Chương 14: Khúc Ngọc Yến

Cuộc chiến giữ thiếu nữ áo bào trắng và con Xích Vân Chu vẫn tiếp tục diễn ra ác liệt. Con Xích Vân Chu có thêm vài vết thương trên thân, nhưng những vết thương đó chỉ là những vết thương bên ngoài, không phải là những vết thương trí mạng. Bị thêm vài nhát kiếm trên thân chỉ làm cho con Xích Vân Chu càng điên cuồng phát ra hung tính của mình gầm thét, và tấn công dữ dội về phía thiếu nữ áo trắng. Hai chi trước của nó được nó sử dụng như những thanh vũ khí lợi hại, quét ngang, quét dọc, khiến thiếu nữ áo bào trắng liên tục phải tránh né. Thỉnh thoảng cái đuôi của nó cong lên bắn ra chùm tơ nhện mang theo chất độc tanh hôi, càng làm cho thiếu nữ áo bào trắng vất vả né tránh và tìm cơ hội phản công.

Cấp độ của yêu thú khá khác biệt so với cấp độ của tu luyện giả. Trong mỗi cảnh giới của yêu thú chỉ đơn giản chia làm bốn cấp độ sơ giai, trung giai, cao giai và đỉnh phong. Tùy theo huyết mạch và đặc tính thì mỗi loại yêu thú có thể sử dụng một vài thần thông khác nhau. Đa phần sức mạnh của yêu thú sẽ dựa vào thân thể của chúng là chính. Do chỉ có ít tiểu cảnh giới nhỏ, nên sức mạnh của yêu thú sơ giai sẽ tương đương với tu luyện giả tam giai cùng cảnh giới. Tương tự như vậy với yêu thú trung giai sẽ có sức mạnh tương đương với tu luyện giả lục giai, thất giai cùng cảnh giới.

Thiếu nữ áo trắng chỉ có tu vi Nhân cực cảnh nhị giai, vậy mà có thể chiến đấu ngang ngửa với yêu thú cấp ba sơ giai. Điều đó có thể thấy rằng thiếu nữa áo trắng là một trong thế hệ trẻ thiên tài, có thể vượt cấp chiến đấu (sẽ phân tích kỹ hơn ở những chương sau).

Tuy nhiên tu vi của Kinh Thiên quá thấp, anh không thể xác định được chính xác cảnh giới tu vi của thiếu nữ áo trắng, và cảnh giới của yêu thú Xích Vân Chu. Kinh Thiên chỉ có thể nhận thấy rằng cả thiếu nữ áo trắng và con Xích Vân Chu này nếu tấn công anh thì chỉ một chiêu thôi Kinh Thiên cũng không chịu được.

Nhưng không hiểu vì lý do gì theo bản năng hay vì kích động mà Kinh Thiên tay lăm lăm cầm Ngân Thiết Đao đã sứt mẻ, tập trung quan sát trận chiến giữa thiếu nữa và yêu thú Xích Vân Chu không để xót một chi tiết nào. Nếu có cơ hội có lẽ Kinh Thiên sẽ sẵn sàng nhảy vào tham gia cuộc chiến chăng.

Sau khoảng thời gian quần chiến với nhau thì trận chiến cũng đến hồi kết. Thiếu nữ áo bào trắng quyết định đánh ra chiêu thức áp đáy hòm. Đây là một thức sát chiêu có sức mạnh cực lớn trong bộ kiếm pháp mà thiếu nữ áo bào trắng tu luyện.

•Liên Kích Phá Thiên.

Dậm chân nhảy lên cao lưỡi kiếm hướng lên trời tích tụ toàn bộ linh lực của người xuất kiếm vào lòng bàn tay và thân kiếm. Từ vị trí trên cao thiếu nữ áo bào trắng xuất khiếm theo một góc độ cực kỳ tinh xảo. Ánh kiếm lóe lên nhằm thẳng vào đầu con Xích Vân Chu đâm tới. Lưỡi kiếm chưa tới, nhưng kiếm khí từ thân kiếm liên tục bắn ra, lưỡi kiếm mang theo khí kình khủng bố đâm tới phía trước với một tốc độ rất nhanh.

Con Xích Vân Chu tuy chỉ là yêu thú cấp ba sơi giai, nhưng linh trí cũng đã mở. Nhận thấy nguy hiểm và không thể tránh thoát khỏi chiêu kiếm tuyệt sát này. Nó lựa chọn phương án lưỡng bại câu thương. Đầu nó hơi nghiêng sang phải, rồi cụp đầu xuống để cố gắng tránh nhát đâm trí mạng. Tiếp đó hai chi trước của nó cũng được nó dồn toàn bộ sức mạnh vào và quét tới nhằm thẳng vào thiếu nữ áo bào trắng đang đâm tới.

Xoẹt… Nhát kiếm đâm tới xé toang một mảng lớn phần thịt trên đầu con Xích Vân Chu, khiến nó gầm nên đau đớn. Grecccccc. Đồng thời một tiếng và chạm khác cũng vang lên, Chengggg. Một chi trước của con Xích Vân Chu quét trung phần sườn phải của thiếu nữa áo bào trắng. Cú va chạm rất mạnh khiến thiếu nữ áo bào trắng bay ngược chéo ra sau va mình vào một thân cây, rơi xuống đất. Máu từ miệng ứa ra.

Lưỡng bại câu thương. Đây là nhận xét của Kinh Thiên khi chứng kiến đoạn cuối của cuộc chiến này. Thiếu nữ áo bào trắng chống kiếm lảo đảo đứng lên, tay trái ôm phần sườn bị đánh trúng, vẻ mặt đau đớn, máu từ miếng vẫn trào ra, khuôn mặt tái xanh. Có vẻ thiếu nữ áo bào trắng đã bị thương rất nặng. Nếu không nhờ bộ áo giáp trên người thì có lẽ nhận nguyên một cú giáng như vậy từ Xích Vân Chu thiếu nữ áo bào trắng đã vỡ xương rách bụng, thậm chí cơ thể có lẽ đã bị cắt làm đôi. Mảnh vải trắng bên ngoài rách ra để lộ bên trong là một bộ áo giáp màu xám tro được chế tác tinh xảo. Có lẽ bộ áo giáp này đã cứu thiếu nữ áo bào trắng một mạng.

Bên này con Xích Vân Chu bị nhát đâm toác mất một góc đầu bên trái máu và thịt lẫn lộn nhìn trông rất ghê rợn. Vết thương này có lẽ là vế thương trí mạng với con Xích Vân Chu. Nếu lúc trước nó không cố nghiêng đầu sang phải thì có lẽ đầu con Xích Vân Chu đã đâm nát, chết không kịp giãy rồi. Tuy nhiên sức sống của yêu thú tương đối dai, nó vẫn chưa hoàn toàn bị gϊếŧ chết. Con Xích Vân Chu ngước ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi nhìn thiếu nữ áo bào trắng. Đồng thời cái đuôi của nó đang cong lên hướng thẳng về thiếu nữ áo bào trắng, nó muốn dồn toàn bộ sức lực còn lại của nó để bắn ra đạn tơ nhện mang theo chất độc lần cuối nhằm thẳng vào thiếu nữ áo bào trắng.

Thiếu nữ áo bào trắng thấy vậy, nhưng thương thế khá nặng, việc di chuyển rất khó khăn. Nếu đạn tơ nhện được bắn ra có lẽ cô rất khó có thể tránh được. Nếu trúng phải tơ nhện mang theo chất kịch độc, và có tính ăn mòn cực cao thì hậu quả thực sự rất khó lường, thậm chí cô cũng phải bỏ lại cái mạng ở đây.

Đúng lúc này từ phía sau cây cổ thụ một bóng người cầm đao xông ra, nhằm thẳng vào cái miệng nhả tơ phía đuôi con nhện đâm tới. Cú đâm rất nhanh và chính xác vào đúng cái miệng chưa kịp nhả tơ, cả chuôi đao cắm thẳng vào phía trong gập gần nửa thân đao. Con Xích Vân Chu ré lên đau đớn chân sau của nó quét ngang trúng vào ngực Kinh Thiên khiến anh bay ngược ra sau lăn vài vòng trên mặt đất.

Tên cơ hội Kinh Thiên này nhận cú đánh đó tuy bị thương nhưng lại là điều may mắn. Bởi nếu Kinh Thiên không bị đánh văng ra thì máu, và tơ nhện từ miệng bắn tơ của yêu thú Xích Vân Chu theo vết đâm của cây đao sẽ bắn thẳng vào người Kinh Thiên. Với tu vi của Kinh Thiên bây giờ, và “Ngũ Hành Thần Thể” chưa tu luyện được bao nhiêu thì không thể nào chịu được chất kịch độc từ con Xích Vân Chu này. Còn cây đao của Kinh Thiên thì bị chất độc ăn mòn gãy đôi văng ra. Hơn nữa Con Xích Vân Chu cũng đã sức cùng lực kiệt, cú quét chân sau của nó cũng chỉ có lực tương đối vừa phải khiến Kinh Thiên bị văng ra xa. Với thân thể đã được tu luyện của Kinh Thiên chỉ khiến anh bị chút chấn động và cảm giác đau nhức. Nếu không nhận một cú đánh của yêu thú cấp ba Kinh Thiên có lẽ lại được đầu thai lần thứ hai rồi.

Thấy con Xích Vân Chu bất ngờ bị một người khác tấn công vào chỗ yếu hại. Con Xích Vân Chú ré lên đau đớn và phản ứng theo bản năng góc đầu nhìn lại phía sau. Nhân cơ hội đó thiếu nữ áo bào trắng cũng sử dụng hết toàn bộ sức lực còn lại của mình vung kiếm đâm tới nhằm thẳng vào cổ họng con Xích Vân Chu. Nhát kiếm chí mạng đâm xuyên cổ họng khiến cho con Xích Vân Chu không kịp kêu lên tiếng nào, thân thể nó giãy giụa vài cái rồi nằm im bất động trên mặt đất. Lần này thì Con Xích Vân Chu thực sự chết hẳn.

Dùng linh thức kiểm tra xác nhận con Xích Vân Chu đã hoàn toàn mất đi sinh lực, thiếu nữ áo bào trắng tay trái ôm vết thương bên sườn phải, tay phải cầm kiếm lùi lại mấy bước dựa lưng vào một gốc cây. Trên tay vẫn lăm lăm cây kiếm đề phòng nhìn Kinh Thiên.

Trong quá trình chiến đấu với Xích Vân Chu, cả con yêu thú cấp ba và thiếu nữ áo trắng chỉ tập trung vào đối thủ, không để ý xung quanh. Nên cả thiếu nữ và Con Xích Vân Chu không biết rằng ở gần đó có một kẻ ẩn nấp như Kinh Thiên. Rồi bất ngờ Kinh Thiên xuất hiện ra đòn chí mạng vào con Xích Vân Chu. Tuy nhiên thiếu nữ áo bào trắng vẫn chưa biết Kinh Thiên là người tốt hay người xấu, nên tâm lý đề phòng vẫn phải có.

Bên này Kinh Thiên lồm cồm bò dậy sau vài vòng lăn dưới mặt đất. Miệng anh lẩm bẩm chửi đổng.

“Con Nhện chết tiệt này, đã gần chết rồi còn tung cú đá hậu đau quá”.

Tuy nhiên sau khi xem xét Kinh Thiên chỉ cảm thấy chấn động và có vẻ hơi đau bên ngoài cơ bắp, còn xương khớp của anh thì vẫn còn nguyên vẹn không bị gãy hay nứt nẻ gì. Với vết thương này chỉ một lúc là anh lại trở lại bình thường thôi.

“Nó chết hẳn chưa?” Kinh Thiên nhìn thiếu nữ áo bào trắng lên tiếng hỏi. Tay chỉ vào xác con Xích Vân Chu nằm trên mặt đất.

“Nó chết rồi”. Thiếu nữ áo bào trắng chỉ đáp lại gắn gọn.

Bởi lẽ với tính tình lạnh nhạt cô vốn dĩ là người ít nói. Hơn nữa giờ lại bị thương nên cũng chẳng muốn nói nhiều. Dù sao Kinh Thiên cũng đã hỗ trợ giúp cô gϊếŧ con Xích Vân Chu nên mở lời đáp lại. Tuy nhiên cô vẫn cẩn thận đề phòng với Kinh Thiên.

“Cô gái cô bị thương không nhẹ đâu, mau trị thương đi”. Kinh Thiên quan sát thiếu nữ áo bào trắng và nói.

Cách nói của Kinh Thiên khiến thiếu nữ áo bào trắng hơi xửng xốt. Vì ở thế giới này cách xưng hô “cô gái” là câu nói rất mới lạ, thường họ sẽ sử dụng câu như “tiểu thư”, “cô nương”, “nữ hiệp”… Chứ chẳng ai lại nói như tên này “cô gái”. Kinh Thiên cũng chẳng để ý, vì có lẽ Kinh Thiên quen với kiếp trước dùng cách gọi của thế giới cũ “cô gái”, “em gái”… Thậm chí sau này các cách xưng hô lung tung và khác biệt với mọi người còn được Kinh Thiên sử dụng loạn xì ngầu, trở thành một đặc sản của riêng Kinh Thiên.

Thiếu nữ áo bào trắng không trả lời vẫn đưa ánh mắt dò xét nhìn Kinh Thiên. Tay vẫn cầm kiếm phòng bị.

“Ài “người đẹp” à, tôi không có ác ý gì cả. Cô có linh đan, linh dược chữa thương gì thì cứ thoải mái dùng để chữa thương đi, trông tình trạng của cô không được tốt lắm”. Kinh Thiên lại nói để cố gắng xóa đi nghi ngờ của thiếu nữ.

Sau khi quan sát một lát, cảm thấy Kinh Thiên không có ác ý, và cũng không có hành động nguy hại. Lúc này thiếu nữ áo bào trắng mới khoanh chân ngồi xuống lấy ra đan dược chữa thương nuốt vào, và vận công trị thương.

Lúc này trời cũng đã bắt đầu nhá nhem tối, Kinh Thiên đi một vòng xem xét xác con Xích Vân Chu, sau chẳng có thu hoạch gì. Lại nhìn sang thiếu nữ áo bào trắng đang ngồi trị thương dưới gốc cây, Kinh Thiên cảm thán.

“Sống chết không biết thế nào a. Ở cái thế giới này, chả biết thế nào mà lần cả”.

Lúc này tư tưởng thoải mái, lại không bị áp lực gì, bỗng nhiên bụng Kinh Thiên lại kêu lên ọc ọc. Kinh Thiên liền tìm một chỗ thoáng đãng đốt củi lên lôi từ trong túi trữ vật ra nửa con hoẵng mà Kinh Thiên đã săn lúc sáng. Dù sao trời cũng tối rồi, mà Kinh Thiên còn chưa biết phương nào để mà ra khỏi rừng. Thậm chí cho dù biết thì với khả năng của Kinh Thiên cũng không thể ra khỏi rừng trước lúc nửa đêm được. Mà lúc đó di chuyển trong rừng thì rất nguy hiểm. Hơn nữa giờ đói bụng rồi, cứ ăn no cái đã rồi tính tiếp. Nghĩ đơn giản như vậy nên Kinh Thiên bắt đầu dựng đồ nghề trổ tài nướng thịt.

Yêu thú Xích Vân Chu là yêu thú cấp ba sơi giai. Trong phạm vi vài cây số gần đây nó là bá chủ khu vực này. Lúc nó còn sống không một con yêu thú cấp hai nào trở xuống dám bén mảng vào lãnh địa của nó. Xích Vân Chu chỉ vừa mới chết, khí tức của nó vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán hết. Nên trong một vài ngày tới cũng sẽ không có một con yêu thú nào dám xâm phạm vào khu vực này. Cái này là bản năng và tập tính của các loài yêu thú. Kẻ mạnh nuốt kẻ yếu. Đây cũng là điều Kinh Thiên nắm rõ nên anh mới dám bạo gan ở nơi đây lôi thịt hoẵng ra nướng. Vì nơi đây có lẽ là nơi an toàn nhất trong khu vực này.

Lúc trời vừa tối, bên cạnh xác con yêu thú Xích Vân Chu là một đống lửa lớn, bên trên là một nửa con hoẵng nướng thơm phức, thỉnh thoảng những giọt mỡ thú rớt ra rơi xuống lớp than hồng phía dưới nổ lách tách.

Từ lần ăn thịt rắn Khô Mộc Xà nướng chay nhạt nhẽo, Kinh Thiên lúc nào cũng thủ trong người đầy đủ các loại gia vị dùng cho nướng thịt. Cách tẩm ướp gia vị của Kinh Thiên tương đối khác biệt so với những tu luyện giả ở thế giới này. Những gia vị mà Kinh Thiên dùng nhiều loại cũng là những thảo dược tốt cho sức khỏe, như gừng, tiêu, xả… Với tu luyện giả, thì những thảo dược hay linh dược đều được họ coi là các loại thuốc, chỉ dùng cho các đơn thuốc, luyện đan. Ít người dám nghĩ mang thảo dược ra ướp thịt, nướng thịt. Ngoài ra khi các tu luyện giả đạt được đến Nhân vương cảnh trở lên thì việc ăn uống cũng không còn quan trọng nữa. Thậm chí với họ ăn uống cần có chọn lọc. Các đồ ăn họ dùng phải là linh cốc, linh củ, linh quả… tốt và hỗ trợ cho việc tu luyện. Ngoài ra trong tu luyện giới còn có một loại đan dược là ích cốc đan, được chế luyện từ các loại linh cốc, linh củ, linh quả… các tu luyện giả sẽ sử dụng loại ích cốc đan này như những bữa cơm hàng ngày. Với tu luyện giả cấp thấp một ngày chỉ cần một viên ích cốc đan là đủ. Còn đối với tu luyện giả đạt đến Thiên cảnh thì họ thậm chỉ chẳng cần phải ăn uống, lúc này họ có thể hấp nạp linh khí chuyển hóa thành linh lực nuôi dưỡng cơ thể mà không cần phải ăn uống gì. Đôi khi ăn uống chỉ là để thưởng thức hương vị, giao lưu mà thôi.

Sau khi sử dụng đan dược, vận công điều tức một đoạn thời gian, thương thế của thiếu nữ áo trắng cũng đã ổn định và cũng khỏi phần nào. Tuy rằng chưa thể đạt được trạng thái bình thường một trăm phần trăm nhưng thương thế cũng đã lành đến sáu bảy mươi phần trăm. Điều đó cho thấy đan dược chưa thương của thiếu nữ áo trắng là loại đan dược chữa thương thực sự cao cấp. Các vết thương ngoài da của thiếu nữ áo bào trắng cũng được cô dùng một loại thuốc chữa thương dạng kem thoa bên ngoài. Nhờ vào loại thuốc này mà những vết thương ngoài da như thế này sẽ không để lại bất kỳ một vết sẹo nào. Tuy nhiên nó cần thời gian một vài ngày để hoàn toàn lành nặn.

Mùi thơm của thịt nướng làm cho thiếu nữ áo trắng tỉnh lại trong điều tức. Nhận thấy trong suốt quá trình vận công trị thương. Kinh Thiên không có làm bất cứ điều gì nguy hại với mình. Sự cảnh giác với Kinh Thiên cũng phân nào giảm bớt. Hơn nữa khi quan sát kỹ lại Kinh Thiên thì thiếu nữ nhận thấy tu vi của Kinh Thiên chỉ là Hóa cảnh thập giai, còn chưa đạt đến Nhân vương cảnh. Với thương thế đã bình phục hơn nửa thì với tu vi của Kinh Thiên không đáng để cho thiếu nữ áo bào trắng lo lắng.

“Có nhã hứng làm miếng thịt hoẵng rừng nướng không? Tay nghề của tôi cũng không đến nỗi nào đâu”. Kinh Thiên mở lời mời khi nhận thấy thiếu nữ áo bào trắng đã tỉnh lại và nhìn mình.

Không nói một lời nào thiếu nữ áo bào trắng tiến lại ngồi đối diện với Kinh Thiên. Giữa họ là đống lửa, và nửa con hoẵng nướng thơm phức trên giá nướng.

“Với tu vi thấp kém như người mà ngươi dám chạy vào tận trong này”. Thiếu nữ áo bào trắng mở miệng nói với Kinh Thiên. Không biết lúc nào trên tay cũng đã xuất hiện một đoản kiếm nhỏ đang cắt thịt hoẵng nướng trên giá.

Kinh Thiên thì đang nhồm nhoàn ăn. Vì tu luyện môn luyện thể “Ngũ Hành Thần Thể” nên sức ăn của Kinh Thiên rất lớn, khả năng tiêu hóa của anh cũng khủng bố. “Ngũ Hành Thần Thể” còn có một đặc điểm nữa là có thể chuyển hóa tinh hoa từ thực phẩm thành huyết khí bồi bổ cơ thể nâng cao quá trình tu luyện. Kinh Thiên chưa phải là tu luyện giả cao cấp, Kinh Thiên chưa săn được những yêu thú, nên chưa có cơ hội dùng thịt yêu thú, kết hợp với linh dược chế biến thành thức ăn để tu luyện. Vì giờ Kinh Thiên chỉ săn được thịt hoang thú, tác dụng tu luyện cũng chả được mấy. Chủ yếu là ăn để thưởng thức và cho Kinh Thiên cảm giác không đói.

“Ài, bị người khác săn đuổi không xác định được phương hướng lên chạy bừa vào trong này. Giờ còn không biết đi ra đường nào” Kinh Thiên vừa ăn vừa trả lời.

“Với tu vi như của ngươi mà lúc nãy dám xông vào trận chiến của ta và con Xích Vân Chu, ngươi không muốn sống sao?” Thiếu nữ áo trắng thưởng thức một miếng thịt hoẵng nướng và hỏi Kinh Thiên.

“Lúc đó không kịp nghĩ, chỉ lao ra làm bừa, giờ nghĩ lại đúng là liều thật”. Kinh Thiên cười đáp lại.

Không nghĩ rằng Kinh Thiên lại có thể thẳng thắn trả lời như vậy thiếu nữ áo bào trắng nhẹ cười, cũng bớt đi rất nhiều cảnh giác, và có chút thoải mái với Kinh Thiên.

“Giờ ngươi định làm gì?” Thiếu nữ áo bào trắng hỏi.

“Cứ ăn một bữa no nê đã, ngày mai tìm đường ra khỏi đây”. Kinh Thiên vừa ăn vừa trả lời

“Ngươi là tu luyện giả vùng này, ngươi thuộc gia tộc, môn phái nào?” Thiếu nữ lại hỏi.

“Chỉ là một tán tu, không môn không phái”. Kinh Thiên đáp lại trong khi vẫn đang ăn.

“Ta tên Kinh Thiên, mười sáu tuổi. Cô gái cô tên là gì, cô thuộc môn phái hay gia tộc nào trong thành Vân Long?” Kinh Thiên hỏi lại.

“Dù sao ngươi cũng đã giúp ta gϊếŧ Xích Vân Chu, nên ta cho ngươi biết tên của ta. Ta tên Khúc Ngọc Yến. Ta không phải tu luyện giả của vùng này. Ta đến từ một nơi rất xa nơi này”. Ngọc Yến đáp.

“Còn lại chi tiết thì không thể nói với ngươi nhiều hơn”. Ngọc Yến tiếp tục nói.

“Cô bao nhiêu tuổi?” Kinh Thiên tiếp tục hỏi.

“Mười lăm”. Ngọc Yến đáp ngắn gọn.

Câu trả lời làm Kinh Thiên ngạc nhiên. Cô thiếu nữ này còn ít hơn Kinh Thiên một tuổi nhưng tu vi thì sâu không lường được. Kinh Thiên ai thán, người với người sao khác biệt trời vực quá vậy. Kinh Thiên mười sáu tuổi mà tu vi mới chỉ có Hóa cảnh thập giai. Kinh Thiên đâu biết rằng Ngọc Yến là ái nữ của trưởng môn một môn phái lớn đứng đầu Bắc Vực. Từ bé đã sống trong tài nguyên tu luyện phong phú, công pháp vũ khí thoải mái lựa chọn. Ngọc Yến cũng tu luyện từ lúc năm tuổi đến giờ đã có thời gian tu luyện mười năm. Hơn nữa Khúc Ngọc Yến còn là tu luyện giả tam hệ Mộc, Thủy, Phong, cả ba hệ đều là tiềm năng màu tím thiên cấp. So với thế hệ trẻ cùng lứa là thiên tài trong thiên tài. Công pháp tu luyện cũng là thiên cấp, võ kỹ nhàng nhàng cũng là địa cấp trở lên. Nhưng Kinh Thiên không chịu nhìn lại mình, tốc độ tu luyện của anh mới là khủng bố. Thực tế Kinh Thiên mới chỉ tu luyện vài tháng trở lại đây kể từ khi anh thức tỉnh trí nhớ kiếp trước. Còn lại thời gian trở về trước thì việc tu luyện của Kinh Thiên có cũng như không. Chỉ vài tháng tu luyện mà đạt được từ Hóa cảnh tứ giai lên Hóa cảnh thập giai. Các môn phái nếu biết tốc độ tu luyện thực sự của Kinh Thiên có thể tranh nhau vỡ đầu để thu nhận anh.

Cả hai cùng ăn thịt hoẵng nướng và trò chuyện vài ba câu chuyện xã giao. Ngọc Yến là cô gái có cá tính bên ngoài tương đối lạnh lùng nên rất ít nói, tiếc lời như ngọc. Chủ yếu là Kinh Thiên thao thao bất tuyệt, vừa ăn vừa nói, thỉnh thoảng Kinh Thiên hỏi này nọ Ngọc Yến cùng ừ à đáp lại vài câu.