- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Kinh Thiên
- Chương 12: Lần đầu chiến đấu với tu luyện giả.
Kinh Thiên
Chương 12: Lần đầu chiến đấu với tu luyện giả.
Vào buổi sáng ngày hôm sau Kinh Thiên lại tiến vào trong rừng để tìm kiếm linh dược và săn ít hoang thú để kiếm chút ít linh ngọc. Chỉ có điều khác biệt là lần này Kinh Thiên quyết định tiến vào sâu hơn một chút so với những ngày trước. Vì khu vực phía bên ngoài của rừng rậm, gần với Trấn Quy Phong tuy rằng an toàn nhưng cũng không có nhiều linh dược, linh thảo hay những tài nguyên gì quý hiếm cả. Hơn nữa những thứ có thể thu hoạch được đa phần cũng bị Kinh Thiên và những tán tu tự do như anh thu hoạch đến cạn kiệt. Lần này Kinh Thiên quyết định tiến vào sâu hơn vào trong sơn mạch để thử vận may.
Trong Trấn Quy Phong đa phần là những tán tu cấp thấp, tiềm lực và tiềm năng hạn chế. Họ không thuộc môn phái hay gia tộc nào cả, không có bối cảnh gì, nên họ chọn về chốn hẻo lánh như Trấn Quy Phong để sinh tồn. Do đó Trấn Quy Phong tương đối yên bình và ít có cạnh tranh chém gϊếŧ. Đây cũng là lý do mà cha mẹ của Kinh Thiên chọn Trấn Quy Phong làm nơi dừng chân tu luyện. Chính vì thế mà tầm hoạt động của các tán tu trong Vân Lĩnh sơn mạch cũng không rộng, bởi vì đều là tu luyện giả có tu vi thấp nên chẳng mấy ai dám vào sâu bên trong sơn mạch. Hơn nữa Trấn Quy Phong lại nằm phía rìa bên ngoài cùng của Vân Lĩnh sơn mạch nên cũng ít có hoang thú, hay yêu thú sinh sống, cũng vì vậy có ít tài nguyên để khai thác.
Buổi sáng loanh quanh trong Vân Lĩnh sơn mạch Kinh Thiên cũng thu thập được vài cọng linh thảo cấp một, tính ra cũng chỉ được vài hạ phẩm linh ngọc. Kinh Thiên cũng săn được vài con thú và nhét đầy cái dạ dày háu đói của anh. Nhưng giờ đây khi tu vi tăng lên, kiến thức và hiểu biết của Kinh Thiên cũng tăng lên, do vậy tầm nhìn và tham vọng của Kinh Thiên cũng bắt đầu khác trước.
“Cứ như thế này thì chẳng thể giải quyết được vấn đề gì. Tiến sâu thêm vào trong rừng xem có phát hiện thêm gì không?” Kinh Thiên lẩm bẩm nhìn sâu vào trong rừng rậm đầy nguy hiểm và anh quyết định tìm kiếm cơ duyên trong mạo hiểm.
Sau một lúc tiến sâu hơn vào trong rừng Kinh Thiên phát hiện một cây linh dược cấp một tương đối quý hiếm và có rất nhiều tác dụng với tu luyện giả Nhân vương cảnh là Hoàng kỳ thảo. Linh dược Hoàng kỳ thảo có tác dụng tăng cường khí huyết toàn thân, tăng sức đề kháng, rất tốt cho tu luyện giả kể cả tu luyện giả tu luyện linh lực hay tu luyện giả luyện thể. Hoàng kỳ thảo cũng là chủ dược của đan dược Tăng cốt đan, một loại đan dược tẩy gân phạt tủy, giúp tu luyện giả ở Hóa cảnh hoặc Nhân vương cảnh, nâng cao thể chất và tiềm năng tu luyện. Ngoài ra Hoàng Kỳ thảo cũng là chủ dược của Bổ Huyết đan, một loại đan dược chữa thương cấp một có công hiệu rất cao đối với tu luyện giả Nhân vương cảnh.
Kinh Thiên quan sát một lúc và cũng dùng vài biện pháp đánh động để thử xem có con hoang thú thậm chí là yêu thú nào ở gần không. Vì mấy lần trước khi gặp được linh dược có giá trị bên cạnh lúc nào cũng có hoang thú trấn giữ. Nên lần này gặp được Hoàng Kỳ thảo có giá trị tương đối cao nên Kinh Thiên đã biết cẩn thận hơn.
Tuy nhiên sau vài lần đánh động mà không có bất kỳ phản ứng nào, Kinh Thiên cũng vận dụng cả linh thức mới hình thành đôi chút của anh kiểm tra xung quanh xem có yêu thú hay hoang thú nào ẩn nấp không, tất cả đều trống vắng yên lặng. Kinh Thiên cảm thấy may mắn và lập tức tiên lên thu hoạch Hoàng Kỳ thảo. Kinh Thiên mỉnh cười vì hôm nay anh thực sự gặp may, không mất chút sức lực nào liên thu được một gốc linh dược có giá trị.
Nhưng khi Kinh Thiên vừa thu hoạch Hoàng Kỳ thảo vào trong hộp gỗ và cất vào túi trữ vật thì một tiếng quát chói tai phía sau vang lên:
“Để Hoàng Kỳ thảo lại nếu không muốn chết”.
Phía sau xuất hiện hai tu luyện giả cũng là Hóa cảnh thập nhị giai đỉnh phong trên tay mỗi người đều cầm sẵn một cây kiếm và sẵn sàng lao vào Kinh Thiên nếu anh không để lại Hoàng Kỳ thảo. Lý do mà hai tu luyện giả này chưa ra tay là vì khi nhìn thấy Kinh Thiên cũng là tu luyện giả Hóa cảnh thập giai, nếu chiến đấu thì cả hai người họ đều tự tin là có thể đánh thắng, nhưng không thể trong một hai chiêu có thể gϊếŧ được Kinh Thiên. Nếu Kinh Thiên mà bỏ chạy thì cả hai người họ cũng khó có thể làm gì được vì trông cả hai có vẻ tương đối mệt mỏi, rất khó để giữ Kinh Thiên lại.
“Hoàng Kỳ thảo mọc tự do trong rừng, nó có phải của các ngươi đâu mà ta phải trả cho các ngươi”. Kinh Thiên quay lại cứng rắn trả lời.
Đồ đã vào tay anh sao phải nhả ra, không có đạo lý. Đồng thời tay Kinh Thiên vỗ vào túi trữ vật thanh Ngân Thiết đao lóe lên xuất hiện trong tay phải của anh. Kinh Thiên cũng sẵn sàng chiến đấu.
Kinh Thiên cứng rắn đáp trả bởi anh biết ở thế giới này, ai có sức mạnh kẻ đó đúng. Kinh Thiên cũng không muốn yếu thế để bị người khác bắt nạt. Ngoài ra trong thời gian tu luyện vừa rồi Kinh Thiên chủ yếu là chiến đấu với hoang thú, anh chưa bao giờ chiến đấu với một tu luyện giả nào cả. Kinh Thiên cũng muốn nhân có hội này đánh đấm một trận để lấy kinh nghiệm đánh giá bản thân mình. Kinh Thiên cũng đã từng chiến đấu với con gấu xám là hoang thú đỉnh phong có sức mạnh tương đương với tu luyện giả Hóa cảnh đỉnh phong, nên anh có chút tự tin khi đối đầu với hai tu luyện giả này. Khi nhìn thấy hai tu luyện giả cũng chỉ là tu vi Hóa cảnh thập nhị giai đỉnh phong, Kinh Thiên đã nảy ra ý định này, bởi nếu không đánh thắng được thì Kinh Thiên tự tin có thể bảo toàn mạng sống thoát đi.
“Chúng ta vất vả dụ con Hắc Vân hổ rời đi, thậm chí suýt mất cả mạng. Còn ngươi thì ở đây nhân lúc cháy nhà hôi của, ngư ông đắc lợi đoạt Hoàng Kỳ thảo vào tay”. Một tu luyện giả thập nhị giai bực tức nói.
Thực tế cạnh Hoàng Kỳ Thảo có Hắc Vân hổ là yêu thú cấp một trung giai trấn giữ. Vì Hoàng kỳ thảo có tác dụng bồi bổ khí huyết rất tốt cho yêu thú hấp thu và tu luyện.
Các tán tu khi tiến sâu vào trong rừng thì đều tập hợp nhau lại thành một đoàn đội để dễ dàng tiến lùi cũng như thu thập được nhiều tài nguyên hơn, và quan trọng là đảm bảo được sự an toàn cao nhất khi gặp phải yêu thú cấp cao, cơ hội sống sót sẽ cao hơn.
Hắc Vân hổ là yêu thú cấp một trung giai, sức mạnh của nó tương đương với tu luyện giả tu vi Nhân vương cảnh tam giai, tứ giai. Nên không phải tu luyện giả nào cũng dám trêu vào nó. Trong đoàn đội của hai tán tu kia có hai tu luyện giả đã đạt đến Nhân vương cảnh, một người đạt đến Nhân vương cảnh tam giai, một người đạt đến Nhân vương cảnh tứ giai. Khi phát hiện được Hoàng Kỳ Thảo và Hắc Vân hổ, cả đoàn đã bàn kế dụ con Hắc Vân hổ ra xa. Hai tu luyện giả đạt đến Nhân vương cảnh tam gai và nhị giai sẽ hợp lực để gϊếŧ Hắc Vân hổ, vì bản thân Hắc Vân hổ yêu thú cấp một cũng là một khoản tài phú. Yêu đan của nó cũng có giá trị tương đối cao, thêm vào da, xương… cũng đem lại thu nhập đáng kể. Do vậy cả nhóm quyết định lên kế hoạch gϊếŧ Hắc Vân hổ và thu thập Hoàng Kỳ thảo.
Kế hoạch của cả đội ban đầu tương đối thành công hai tu luyện giả Hóa cảnh thập nhị giai dụ Hắc Vân hổ rời xa Hoàng Kỳ thảo để hai tu luyện giả Nhân vương cảnh ở phía sau lập bẫy vây công gϊếŧ Hắc Vân hổ. Khi hai tu luyện giả Nhân vương cảnh vây công gϊếŧ Hắc Vân hổ, thì hai tu luyện giả Hóa cảnh thập nhị giai quay trở lại thu thập Hoàng Kỳ thảo. Kế hoạch của họ thi triển tương đối thuận lợi, cả đội đã dụ được Hắc Vân hổ rời đi để dễ dàng thu thập Hoàng Kỳ thảo. Vì dụ Hắc Vân hổ rời đi mà hai tu luyện giả Hóa cảnh thập nhị giai suýt chút nữa góp cả mạng của mình vào. Giờ quay lại thu thập Hoàng Kỳ thảo thì ở đâu nhảy ra con kỳ đà hớt tay trên Hoàng Kỳ thảo của họ. Bảo sao cả hai không tức giận.
“Các ngươi nói là vậy ai tin được, ai làm chứng cho các ngươi. Hơn nữa Hoàng Kỳ thảo mọc tự nhiên trong rừng, có phải các người trồng rồi chăm sóc đâu. Sao ta phải trả lại cho các ngươi”. Kinh Thiên cãi cùn đáp trả. Vì đồ đã nuốt vào rồi thì không có lý nào nhổ ra.
Mặc dù Kinh Thiên biết hai tu luyện giả không nói dối. Một cây linh dược như vậy mà không có yêu thú bên cạnh trấn giữ đã hơi lạ rồi, thêm vào đó hai tu luyện giả Hóa cảnh đỉnh phong này nhìn quần áo xộc xệch lại còn thở dốc nữa, trên người có vài vết thương nhỏ tuy rằng chỉ là vết thương ngoài da không ảnh hưởng gì. Điều đó cũng chứng minh cả hai không nói dối. Nhưng Kinh Thiên vẫn cố cãi cùn mà thôi.
“Ngươi muốn chết”. Tu luyện giả Hóa cảnh thập nhị giai đứng bên cạnh ngay từ đầu không nói gì, bất ngờ thốt lên một tiếng và lập tức ra tay.
Từ khoảng cách hơn mười mét tu luyện giả này vung kiếm xuất chiêu, chiêu thức rất nhanh đâm thẳng vào ngực của Kinh Thiên. Tu luyện giả đứng nói lúc nãy thấy đồng bạn xuất chiêu cũng nhanh chóng phối hợp, chân bước sang phải một bước thế kiếm từ bên phải đâm tới vai phải Kinh Thiên, tạo thành thế gọng kìm khóa chặt Kinh Thiên lại. Cả hai hành động phối hợp rất nhịp nhàng, ăn ý. Chứng tỏ họ đã có thời gian dài phối hợp và chiến đấu cùng nhau.
Kinh Thiên thấy vậy hơi chút giật mình, nhưng cũng phản ứng rất nhanh, chiêu thức của ‘Thái Cực Đơn Đao’ lập tức xuất ra.
•Nghịch lộng huy đao, hoàn trung chỉnh bị.
Chân phải bước lùi sang ngang một bước, đao xoay chuyển vòng quanh thân tạo lên bóng đao che phủ toàn thân đón đỡ cùng lúc hai chiêu kiếm của hai tu luyện giả Hóa cảnh đỉnh phong. Sau khi thế kiếm của hai tán tu đi hết, chiêu đao của Kinh Thiên cũng vừa dứt. Không để cho đối phương chuyển chiêu thức giáp công. Kinh Thiên nhanh chóng chuyển từ thế thủ sang thế công. Chiêu thức của Thái Cự đơn đao lập tức được Kinh Thiên xuất động.
•Tứ trụ vũ đao, lập đinh trảm hậu.
Anh đao lóe lên đao chiêu chém vòng theo hình bán nguyệt chém thẳng vào cả hai tán tu buộc họ phải thu kiếm về đón đỡ. Bốn nhát đao được liên tục chém ra đáp trả lại hai tán tu, khiến họ giật mình vì những chiêu đao độc đáo và sự thuần thục trong sử dụng đao của Kinh Thiên. Họ không biết rằng vũ kỹ dùng đao của Kinh Thiên đã đạt đến tiểu thành, các chiêu thức hoàn toàn tự nhiên, luân chuyển từ chiêu này sang chiêu khác, liên miên không dứt.
Vừa dứt một chiêu đao ép lui hai tán tu, Kinh thiên lại tiếp tục tung ra chiêu đao tiếp theo.
•Thôi đao trực thích, phương trảm tứ biên.
•Phi long quá hải, tả hửu đồng nhất
Liên tiếp hai chiêu đao được Kinh Thiên đánh ra sau một chiêu đao chiếm được ưu thế. Kinh Thiên biết rằng nếu không ra đao nhanh, mạnh, chuẩn và liên tục sẽ mất nhịp tấn công khiến cho đối thủ có thể lấy lại thế trận và khí thế. Nên được thế Kinh Thiên tấn công liên tục buộc hai tán tu phải luống cuống phòng thủ với những đao chiêu của Kinh Thiên.
Nhưng suy cho cùng cả hai tán tu đều là Hóa cảnh thập nhị giai, tu vi cũng không kém. Hơn nữa cả hai tán tu đã có thời gian chiến đấu cùng nhau nên họ phối hợp với nhau rất ăn ý. Chỉ vì họ không biết rằng Kinh Thiên là một gã luyện thể cũng đạt đến cấp một sơ kỳ, do tu vi luyện thể của Kinh Thiên cũng mới lên cấp một sơ kỳ nên sức chiến đấu cũng chỉ tương đương tu luyện giả Nhân vương cảnh nhất nhị giai. Sau thời gian củng cố tu vi và rèn luyện thì sức mạnh của tu luyện giả luyện thể cấp một sơ kỳ như anh mới đạt đỉnh phong tương đương với tu luyện giả Nhân vương cảnh tam giai. Những hiểu biết này Kinh Thiên vẫn chưa hiểu lắm và không lý giải được rõ ràng. Tuy rằng cả hai ở thế hạ phong nhưng Kinh Thiên vẫn chưa làm gì được hai người.
Sau vài chiêu luống cuống phòng thủ cả hai tán tu cũng đã nhanh chóng ổn định lại trận thế và bắt đấu phản công. Trận đánh giữa Kinh Thiên và hai tán tu cứ thế diễn ra, kẻ tấn công người phòng thủ. Đây cũng là trận đánh đầu tiên mà Kinh Thiên phải sử dụng hết toàn bộ các kỹ năng sử dụng đao của anh. Tuy rằng một chọi hai nhưng Kinh Thiên vẫn không rơi vào thế hạ phong, cuộc chiến cả hai bên rơi vào thế giằng co, không bên nào làm gì được bên nào.
“Tên lỏi con này từ đâu ra, tu vi không kém gì, đao chiêu lại thuần thục, liên miên bất tận. Một chọi hai mà nó vẫn có thể ung dung đánh ngang cơ”. Hai tán tu âm thầm kinh hãi và suy nghĩ.
Còn Kinh Thiên thì lại nghĩ khác.
“Chỉ thử đánh với hai người họ thôi không ngờ lại có thể đánh được ngang tay. Võ công của ta giỏi hay những tên này dở vậy?” Kinh Thiên vừa đánh vừa suy nghĩ, và cũng không biết rằng vì tu vi luyện thể của mình đã đạt đến cấp một sơ kỳ nên mới vậy. Chứ dựa vào tu vi linh lực chỉ đạt Hóa cảnh thập giai chắc Kinh Thiên đã toi từ lâu rồi.
Kinh Thiên càng đánh càng hăng say, đây là lần đầu tiên anh đối chiến với tu luyện giả thực sự, nên anh muốn cảm nhận hoàn toàn trận chiến này. Còn với hai tu luyện giải Hóa cảnh đỉnh phong này thì chẳng tốt lành gì, vừa phải dụ con Hắc Vân hổ ra bẫy đã phải mất rất nhiều sức lực. Quay lại tưởng lấy được Hoàng Kỳ thảo ai ngờ lại phải chiến đấu với một tên điên. Nên chiến đấu một thời gian thì sức lực của cả hai bắt đầu có dấu hiệu xuống sức.
•Thoái nhị trụ hạ, tam vũ song luân
•Liên phi long trảm, hồi bộ vệ thân
•Phạt hữu nhị khuyên, xuyên tả thích thủ
Liên tiếp ba chiêu “Thái Cực Đơn Đao” được Kinh Thiên tung ra ép hai tán tu vào thế thủ và liên tiếp lui lại.
Đang lúc Kinh Thiên đánh hăng say thì linh cảm nguy hiểm của Kinh Thiên báo hiệu, tóc gáy của anh bỗng nhiên dựng lên, hơi lạnh sau lưng bốc thẳng lên não, Kinh Thiên cảm thấy có gì đó rất nguy hiểm ập đến.
Lúc này hai tán tu khác có tu vi cao hơn ở cảnh giới Nhân vương cảnh tứ giai và lục giai, sau khi liên thủ gϊếŧ chết Hắc Vân hổ và thu thập xong tài liệu trên người Hắc Vân hổ vẫn chưa thấy hai đồng bạn khác của mình trở lại. Nên lúc này cả hai liền quay lại tới chỗ Hoàng Kỳ thảo để xem xét thì thấy hai đồng bạn của mình đang khổ chiến với một thiếu niên dùng đao.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Kinh Thiên
- Chương 12: Lần đầu chiến đấu với tu luyện giả.