Chương 110: Lệnh bài kỳ lạ.

Giải quyết xong tên ma tu lúc này trời cũng bắt đầu chuyển tối. Buổi tối ở lại trong sơn mạch nếu biết cách xử trí thì cũng không có gì đáng ngại, nhưng nếu trở lại được trong thành trước buổi tối thì vẫn tốt hơn là ngủ bờ ngủ bụi. Chính vì thế Kinh Thiên quyết định trở lại trang viên của mình trong thành Châu Xuyên.

Sau khi Kinh Thiên rời đi, một lát sau Kim Danh Thắng và Tịch Phù Dung lần theo dấu vết tên ma tu cũng tìm đến nơi này.

“Không tìm thấy túi trữ vật. Có thể là đã bị người khác cướp đi”. Một tên gia đinh của Võ Vương Phủ sau khi kiểm tra xác tên ma tu nói.

“Kiểm tra kỹ trên người hắn xem có gì không?” Tịch Phù Dung ra lệnh cho tên gia đinh.

“Không có bất cứ thứ gì cả. Tiểu Thư”. Tên gia đinh kiểm tra đến hai lần lên tiếng bẩm báo Tịch Phù Dung.

“Có lẽ hắn bị thương chạy đến đây, đã bị kẻ nào đó thừa cơ gϊếŧ người đoạt bảo. Chúng ta đã chậm một bước”. Kim Danh Thắng lên tiếng nói.

Không ai nghĩ đến tên ma tu này lại chết dưới tay Kinh Thiên, bởi tu vi của anh kém rất nhiều tên ma tu này. Cho dù tên ma tu có bị trọng thương thì Kinh Thiên cũng không thể là đối thủ của tên ma tu chứ chưa nói đến việc gϊếŧ chết hắn. Tất cả mọi người đều đồng tình quan điểm của Kim Danh Thắng là tên ma tu này đã bị ai đó nhân cơ hội gϊếŧ chết cướp đoạt tài bảo.

Trở lại trang viên điều đầu tiên Kinh Thiên làm là cùng với Tiểu Bạch đánh một bữa no nê.

Ăn uống no nê xong điều đầu tiên mà Kinh Thiên làm là lấy các loại đan dược ra phục dụng, và ngồi xuống đả tọa bắt đầu quá trình chữa thương và hồi phục. Sau trận chiến với tên ma tu Kinh Thiên cũng bị chút thương thế, tuy rằng không phải là trọng thương nghiêm trọng. Nhưng thương thế này cũng cần chút thời gian để chữa trị và phục hồi.

Sau một đêm vận công trị thương và tu luyện Kinh Thiên cũng đã hoàn toàn hồi phục lại trạng thái thập túc. Hai mắt mở ra tràn đầy tinh quang lấp lánh.

Đem túi trữ vật đoạt được của tên ma tu ra kiểm tra chiến lợi phẩm, Kinh Thiên thực sự chờ mong xem trong này có bảo vật gì khiến anh kinh hỉ hay không?

Nhưng đồ vật trong túi trữ vật thì hoàn toàn khiến cho Kinh Thiên thất vọng. Tên ma tu này có thể nói là một tên nghèo còn hơn cả khố rách áo ôm. Không hề có bất kỳ một viên linh thạch nào, linh dược cũng không có, đan dược cũng không có, tài liệu luyện khí cũng không có…. Bảo vật tốt nhất của tên ma tu là chiếc hắc kỳ thì đã bị tên ma tu cho nổ tung, biến mất.

“Thật là lỗ vốn a”. Kinh Thiên đau lòng thất vọng lẩm bẩm.

Đổ hết tất cả mọi thứ bên trong túi trữ vật ra toàn là mấy thứ linh tinh vô giá trị. Trong đó chỉ có hai món đồ khiến Kinh Thiên có chút chú ý. Một là quyển trục màu đen tuyền tỏa ra hắc khí trông rất tang thương, hai là một chiếc lệnh bài khá kỳ lạ.

“Cái này chắc là tâm pháp ma công mà tên kia tu luyện”. Kinh Thiên cầm lên quyển trục màu đen lẩm bẩm, đồng thời mở ra đưa mắt lướt nhìn xem.

‘Hấp huyết thần quyết’ cái tên nghe có vẻ rất kêu, nhưng đây lại là một môn tâm pháp tà ác. Người tu luyện môn tâm pháp này cần hấp thu huyết nhục của sinh vật sống để chuyển hóa thành linh lực cho bản thân sử dụng. Hay có thể tâm pháp này biến người sống thành một viên đan dược để cho người tu công pháp này luyện công. Điều khiến Kinh Thiên cảm thấy rợn người là sự tà ác của nó yêu cầu hấp thu linh lực và cả huyết khí của sinh vật phải còn sống. Công pháp này tà ác ở chỗ nó sinh sinh biến người sống trở thành một cái xác khô, và người bị hút linh lực sẽ trải qua một cái chết đau đớn nhìn linh lực, huyết khí của mình bị hút khô mà chết. Càng tu luyện lên cao thì nó càng yêu cầu số lượng người sống càng nhiều…



“Thật tà ác. Nên hủy nó đi”. Kinh Thiên lẩm bẩm khi mới đọc hết một đoạn đầu tiên, đồng thời trong lòng bàn tay của anh xuất hiện một ngọn lửa đốt cháy cuốn tâm pháp ma công này. Không biết đây là quyển duy nhất hay chỉ là một bản sao chép, nhưng dù sao loại tâm pháp này không nên xuất hiện trên đời. Kinh Thiên cũng không nghĩ nhiều chỉ đơn giản bớt đi một bản thì bớt đi một phần nghiệp chướng.

Cầm lên cái lệnh bài kỳ lạ trên tay, Kinh Thiên lật qua lật lại cũng không lý giải được nó có tác dụng gì. Lệnh bài được làm bằng một loại kim loại rất cao cấp, ở cấp độ của Kinh Thiên thì có lẽ không thể luyện chế được. Bởi anh đã sử dụng thiên hỏa của mình để thiêu đốt nó, nhưng nó cứ trơ trơ ra như khıêυ khí©h anh. Thêm vào đó bên trên bề mặt của chiếc lệnh bài này cũng có rất nhiều phù văn ‘hoa văn’ kỳ quái mà anh cũng không lý giải được nó là trận pháp gì và tác dụng như nào? Bản thân Kinh Thiên cũng đã đưa linh thức của mình vào các phù văn trận pháp này để thăm dò nhưng hoàn toàn không thăm dò được bất kỳ thông tin gì. Mọi thứ như rơi vào một không gian mơ hồ, sâu thẳm.

“Kỳ quái a. Cái lệnh bài này trông có vẻ bất phàm, nhưng không biết nó có tác dụng gì?” Kinh Thiên lật qua lật lại cái lệnh bài, không lý giải được. Cuối cùng anh quyết định ném nó vào trong nhẫn trữ vật bên ngoài, coi như món đồ thừa để đó.

Những thứ còn lại toàn là những thứ linh tinh và chẳng có tác dụng gì, thậm chí Kinh Thiên cũng biết rằng nếu có đem bán thì cũng chẳng được nổi vài viên linh ngọc hạ phẩm, nên đành ném chúng vào góc nhà.

Nói về cái lệnh bài kỳ lạ. Bản thân Kinh Thiên không ở thế giới này nên hoàn toàn không hiểu biết gì, hay không có thông tin để lý giải về cái lệnh bài này. Có thể nói trên tay Kinh Thiên là một báu vật mà rất nhiều cường giả, tông môn thèm muốn. Chỉ cần thông tin về nó bị lộ ra ngoài có thể khiến cho rất nhiều môn phái, cao thủ trong tu luyện giới tranh đoạt. Thậm chí có thể vì nó mà dấy lên một hồi gió tanh mưa máu.

Lại nói tại sao Nhân Võ Vương – Tịch Nhân Quang rất quan tâm đến những võ giả tu luyện ma công? Ông ta muốn trừ gian diệt bạo, bảo vệ chính nghĩa? Ông ta muốn xây dựng danh tiếng của mình là một người trừ ma vệ đạo? Không, tất cả chỉ là tấm bình phong của ông ta mà thôi. Bản thân ông ta là một tu luyện giả ở thế giới này, ông ta hiểu rõ hơn ai hết cá lớn nuốt cá bé. Nhân nghĩa đạo lý chỉ là những câu nói mà người đời muốn nghe mà thôi. Ông ta hiểu hơn ai hết lợi ích mới cao hơn hết thảy, không thực sự đem lại lợi ích cho bản thân thì ông ta cũng chẳng đi làm việc ruồi bu.

Thời tuổi trẻ Nhân Võ Vương cũng là một tu luyện giả có tiềm năng tu luyện trong hoàng thất. Nhưng tố chất của ông ta cũng chỉ ở tầm trung trong thế hệ trẻ của hoàng tộc, tiềm năng tu luyện của ông ta cũng chỉ là Hỏa, Thổ nhân cấp cửu phẩm. Với tiềm năng tu luyện như vậy thực sự không lọt vào mắt của cao tầng trong hoàng tộc, chứ chưa nói đến những môn phái cao cao tại thượng. Nhưng bản thân Nhân Võ Vương lại là người có tham vọng rất lớn, ông ta không cam tâm làm người bình thường, làm một vương gia an nhàn sống đời bình phàm.

Tuổi trẻ huyết khí cương phương, tham vọng mãnh liệt… Nhân Võ Vương đã từng một thời rời bỏ hoàng cung lanh thang khắp Nam vực vừa rèn luyện vừa tìm kiếm cơ duyên cho bản thân mình. Bởi ông ta biết rằng Nam vực tuy hoang tàn đổ nát, nhưng nó cũng từng có một thời huy hoàng. Còn có rất nhiều bí ẩn cất giấu ở Nam vực, rất nhiều những môn phái to lớn uy nghi biến mất trong dòng chảy thời gian ở Nam vực, cùng với đó là rất nhiều bí pháp, thiên tài địa bảo cũng bị chôn vùi theo. Chỉ cần có chút cơ duyên tìm kiếm được một bảo vật, một bộ công pháp nào đó thất truyền thì có thể thay đổi được số phận của bản thân ông ta.

Trời không phụ lòng người, trong thời gian rèn luyện bôn ba khắp nơi trong Hoang Vực. Nhân Võ Vương cũng có cơ duyên tìm được thiên tài địa bảo giúp ông ta tăng cấp tiềm năng tu luyện của bản thân từ Nhân cấp cửu phẩm lên thành Địa cấp tam phẩm. Đây là một bước tiến rất lớn làm thay đổi số phận của Nhân Võ Vương, mở ra con đường tu luyện thênh thang và vô số cơ hội cho Nhân Võ Vương.

Nếu mọi chuyện chỉ có vậy thì có lẽ Nhân Võ Vương đã tiến vào Trích Tinh Cung và trở thành một đệ tử ưu tú của Trích Tinh Cung. Nhưng trong một lần ra ngoài tìm kiếm lịch luyện, tầm bảo, Nhân Võ Vương cùng với một tu luyện giả khác đã tiến vào trong một động phủ của một tu luyện giả cổ lão. Tại đây cả hai cùng tranh đoạt những bảo vật mà tu luyện giả cổ lão này để lại. Trong đó có một bộ bảo vật quan trọng nhất chính là một tấm bản đồ và một lệnh bài. Nhân Võ Vương đã đoạt được bản đồ, còn tu luyện giả còn lại thì chiếm được lệnh bài. Chuyển chẳng có gì xảy ra nếu cả hai cùng hợp tác để tìm kiếm kho báu mà tu luyện giả này để lại. Nhưng sau cùng cả hai phát hiện ra bản đồ dẫn đến kho báu thực sự rất lớn và hấp dẫn. Chính vì lòng tham muốn chiếm đoạt toàn bộ bảo vật mà cả hai người xảy ra rạn nứt, dẫn đến cuộc chiến sinh tử sự tranh đoạt bản đồ và lệnh bài giữa hai người.

Trong cuộc chiến giữa Nhân Võ Vương và tu luyện giả còn lại, cả hai người đều chiến đấu ngang tay không ai làm gì được ai. Cuối cùng tu luyện giả đi cùng Nhân Võ Vương đã tung ra lá bài áp đáy hòm của mình chính là ma công mà hắn lén tu luyện cũng như giấu rất kỹ. Nhân Võ Vương không thể địch lại ma công của bạn đồng hành, bị đánh tơi tả thậm chí suýt mất đi cả tính mạng của mình. Cũng may nhờ vào bí pháp và trả một cái giá đắt Nhân Võ Vương mới chạy thoát trở về.

Nhân Võ Vương trong thời gian trai trẻ lịch luyện bên ngoài thường sử dụng tên giả và ẩn giấu thân phận thực sự của mình là người của hoàng tộc Tịch gia. Chính vì lẽ đó mà người bạn đồng hành cùng Nhân Võ Vương hoàn toàn không biết lai lịch thực sự của Nhân Võ Vương. Hắn ta cũng chỉ nghĩ Nhân Võ Vương là một tán tu như hắn mà thôi.

Trở lại hoàng cung Nhân Võ Vương ngoài chữa thương thì cũng nghiên cứu về bản đồ chiếm đoạt được. Lợi dụng địa vị của mình, Nhân Võ Vương có thể dễ dàng tiếp cận các thư tịch cổ từ đó ông phát hiện ra tấm bản đồ trong tay của ông là một bản đồ dẫn đến một bảo tàng cực lớn.

Tương truyền các môn phái lớn đều sở hữu một bí cảnh hay một không gian thứ nguyên. Bên trong không gian này chứa rất nhiều những thiên tài địa bảo như: linh dược cao cấp, linh dược đặc thù, tài liệu luyện khí, tài liệu trận pháp… thậm chí trong đó còn ẩn chứa cả những loại dị bảo hiếm gặp bên ngoài, do điều kiện đặc thù của bí cảnh tạo lên như: dị hỏa, dị thủy… Bên cạnh đó bên trong những bí cảnh đó cũng có rất nhiều các loại yêu thú, sinh linh đặc thù… Chính vì vậy mà các môn phái lớn khi sở hữu những bí cảnh như vậy thường dùng để làm nơi rèn luyện cho đệ tử của bản môn và thu thập các loại tài nguyên làm cho môn phái ngày càng trở lên thịnh vượng hơn.

Nhưng trải qua biến cố Nam Vực dần trở nên hoang tàn đổ nát, các môn phái lớn cũng suy sụp và dần biến mất trong dòng chảy thời gian. Cùng với đó là những bí cảnh của các môn phái cũng thất lạc, biến mất hoặc bị những môn phái cường đại ở các vực khác chiếm đoạt… Do vậy các môn phái nhị lưu, tam lưu hiện tại của Nam vực hầu như không còn sở hữu bất kỳ một bí cảnh nào. Ba đại cự đầu của Nam Vực là Trích Tinh Cung, Nhật Minh tông và Hoang Võ phái cũng chỉ sở hữu ba bí cảnh làng nhàng. Trong đó cũng chỉ là không gian nhỏ bé với vài loại linh dược, linh thảo cấp thấp, hay các loại tài liệu ít giá trị. Các bí cảnh đó cũng chỉ giúp ba đại cự đầu duy trì sự bá chủ ở Nam Vực mà thôi. Nhìn sang các vực khác thì những thứ đó chỉ là những thứ bỏ đi của những môn phái nhất lưu.

Nhân Võ Vương khi biết được thông tin như vậy thì rất mừng rỡ và kỳ vọng. Nếu như ông ta dâng tấm bản đồ đó lên Trích Tinh Cung có lẽ ông ta sẽ nhận lại được rất nhiều ban thưởng, thậm chí có thể trở thành một trong những cao tầng của Trích Tinh Cung. Nhưng Nhân Võ Vương lại không làm vậy mà giữ kín thông tin nhằm một mình chiếm đoạt bảo tàng này.



Lý do khiến Nhân Võ Vương muốn một mình chiếm đoạt bảo tàng này là từ một thư tịch cổ ông ta phát hiện ra rằng bí cảnh này trước đây thuộc về Minh Thần Giáo, một môn phái lớn nhất nhì Nam Vực thời thịnh thế. Nhưng vì nguy cơ Nam Vực Minh Thần Giáo không thể thoát khỏi vòng xoáy thế thái và bị cuốn vào cuộc chiến tranh liên miên. Để tránh nguy cơ đứt đoạn truyền thừa và lưu giữ tài nguyên để có thể phục hưng lại thời huy hoàng của mình, cao tầng của Minh Thần Giáo đã chuyển rất nhiều tài nguyên cốt lõi của môn phái như: các loại tâm pháp, vũ kỹ cao cấp nhất môn phái, thiên tài địa bảo… vào trong bí cảnh để lưu trữ.

Nhưng người tính không bằng trời tính, thời thế biến đổi. Minh Thần Giáo bị cuốn vào cuộc chiến liên miên khiến cho môn phái dần dần đi vào con đường suy tàn. Những người nắm giữ bí mật về bí cảnh và tài nguyên phục hưng môn phái thì đều bỏ mình khi chưa kịp trăn trối và dặn dò lại thế hệ sau. Truyền thừa Minh Thần Giáo cứ thế bị đứt đoạn và lụi tàn, Minh Thần Giáo cũng dần dần biến mất trong lịch sử của tu luyện giới và Nam Vực.

Có thể nói truyền thừa toàn bộ của Minh Thần Giáo đều nằm trong bí cảnh đó. Ngoài ra đã hàng vạn năm bí cảnh đó không được khai thác, có thể nói linh dược, linh thảo mọc đầy rẫy khắp nơi. Điều làm cho Nhân Võ Vương quyết tâm một mình nuốt trọn cả bí cảnh đó không chỉ vì lượng thiên tài địa bảo khủng bố trong đó, mà vì ông ta còn có một phát hiện khác nữa.

Việc tu luyện giả ở thế giới Lạc Hồng, tu luyện giới thay đổi tâm pháp tu luyện từ cấp thấp lên cấp cao luôn là vấn đề nan giải của tu luyện giả. Đối với tu luyện giả nếu chỉ ở Nhân Cảnh nếu thay đổi công pháp tu luyện không phải là chuyển khó, tu nhiên cần có phương pháp và linh dược trợ giúp. Các môn phái lớn đều có thể giải quyết được vấn đề này, chính vì thế mà các môn phải vẫn tuyển đệ tử chủ yếu từ Nhân Cảnh. Nếu phát hiện những tài năng ưu tú thì họ sẽ dốc hầu bao đầu tư, giúp để tử này thay đổi tâm pháp tu luyện để mở ra tương lai sáng lạn cho cả môn phái. Nhưng khi tu luyện giả đạt đến Địa Cảnh thì cơ hội thay đổi tâm pháp tu luyện rất phức tạp và rất khó, có thể nói gần như bằng không. Thậm chí các môn phái ở Nam vực đều không có bí pháp này, chỉ có các môn phái ở Bắc Vực mới có các loại bí pháp này. Nhưng những bí pháp của các môn phái đỉnh cấp ở Bắc Vực cũng không hoàn chỉnh và đòi hỏi rất nhiều tài nguyên như linh đan, linh dược và cần có sự trợ giúp của những tuyệt thế cao thủ mới có thể chuyển đổi tâm pháp tu luyện.

Nhưng Minh Thần Giáo lại có phương pháp hoàn chỉnh giúp tu luyện giả ở Địa cảnh có thể thay đổi tâm pháp tu luyện mà không hề phải trả bất kỳ cái giá nào.

Đặc biệt ngoài nó ra thì các loại tâm pháp thiên cấp, vũ kỹ thiên cấp trong bảo tàng của Minh Thần Giáo lại không thiếu. Chính vì hấp lực mê người này vừa có thể thay đổi công pháp, vừa có thể đoạt được tâm pháp thiên cấp, lại vừa có thể tìm kiếm thiên tài địa bảo để có thể nâng cao tiềm năng tu luyện của mình. Do vậy mà Nhân Võ Vương thực sự muốn một mình độc chiếm bảo tàng này.

Mà muốn mở ra được bí cảnh này thì có hai cách có thể mở ra được.

Cách thứ nhất đó chính là lệnh bài trong tay Kinh Thiên.

Cách thứ hai là tìm những trận pháp sư cao cấp nhất đến đó để mở thông đạo tiến vào. Cách này thì thực sự phải đem chuyện này ra công bố cho bàn dân thiên hạ biết, mà dùng cách này thì Nhân Võ Vương không nhẫn tâm để dùng. Chưa kể với trình độ điêu tàn của Nam vực chưa chắc có trận pháp sư nào đủ trình độ để có thể mở được thông đạo tiến vào. Nếu vận dụng những trận pháp sư đỉnh cấp của các môn phái tại Bắc Vực thì có khi đến cục xương Nhân Võ Vương cũng chẳng nhận được.

Toàn bộ những bí mật về lệnh bài trong tay Kinh Thiên được Nhân Võ Vương giữ kín, ngay cả đến người thân của hắn cũng không ai biết. Ngay cả Tịch Phù Dung được Nhân Võ Vương giao nhiệm vụ cũng chỉ biết là diệt trừ ma tu và nhân tiện đoạt lại một cái lệnh bài trong tay tên ma tu. Còn lại những thông tin khác thì tuyệt nhiên Tịch Phù Dung cũng không biết được.

Lại nói về Nhân Võ Vương sau khi biết được giá trị của lệnh bài ông ta đã lợi dụng nguồn lực của Tịch Vũ Quốc dưới danh nghĩa trừ ma về đạo để săn đuổi tên tu luyện ma tu nắm trong tay cái lệnh bài.

Tên ma tu cũng không ngờ người cùng hắn đoạt bảo lại là hoàng tộc của Tịch Vũ Quốc. Hắn cũng chỉ đơn thuần nghĩ rằng Nhân Võ Vương muốn tìm hắn để trả thù và chiếm đoạt những bảo vật trong tay của hắn, còn chuyện về chiếc lệnh bài thì hắn cũng chẳng biết gì.

Có điều vượt ra ngoài dự kiến của Nhân Võ Vương là tên ma tu này lại có một tên đệ tử cùng tu luyện ma công với hắn. Trong lúc cao hứng và không biết rõ lệnh bài này có giá trị như nào? Hắn đã đem lệnh bài này, tâm pháp ma công và một số thứ khác giao cho đệ tử của hắn.

Tên đệ tử ma tu này những thứ có giá trị thì đều đem bán hết đổi lấy tài nguyên tu luyện, chỉ có chiếc lệnh bài này hắn cũng chẳng biết nó có giá trị hay công dụng gì? Cũng không rõ nó giá trị bao nhiêu nên mới không bán. Chính vì thế mà khi Kinh Thiên đoạt được túi trữ vật của tên này thì trong đó chẳng có thứ gì có giá trị cả.

Khi hắn bị Nhân Võ Vương tìm thấy và gϊếŧ chết thì lệnh bài trên tay hắn đã không còn. Nhân Võ Vương vô cùng tức tối và thất vọng, sau đó ông ta thu thập thông tin và biết rằng tên ma tu này còn có một đệ tử nữa cùng tu luyện ma công. Chính vì vậy ông ta luôn săn lùng tên đệ tử tu luyện ma công này, mục đích chính là đoạt lại chiếc lệnh bài. Nhưng tên đệ tự tu luyện ma công này cũng là một kẻ gian xảo, hắn biết việc tu luyện ma công là kẻ thù của toàn thể tu luyện giới Nam Vực. Do vậy hắn ẩn giấu rất sâu và liên tục di chuyển qua các thành trì khác nhau để tránh bị truy sát. Đặc biệt sau khi hắn biết tin sư phụ của hắn đã bị hoàng tộc Tịch Vũ Quốc gϊếŧ chết, hắn càng cẩn thận hơn. Chính vì thế mà Nhân Võ Vương đã rất nhiều lần mất dấu hắn, cứ mỗi lần gần tìm thấy hắn thì hắn lại lẩn mất.

Cuối cùng tên ma tu lại chết trên tay Kinh Thiên và lệnh bài mà Nhân Võ Vương ngày đêm mong nhớ cũng rơi vào trong tay của anh. Kinh Thiên hoàn toàn không biết giá trị và công dụng của chiếc lệnh bài này. Anh chỉ cảm thấy chiếc lệnh bài này có chút bất phàm nên vứt vào một góc trong nhẫn trữ vật và lưu trữ như một món đồ chơi giải trí.