Trận chiến kết thúc, Kinh Thiên cũng đứng dậy sau khi đả tọa điều trị thương thế ổn định, lúc này có thể nói anh đã ở trạng thái thập túc.
Nhìn một đám người kẻ bị thương ngồi đả tọa, người thì thân hình dặt dẹo Kinh Thiên không biết nên giải quyết thế nào. Nếu bây giờ trả thù gọi Tiểu Bạch ra thì mình nó thừa sức làm giỏi cả đám này, hoặc chỉ cần ném cho mỗi đứa một quả lựu đạn yêu đan thì cả đám này cũng đi gặp ông bà ông vải hết. Nhưng lại gặp lúc người bị thương mà ra tay thì cũng không phải đạo cho lắm, hơn nữa cũng nhờ đám người này mà anh có được chút lợi ích. Nhưng cứ nghĩ đến việc bản thân bị lừa đem ra làm mồi nhử thì lại cảm thấy tức anh ách.
“Thôi các ngươi tự lo đi. Từ nay trở đi coi như chúng ta không quen không biết”. Kinh Thiên buông một câu nói rồi quay đầu trở đi.
“Kinh huynh, chuyện này…” Tịch Bá Lĩnh định nói gì đó, nhưng lời chỉ ra được vài câu rồi dừng lại.
“Để hắn rời đi đi”. Tịch Phù Dung lên tiếng nói với Tịch Bá Lĩnh. Cô cũng không tìm cách ngăn cản Kinh Thiên. Bởi trong mắt cô anh chỉ là một tán tu bình thường, không có giá trị gì cả, không nhất phải kết giao hay khách khí.
Kinh Thiên chỉ cười mỉm rồi lắc mình rời đi.
Sau một hồi suy nghĩ và cân nhắc Kinh Thiên quyết định rời đi, để mặc đám người Kim Danh Thắng và coi như không quen biết, không quan hệ. Bản thân anh không phải là người hiếu sát, mặc dù lúc này anh có thể sử dụng trận pháp, lựu đạn yêu đan kết hợp với Tiểu Bạch diệt sát hết cả đám người đang bị thương này. Bản thân anh hiểu rằng ở thế giới này cá lớn nuốt cá bé, không có chỗ cho lòng nhân từ, nếu anh có gϊếŧ sạch đám này cướp bóc thì quỷ không biết, thân không hay, cũng chẳng có gì phiền phức cho anh cả. Nhưng dù sao thế giới quan của Kinh Thiên cũng có chút khác biệt với những tu luyện giả ở thế giới này, việc chém gϊếŧ vô tội vạ và coi mạng sống của người khác chỉ là sâu kiến thực sự rất khó đối với anh.
“Dù sao cũng đã tiến vào sơn mạch rồi. Nhân tiện tây lượn một vòng kiếm ít thịt linh thú dự trữ và xem có linh dược linh thảo gì không? Hơn nữa cũng nên thực chiến một chút, chứ tu luyện chay cũng nhàm chán”. Kinh Thiên vừa lướt đi vừa suy nghĩ.
Chính vì vậy mà Kinh Thiên vẫn không để cho Tiểu Bạch ra khỏi quả cầu giới trữ, bởi nếu Tiểu Bạch ra ngoài thì anh không còn cơ hội luyện tập thực chiến.
Loanh quanh đi săn được một số lượng kha khá yêu thú cấp một các loại, cộng thêm tìm được một số linh dược cấp một. Tuy rằng chỉ là một số linh dược phụ nhưng như vậy cũng bớt đi một khoản, thịt muỗi cũng là thịt mà.
Chiều dần trở về tối Kinh Thiên dự định lúc này là lúc nên quay trở về thành Châu Xuyên nghỉ ngơi. Đang dự định chạy nhanh về thành Châu Xuyên thì bỗng chốc một âm thanh quen thuộc vang lên.
“Lại gặp ngươi ở đây. Chúng ta có duyên a”. Tuy luyện giả cao gầy tu luyện ma công lên tiếng nói đồng thời y nhảy ra chắn đường Kinh Thiên.
Thực tế sau khi chiến đấu với Kim Danh Thắng và Tịch Phù Dung, tên tu luyện giả này bị thương khá nặng. Hắn bỏ chạy tìm một nơi kín đáo để trị thương và hồi phục. Lúc đối mặt với Kinh Thiên lần nữa hắn đã hồi phục tới tám chín mươi phần trăm, có thể nói sức chiến đấu của gã hiện tại tương đương với tu luyện giả Nhân vương cảnh tam giai, tứ giai.
“Vậy ngươi có gì cho ta à”. Kinh Thiên cười hỏi lại, đồng thời liên hệ với Tiểu Bạch chuẩn bị ứng chiến, đồng thời tay phải vòng ra sau lưng cầm sẵn một quả lựu đạn yêu đan sẵn sàng kích nổ.
“Ta đang cần bổ xung huyết thực để phục hồi tu vi, chưa thương và tu luyện. Ngươi có duyên với ta vậy làm linh dược cho ta sử dụng đi”. Tên tu luyện giả ma công cười nói. Đối với hắn hiện giờ hắn coi Kinh Thiên như một viên đan dược trong tay hắn, chỉ cần đem ra sài là xong.
“Vậy sao? Cái này cho ngươi”. Kinh Thiên cười nói, cùng lúc kích hoạt một viên lựu đạn yêu đan ném thẳng về phía tên ma tu.
Phản ứng và hành động của Kinh Thiên khiến tên tu luyện giả ma tu tương đối bất ngờ. Đối diện với người có tu vi cao hơn mình rất nhiều lần, uy áp mà hắn phóng tới Kinh Thiên cũng không hề lưu thủ. Vậy mà Kinh Thiên vẫn bình tĩnh đáp lời đồng thời hành động cũng hết sức bình tĩnh.
Nhìn vật Kinh Thiên ném tới tên tu luyện giả ma tu chỉ nghĩ rằng đó là một đòn tấn công đơn thuần của Kinh Thiên bằng ám khí chẳng hạn. Với tu vi của Kinh Thiên thì hắn không để vào mắt. Chính vì vậy hắn vẫn ung dung đưa tay vận kình lên đón đỡ vật thể từ tay Kinh Thiên ném tới.
“Bùm” một tiếng nổ lớn vang lên, tên ma tu không đề phòng chỉ vận công nữa vời bắn ngược ra phía sau, miệng ứa máu tươi. Lúc này hắn mới biết mình quá chủ quan coi thường đối thủ.
“Ngươi…” Hắn bực tức gầm lên, cố kìm nén khí huyết trong người đang đảo lộn, vận công lên điều chỉnh linh lực chạy khắp cơ thể để ổn định lại khí huyết. Nhưng lời nói của hắn chưa hết câu thì trước mặt hắn lại có thêm một quả cầu hình tròng bên trên đầy phù văn đang phát sáng bay tới.
Lần này thì hắn đã rút ra được bài học hắn vừa vận hết toàn bộ linh lực bản thân lên chống đỡ, đồng thời bộ pháp dưới chân nhanh chóng điểm đất lùi lại, mặc kệ thương thế chưa hoàn toàn được kiểm soát.
“Bùm” lại một tiếng nổ lớn nữa vang lên, tên ma tu tiếp tục bay ngược về phía sau, lần này thì thương càng thêm thương, máu từ miệng hắn ộc ra một mảng lớn. Mặc dù hắn đã kịp vận công chống đỡ và lùi lại, nhưng vẫn không thoát khỏi phạm vi tác động của vụ nổ. Sức công phá từ vụ nổ phần lớn vẫn tác động lên người hắn, lại thêm hắn vừa mới bị thương từ vụ nổ trước nên vụ nổ thứ hai đã làm cho hắn bị thương càng nặng hơn.
Đánh rắn phải đánh dập đầu Kinh Thiên hiểu rõ điều này, không thể để cho tên ma tu này hồi khí được. Bởi nếu để cho hắn có thời gian điều tức hồi phục thì chính anh mới là người gặp nguy hiểm, vì vậy cần ra tay liên tục đánh cho đối phương ngục hoàn toàn mới thôi.
“Uồm”. Một tiếng hổ gầm vang, Tiểu Bạch được Kinh Thiên phóng xuất nhằm thẳng tên ma tu đang ôm ngực loạng choạng lùi lại phía sau.
“Bang” Tiểu Bạch xuất hiện tung ngay một trảo trước vào thẳng người tên ma tu khiến hắn chỉ kịp đưa hai tay lên chắn phía trước người đón đỡ.
Tên ma tu liên tiếp dính những đòn nặng bay ngược trở lại phía sau va vào một tảng đá lớn phía sau mới dừng lại, thương thế trên người hắn càng lúc càng trở lên nặng hơn. Lúc này sức chiến đấu của hắn đã suy giảm đi ít nhất một nửa.
Tên tu luyện giả ma tu dù sao cũng là một tu luyện giả tu vi Nhân Hoàng cảnh, hắn cũng không phải là đèn cạn dầu. Mặc dù bị trọng thương bởi những đòn đánh bất ngờ từ Kinh Thiên và Tiểu Bạch. Nhưng ngay khi va vào tảng đá dừng lại, hắn mặc kệ thương thế của bản thân, trên tay hắn đã xuất hiện cây hắc kỳ. Hắn muốn dùng cây pháp khí này để đối phó với Kinh Thiên và Tiểu Bạch. Đến lúc này thì hắn hiểu rằng hiện giờ hắn mới là người đang trong tình thế nguy hiểm, nếu còn bảo lưu nữa thì chính hắn mới là kẻ bị đăng xuất khỏi thế giới tu luyện giả này. Còn thương thế sau khi kết thúc thì có thể từ từ chữa thương lại, mạng sống mà mất đi rồi thì chẳng còn gì mà lấy lại cả.
Nhưng dự tính của hắn và thực tế lại rất khác biệt. Cầm cây hắc kỳ trên tay chưa kịp xuất chiêu thì không gian trước mặt hắn bắt đầu biến đổi. Những quả cầu lửa từ bốn phương tám hướng nhằm thẳng vào hắn đánh tới.
Tên ma tu chưa hoàn toàn hiểu ra chuyện gì, hắn hoàn toàn choáng váng với những đòn tấn công liên tiếp của Kinh Thiên. Thậm chí chỉ là một tu luyện giả Nhân vương cảnh lục giai mà khiến hắn khốn đốn hơn cả lúc hắn phải đối mặt chiến đấu với Kim Danh Thắng một tu luyện giả Nhân Hoảng cảnh lục giai. Hắn khổ không chỗ nói, mà hiện tại không có thời gian cho hắn thở, chứ làm gì có thời gian cho hắn nói.
Tên ma tu huy động hắc kỳ tỏa ra khói đen ngăn cản những hỏa cầu xuất hiện liên tục tấn công về phía hắn. Khi một loạt hỏa cầu tấn công xong thì bất thình lình trong không gian khắp nơi lại xuất hiện những kiếm khí lấy hắn làm bia mục tiêu bắn tới. Tên ma tu không kịp hồi khí, lại tiếp tục huy động hắc kỳ sử dụng hắc khí cản lại những kiếm khí tấn công hắn.
Cứ liên tục như vậy hết hỏa cầu xuất hiện thì lại đến kiếm khí bay ra, kiếm khí kết thúc thì hỏa cầu lại xuất hiện… mọi thứ cứ lần lượt tiếp diễn liên miên bất tận. Tên ma tu liên tục vận công vào hắc kỳ để chống đỡ, khiến cho hắn còn không có thời gian nghỉ ngơi hồi sức.
“Ngươi, ngươi, ngươi là trận pháp sư”. Tên ma tu trong trận pháp lắp bắp nói vọng ra, vẻ mặt đầy chấn kinh sợ hãi.
“Giờ ngươi mới biết thì muộn rồi”. Kinh Thiên bên ngoài điều khiển trận pháp nói vọng vào. Bên cạnh Tiểu Bạch đứng quan sát và sẵn sàng tấn công tên ma tu nếu hắn thoát ra ngoài.
Khi Tiểu Bạch tấn công hắn một đòn bất ngờ, Kinh Thiên hiểu rằng một đòn tấn công toàn lực của Tiểu Bạch cũng chưa chắc có thể kết liễu được hắn. Do vậy anh đã chuẩn bị sẵn trận bàn của Kim hỏa khốn sát trận, mục đích của Kinh Thiên là diệt sát tên ma tu này chứ không phải là đánh hắn bỏ chạy. Dù sao tu vi của hắn cũng cao hơn Kinh Thiên rất nhiều, tên này lại là một tên gϊếŧ người không gớm tay. Việc hắn dùng tu luyện giả khác làm linh dược để luyện công Kinh Thiên cũng hoàn toàn hiểu rõ. Nếu để hắn chạy thoát thì khả năng bị hắn trả thù là rất lớn, lúc hắn ở trạng thái toàn thịnh thì cơ hội với anh là không có. Không hoàn toàn giống với đám người Kim Danh Thắng, tuy rằng bản thân anh không ưa gì họ nhưng giữa anh và đám người Trích Tinh Cung không kết thù kết oán, nên vấn đề không đáng lo ngại lắm.
Đây cũng là lần đầu tiên Kinh Thiên sử dụng trận pháp để chiến đấu, việc điều khiển trận pháp chiến đấu của anh cũng không phải quá thuần thục. Kim hỏa khốn sát trận có rất nhiều cách vận dụng linh hoạt, nó không chỉ đơn giản chuyển đổi từ hỏa công sang kiếm khí hay ngược lại. Trong trận pháp hỗn hợp nó có thể đồng thời xuất ra cả hỏa công và kiếm khí cùng lúc tấn công đối thủ. Khốn sát trận cũng có thể điều chính phạm vi khốn sát rộng hay hẹp tùy vào thực tế chiến trường. Kinh Thiên lần đầu sử dụng vẫn còn có chút chưa trơn chu thuần thục, chưa thực sự phát huy hết một trăm phần trăm sức mạnh của trận pháp.
“Dừng lại, ta với ngươi không thù không oán. Nếu ngươi thả ta đi, ta đảm bảo sẽ không bao giờ tìm ngươi gây phiền phức”. Tên ma tu khốn đốn trong trận pháp lên tiếng nói.
“Thả ngươi ra, ngươi đừng có mơ. Tin ngươi đổ thóc giống ra mà ăn”. Kinh Thiên cương quyết bên ngoài trả lời.
Đây là cách dùng tiền để đập chết người, để duy trì trận pháp hoạt động Kinh Thiên đã phải bỏ ra một viên thượng phẩm linh ngọc làm năng lượng vận hành trận pháp.
“Ép người quá đáng”. Bên trong trận pháp, tên ma tu tức giận gầm lớn.
“Bùm”. Một tiếng nổ cực lớn phát ra từ bên trong trận pháp, trận pháp bị vụ nổ lớn xé mở một lỗ lớn. Một bóng người bên trong trận pháp lao vυ"t ra ngoài từ lỗ hổng mới bị xé mở ra.
Tên ma tu cũng là một kẻ quyết đoán. Hắn biết nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì chẳng sớm thì muộn hắn cũng hao hết linh lực, lúc đó hắn sẽ chỉ như cá nằm trên thớt chờ bị xẻ thịt. Mặc dù tiếc của và đau lòng nhưng hắn cũng quyết đoán cho nổ tung lá hắc kỳ. Một pháp khí khi tự hủy sẽ tạo ra sức công phá rất lớn, đủ sức xé mở một lỗ hổng của trận pháp, từ đó giúp hắn có lối thoát để chạy ra ngoài.
“Đừng hòng thoát được. Tiểu Bạch lên”. Kinh Thiên hét lớn đồng thời tung mình đuổi theo bóng người vừa thoát ra khỏi trận pháp.
Tiểu Bạch đã được Kinh Thiên thông báo từ trước chuẩn bị sẵn sàng tấn công kẻ thù. Bởi anh hiểu rõ chỉ dựa vào trận pháp chưa chắc đã gϊếŧ được tên ma tu này. Mục đích của trận pháp chính là bào mòn sức lực của hắn, khiến hắn không còn khả năng phòng thủ hay tự vệ. Lưỡi đao chính sẽ kết liễu hắn mà Kinh Thiên dành cho tên ma tu chính là Tiểu Bạch.
“Gào”. Lời nói của Kinh Thiên còn chưa dứt thì một bóng ảnh thú lớn đã lao theo bóng người từ trong trận pháp bắn ra, kèm theo một tiếng gầm lớn.
“Bốp… Rầm”. Hai tiếng va chạm vang lên liền nhau. Một tiếng va chạm là tiếng chân hổ tác động lên thân người, tiếng va chạm còn lại là tiếng va chạm của thân người với mặt đất và khối đá.
Tiểu Bạch là chủng loài Thiên Dực hổ thế mạnh của nó là tốc độ, lại thêm tên ma tu vừa bị trọng thương vừa hao kiệt linh lực, nên so tốc độ với Tiểu Bạch lúc này thì hắn không thể nào thắng được. Tiểu Bạch nhanh chóng phóng theo đồng thời dùng chi trước của mình tung ra một cú táp toàn lực vào thân hình của tên ma tu vừa phóng lên không trung.
“Phụt…” Tên ma tu lúc này còn không kịp đứng lên tư thế nữa đứng nửa ngồi trên mặt đất miệng đã phun ra một ngụm máu tươi cực lớn. Thương thế của hắn lúc này rất nặng, cộng thêm linh lực trong cơ thể đã tiêu hao gần hết. Sức chiến đấu của gã đã giảm sút đi sáu bảy mươi phần trăm. Hiện giờ hắn không khác cá nằm trên thớt là bao.
Mặc dù lúc ở trong trận pháp vừa vận linh lực huy độc hắc kỳ chống lại sự tấn công của hỏa cầu và kiếm khí, tên ma tu cũng đã bỏ ra mấy viên đan dược các loại nuốt vào để chống đỡ. Nhưng việc đó không giúp hắn được bao nhiêu, hiệu quả đem lại cực kỳ thấp. Bởi khi dùng đan dược chữa thương hay hồi khí thì tu luyện giả cần có thời gian vận công hấp thu đưa dược lực đi khắp kinh mạch, cơ thể… Nhưng lúc sử dụng đan dược hắn vẫn phải vận linh lực để chiến đấu nên không thể cùng lúc vận công hấp dược lực từ đan dược. Hắn chỉ hy vọng dược lực tự hấp thu vận chuyển vào trong cơ thể, được ít nào hay ít đấy.
-Ngũ đao lưỡng diện, khoái đao ngưỡng thiên. Kinh Thiên lướt theo sau Tiểu Bạch không đợi tên ma tu hồi khí liền lập tức vung đao xuất chiêu.
Một chiêu đao hai thức nhằm thẳng tên ma tu bổ xuống bằng toàn bộ sức lực của mình. Ánh đao mang theo kình khí xé gió, rít gào như muốn nuốt sống con mồi.
Cảm nhận được ánh đao bổ xuống nhưng tên ma tu đã không còn mấy sức lực để chống đỡ. Hắn chỉ kịp tụ hết kình lực vào hai cánh tay đưa lên che đầu để phòng thủ những chỗ yếu hại. Lưỡi đao lướt qua hai cánh tay của hắn, rạch một vết thương sâu dài từ xương quai xanh xuống đến gần bụng của tên ma tu. Máu từ cơ thể hắn phun ra xối xả, thấm đỏ cả một khoảng đất dưới chân hắn. Hắn loạng choạng lùi lại đưa cánh tay phải cũng bị thương lên ôm ngực. Ánh mắt vừa khϊếp sợ, vừa hận, vừa cay đắng nhìn Kinh Thiên.
“Bốp”. Nhưng ánh mắt của hắn còn chưa kịp chạm vào ánh mắt của Kinh Thiên thì hắn lại vội vàng đưa cánh tay trái lên che mặt để chống đỡ thêm một cú táp nữa của một con yêu thú cấp hai sơ cấp. Kinh Thiên kết thúc chiêu thức của mình thì Tiểu Bạch liền xuất trảo, có thể thấy một người một hổ phối hợp với nhau rất ăn ý. Người này ra chiêu xong thì kẻ kia lập tức lên, tạo thành liên hoàn công liên miên bất tật.
Tên ma tu không còn sức lực để duy trì, một cú táp bằng trảo của Tiểu Bạch rất mạnh, đánh tên ma tu bay ngược về sau sang bên phải như một trái bóng bằng thịt.
“Rầm, crăc”. Cả thân hình tên ma tu va mạnh vào một thân cây cổ thụ rất lớn mới dừng lại được. Một tiếng ‘crăc’ vang lên rất nhẹ, nhưng không biết tên ma tu đã bị gãy bao nhiêu cái xương trên người, nhưng chắc chắn xương cánh tay bên trái của hắn đã bị Tiểu Bạch đánh gãy làm mấy khúc.
“Phập”.
Tên ma tu cả người đau đớn, ánh mắt của hắn đờ đẫn ngẩng lên chưa kịp nhìn rõ hình người, chỉ lờ mờ thấy một bóng người xuất hiện trước mặt hắn. Một lưỡi đao đã đâm xuyên qua ngực hắn, gim cả người hắn vào thân cây cổ thụ sau lưng hắn.
Kinh Thiên được thế không tha lợi dụng bộ pháp tinh diệu lướt theo tên ma tu bị Tiểu Bạch đánh bay. Ngay khi hắn va phải gốc cây dừng lại, còn chưa kịp hoàng hồn thì anh đã tung nhát đao kết liễu đối thủ. Nhát đao cuối cùng này cũng chẳng phải chiêu thức gì phức tạp, chỉ đơn thuần là một nhát đâm thẳng vào mục tiêu đã không còn sức chống trả hay phản kháng.
“Ngươi…” Tên ma tu chỉ kịp nhìn Kinh Thiên bằng ánh mắt chỉ còn nỗi sợ hãi thốt lên được từ ngữ cuối cùng rồi ngục đầu xuống ngừng thở, bất động. Hai tay hai chân buông thõng cả người hắn mềm nhũn nhưng bị đao của Kinh Thiên ghim trên thân cây, nên chân của hắn mặc dù buông thõng cũng cách mặt đất khoảng hai mươi centimet.
“Cuối cùng xử lý được ngươi”. Kinh Thiên thở ra một hơi thầm nhủ.
Cuối cùng anh cũng xử lý được tên ma tu có tu vi cao hơn anh rất nhiều, mặc dù phải bỏ ra rất nhiều công sức và tiền bạc. Cũng bởi hắn đã bị thương từ trước và có phần chủ quan coi thường tu vi của Kinh Thiên. Đồng thời Kinh Thiên cũng liên tục ra đòn bất ngờ chiếm tiên cơ, nên mới có thể đạt được kết quả như vậy. Còn nếu với một tu luyện giả Nhân Hoàng cảnh ngũ giai toàn thịnh và cẩn trọng, có lẽ Kinh Thiên có thể chạy thoát nhưng cũng ăn một bầu đau khổ.
“Để xem tài sản của ngươi có thể bù đắp thiệt hại mà ngươi gây ra cho ta hay không?” Kinh Thiên đoạt túi trữ vật trên người tên ma tu lẩm bẩm. Dù sao để gϊếŧ được tên ma tu này, anh cũng đã phải bỏ ra đại giới hai viên lựu đạn yêu đan, một trận pháp cấp hai mà với vụ hủy cây hắc kỳ thì trận bàn của Kinh Thiên cũng bị hư hỏng nặng.