Quyển 1 - Chương 7: Mở đầu kế hoạch C
Vẫn là Long Giai lái xe, nhưng cô nói sao cũng không để cho Hàn Phong ngồi ghế phụ lái, Hàn Phong đành phải một mình ngồi phía sau. Nhưng tròng mắt anh chớp lóe, cũng đẩy luôn Phan Khả Hân ra sau.
Dọc đường đi, Long Giai chợt nghe tiếng Hàn Phong và Phan Khả Hân ở sau xe cười đùa giận mắng.
"Ai nha, thấy ghét!" Phan Khả Hân cười duyên nói.
Hàn Phong giả ngu nói: "Tôi không cố ý đâu."
Một lát sau, Phan Khả Hân lại nói: "Này! Tay anh."
Hàn Phong nói: "A? Nó thế nào lại chạy tới đó?"
Long Giai cảm thấy một ngụm ác khí ngăn ở ngực, cố ý tăng ga, xe cảnh sát gào thét phóng đi.
Công ty trách nhiệm hữu hạn gia công cơ giới Hưng Thịnh đặt ở ngoại ô, rất yên tĩnh, cách phòng điều tra hình sự ước chừng một giờ chạy xe. Hiện tại chỉ có một ông già canh cửa. Tên của ông ấy gọi là Cát Thủ Nghĩa, đã thay Lương Hưng Thịnh giữ cửa bốn năm nay.
Ông Cát nghe nói đồng chí của cục công an, vô cùng nhiệt tình, vừa bưng trà vừa dâng thuốc lá, một bao Hồng Mai mềm nhào nặn đến biến dạng, hai tay đứa tới trước mặt Hàn Phong. Hàn Phong mỉm cười từ chối, nhưng trong lòng cũng nóng lên.
Nghe nói Hàn Phong bọn họ muốn xem công xưởng, Cát Thủ Nghĩa vội đi trước dẫn đường. Ông hơi cong lưng, vừa đi, vừa nói: "Xưởng đang yên đang lành, nói phá sản liền phá sản, năm sáu trăm người đang chờ kiếm cơm đó, thật sự là đáng tiếc mà."
Hàn Phong hỏi: "Ông Cát, xưởng này trước kia là làm gì?"
"Tôi chỉ là một người trông cửa, làm sao biết. Mỗi ngày một xe thép khối, sắt thỏi chạy vào xưởng, lại đem một xe gì đó chở ra, bọn họ nói là linh kiện."
Long Giai nói: "Tôi đã nói với các anh, là gia công linh kiện."
Hàn Phong bĩu môi, suy tư nói: "Gia công linh kiện?"
"Két két két. . . . . ." Cánh cửa sắt lớn mở ra, nhà xưởng trống rỗng, các loại linh kiện tản mát trên đất, vài bệ máy tiện cỡ lớn đặt giữa nhà xưởng, một luồng mùi dầu mỡ xông vào mũi.
Hàn Phong đánh giá bốn phía, "Nhà xưởng thật lớn ha, thế này là sao?"
Nơi ngón tay Hàn Phong chỉ đến là một khoảng trống lớn, không hề có dấu vết của dầu mỡ, rất rõ ràng, có dụng cụ gì đó cỡ lớn đã bị dời đi. Cát Thủ Nghĩa nói: "Là một dây chuyền sản xuất, dây chuyền sản xuất này bị hỏng vào thời điểm đó. Cậu nói xem nó sớm không hỏng, muộn không hỏng, khăng khăng hỏng vào thời điểm sản xuất quan trọng nhất."
Long Giai cau mày: "Tôi cũng nghe nói, Lương Hưng Thịnh hàng cung cấp không đủ, dưới tình hình các nhà đại lý cấp dưới không thanh toán, đột nhiên lại có dây chuyền sản xuất bị hư hỏng, càng trực tiếp tăng thêm tốc độ phá sản."
"Đúng vậy, ban đầu gọi thợ đến sửa, không sửa tốt, lại tìm người nước ngoài, cũng không sửa xong, nói muốn đưa trở lại bên phía xưởng, vừa chuyển giao, liền tuyên bố phá sản luôn."
Long Giai nói: "Tôi đã điều tra, đó là bệ máy tiện điều khiển bằng điện của Pháp, một khi đã hỏng, quốc nội quả thật không có năng lực sửa chữa."
Hàn Phong suy nghĩ một chút, không nói gì nữa, sau đó đột nhiên hỏi: "Xưởng này, khi nào đấu giá?"
Cát Thủ Nghĩa vừa nghe, lập tức tỏ ra vô cùng bi ai, nói: "Ngay tuần sau, đến lúc đó, không biết ông chủ mới có còn tiếp tục mướn tôi hay không."
Hàn Phong thoáng nhìn Cát Thủ Nghĩa, sau đó an ủi: "Yên tâm đi, quan trọng là máy móc, ông chủ mới tới, nói không chừng còn có thể cho ông giúp gia công đó."
Cát Thủ Nghĩa thực sự buồn rầu, "Ôi, đầu năm nay, người giống như bọn tôi, tìm việc làm rất khó đó. Mặc dù không biết ông chủ Lương gặp phải chuyện gì, nhưng cậu ấy đối với tôi coi như không tồi, mỗi tháng tiền công 500 đồng, còn bao tôi ăn ở, cho dù ông chủ mới tới, cũng không có khả năng có đãi ngộ tốt như vậy đâu. . . . . ."
Khi ra khỏi cánh cửa sắt của nhà xưởng, Hàn Phong phát hiện, xa xa vụt qua một bóng người, anh xoay người nói: "Ông Cát, tôi nghĩ ông không cần trông coi nữa. Nơi này hoang vu dã ngoại, nếu sinh bệnh, sẽ không có ai săn sóc phải không?"
"Không sao. Kế bên này có vài hộ gia đình, phía trước đi thêm vài phút thì có một trấn nhỏ, ở đó cái gì cũng có. Thân thể tôi còn tốt, hai đứa nhỏ kia cũng thường đến xem tôi."
Hàn Phong mỉm cười, "Tốt, chúng tôi xin cáo từ, nếu ông phát hiện có tình huống gì, tận lực đừng để người khác chú ý, lặng lẽ gọi điện cho chúng tôi, hoặc gọi 110, nhớ nhé?"
Ba người rời khỏi công ty cơ giới Hưng Thịnh, Phan Khả Hân nói: "Bây giờ đi đâu? Trở về phòng điều tra hình sự sao? Nếu quay về phòng điều tra hình sự, tôi sẽ không đi cùng đường với hai người nữa."
Long Giai nhìn Hàn Phong, Hàn Phong kéo dài thanh âm: "Quay về phòng điều tra làm gì! Chúng ta đi ăn thôi, trở về cũng chỉ có thể ăn cơm hộp mì gói, mấy thứ nhạt nhẽo."
Phan Khả Hân lập tức tán thành, "Tốt, tốt, tôi không muốn ăn cơm hộp đâu. Tôi mang mọi người đến một chỗ, đảm bảo hài lòng."
Trên xe, Hàn Phong tựa cằm lên ghế dựa của Long Giai, mặt đưa về phía trước trêu ghẹo Long Giai: "Chúng ta như vậy cũng tính là đi giải quyết việc công chứ? Hóa đơn báo cáo có được hoàn trả tiền không?"
"Không được." Long Giai lạnh lùng thốt.
"Tại sao?"
Long Giai diện vô biểu tình nói: "Bởi vì anh không phải nhân viên biên chế."
Hàn Phong chán ngán, bĩu môi, lại quay sang đùa với Phan Khả Hân.
Dưới sự chỉ dẫn của Phan Khả Hân, Long Giai lái xe đến bãi đỗ xe của nhà hàng lớn Long Môn, đỗ bên trong phần lớn là BMW, Mercedes Benz, Ferrari, chỉ có chiếc xe cảnh sát này có vẻ không ăn nhập, ngay cả độ nhiệt tình của nhân viên tiếp đón ở cửa cũng không cao.
Nhưng thật ra Phan Khả Hân là khách quen cũ của nơi này, mang theo Hàn, Long hai người tìm một chỗ yên tĩnh trong đại sảnh ngồi xuống, đưa thực đơn cho Hàn Phong. Rất nhanh có một vị nữ phục vụ vẻ mặt đạm mạc tới, Hàn Phong cũng chẳng cần biết phải trái đúng sai, cầm thực đơn một hơi chọn hơn mười món. Hàn Phong vừa gọi đồ ăn xong, vẻ mặt nữ phục vụ nọ lập tức thay đổi, cười thành một đóa hoa, bởi vì món ăn Hàn Phong gọi, bất luật tốt xấu, tất cả đều là đắt nhất.
Nữ phục vụ vừa rời đi, Phan Khả Hân liền la lên: "Xem ra anh không giống như bác Lãnh nói nha. Bộ dáng gọi món của anh, giống như một ông chủ lớn vậy đó."
Hàn Phong vân vê bộ âu phục không vừa người của anh, cười hỏi: "Vậy hả? Long cảnh quan, cô cảm thấy thế nào?"
Long Giai nhàn nhạt 'ừ' một tiếng, dọc đường đi, cô kiệm lời tiếc chữ, hiển nhiên đối với tiêu phí như vậy không quen lắm.
Thức ăn dọn lên bàn, Hàn Phong lại gọi rượu, Long Giai nói mình không uống rượu, Hàn Phong liền cùng Phan Khả Hân vừa chơi đố số, vừa ca hát, bỏ Long Giai đìu hiu ở một bên. Long Giai vội vã ăn xong, liền muốn rời đi, Hàn Phong lại xụ mặt xuống, "Chậm đã. Cô là đội viên của tôi, phải tuân theo sắp xếp, ăn uống xong mọi người cùng nhau đi."
Chờ Hàn Phong bọn họ ăn xong, đã qua một tiếng rưỡi. Hàn Phong và Phan Khả Hân lau miệng, Long Giai khoát hai tay lên ghế, ba người bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn. Rốt cuộc, Hàn Phong đứng dậy, nhưng anh chỉ buông một câu: "Nhìn cái gì? Ai có tiền người đó chi nhé, tôi ra ngoài trước chờ các cô." Rồi cúp mông chạy lấy người.
Long Giai và Phan Khả Hân đều không biết làm sao, Hàn Phong đề nghị ăn cơm, Hàn Phong gọi thức ăn, mà anh ta lại là tên đàn ông duy nhất trong ba người, các cô không ngờ tới, người đàn ông này vậy mà. . . . . .
Hai người lại ngồi một lúc lâu, Phan Khả Hân mới gạt ra vẻ tươi cười, "Tôi. . . . . .Tôi có thẻ." Bữa ăn này, bọn họ ăn ba nghìn hai trăm nhân dân tệ.
Phan Khả Hân ở quầy tính tiền, Long Giai ra khỏi nhà hàng trước một bước, mới vừa đến cửa, liền nhìn thấy Hàn Phong đứng ở cửa nhà hàng, híp hai mắt, đánh giá ngực nữ nhân qua lại. Long Giai vừa đi đến bên cạnh Hàn Phong, chợt nghe thấy anh nói câu: "Woa, cái này thật lớn! Ít nhất là cúp cỡ D."
Vừa nghe lời này, Long Giai đặc biệt phản cảm, ngay cả một chút hảo cảm lúc Hàn Phong phân tích suy luận cũng không còn sót lại chút nào nữa, cô nhịn không được nói câu: "Vừa nhìn có thể biết rõ vậy sao?"
Hàn Phong quay đầu, nhìn thoáng qua ngực Long Giai trước, mới nói: "Hâm mộ không? Trời sinh đó." Ánh mắt lập tức lại bị bộ ngực kia hấp dẫn. Lúc này, hai nam tử trung niên mang theo bao công văn từ trong nhà hàng đi ra, bên trái mặc tây trang đen nói: "Ôi, lại giảm, tôi lần này lại lỗ thảm rồi."
Bên phải mang mắt kính nói: "Đúng vậy, tôi cũng thua không ít, anh nghĩ coi, trước kia đều là tuyệt đại bộ phận không thể lưu thông cổ phần chiếm tổng số vốn, hiện tại lại đổi thành lưu thông toàn bộ, giá cổ phần không giảm mới là lạ."
Hai người rất nhanh đi tới cạnh Hàn Phong, Hàn Phong nhướng mày, nhớ nằm lòng cuộc nói chuyện của hai người này. Phan Khả Hân đi ra, sau khi ba người lên xe, Long Giai hỏi: "Đưa cô đến đâu?"
Phan Khả Hân nói: "Tôi muốn đến chỗ ông nội một chuyến, vừa vặn tiện đường. Tôi dẫn mọi người đi xem cao ốc mới của ông nội tôi nha."
Hàn Phong nói: "Cao ốc mới? Có lớn không?"
"Cao ốc Thiên Uy, sau khi hoàn tất nó thay thế cao ốc Kim Uy, trở thành công trình kiến trúc cao nhất thành phố này."
Hàn Phong rất kinh ngạc, "A, nguyên lai nhà cô có tiền như vậy nha!"
Phan Khả Hân hé miệng cười, "Tôi cũng không biết, anh xem rồi biết ngay."
Hàn Phong suy nghĩ một chút, "Được, lần sau tôi lại mang cô đi ăn cơm."
Phan Khả Hân sửng sốt, còn chưa đáp lời, Long Giai ở phía trước nói: "Mặt dày vô sỉ!"
Hàn Phong nói lại một câu: "Hâm mộ không? Trời sinh đó." Chọc cho Phan Khả Hân ha hả cười mãi.
Hàn Phong ở phía sau, chẳng biết làm động tác gì, chỉ nghe Phan Khả Hân nói: "Ấy, anh thật hư nha, ngồi nhích qua chút, tôi sợ anh rồi." Long Giai nghe vào đầu, chung quy cảm thấy rất khó chịu.
Lát sau, Phan Khả Hân lại hỏi: "Nhà anh ở đâu? Lúc nào đó mang bọn tôi đến xem đi."
"Ha, ha." Hàn Phong cười khan hai tiếng, lập tức không nói gì nữa.
Phan Khả Hân lại ôn nhu nói: "Rốt cuộc có được hay không đây?"
Hàn Phong suy tư một lúc lâu, mới nói: "Được, tôi sẽ mang cô đi, đến lúc đó chúng ta. . . . . .haha."
Long Giai đã có chút nghiến răng nghiến lợi, cũng may đã tới chỗ Phan Khả Hân. Xuyên thấu qua cửa sổ xe, Hàn Phong nhìn cao ốc chọc trời chót vót trong mây, cũng không nhịn được "oa" một tiếng kinh thán. Kết cấu chủ thể của cao ốc đã xây xong, đang khẩn trương tiến hành thi công, theo Phan Khả Hân giới thiệu, tòa cao ốc này cao 81 tầng.
Sau khi Phan Khả Hân cất bước, không khí trong xe tựa hồ ngưng trọng hơn nhiều, hai người cũng không trò chuyện. Nhưng chỉ một lát sau, tay Hàn Phong lại khoát lên đầu vai Long Giai, Long Giai hất vai một cái, cả giận nói: "Lấy móng chó của anh xuống!"
Hàn Phong nói: "Tôi chỉ muốn hỏi cô một chút, cô biết thị trường chứng khoán không?"
Long Giai ngay cả miệng cũng lười mở, lấy tay chỉ chỉ khẩu hiệu "xin chớ cùng tài xế nói chuyện" dán trên ô tô, Hàn Phong phát ra một tiếng kêu nhỏ, rốt cuộc không nhắc nữa.
Trở lại phòng trinh sát hình sự, Lãnh Kính Hàn bọn họ đang từng người bưng một cái gà mên, Hàn Phong vào cửa liền nói: "Haha, tôi biết ngay các anh lại ăn cơm hộp."
Lâm Phàm và Lý Hưởng vừa nhìn Hàn Phong bọn họ trở lại, vội hỏi: "Điều tra thế nào rồi? Chúng tôi vừa nghe nói nguyên nhân chết của Lâm Chính, rất tinh diệu, cậu cảm thấy thế nào?"
Lãnh Kính Hàn đồng thời cũng hỏi: "Cậu ăn xong rồi?"
Hàn Phong nhướng nhướng mày, hướng sau vai giơ ngón tay cái lên, "Đương nhiên, chúng tôi ở Đại Long Môn ăn đó."
Lưu Định Cường vừa gắp một miếng thịt đưa vào miệng, kinh hô: "Oa! Xa xỉ như vậy!" Đồng thời quay đầu nói, "Lãnh trưởng phòng, bọn họ có phải hơi quá đáng hay không?"
Lãnh Kính Hàn cũng không để ý Hàn Phong nữa, trực tiếp hỏi Long Giai: "Ai trả tiền?"
"Khả Hân trả." Long Giai thầm nghĩ: "Lãnh trưởng phòng quả nhiên hiểu rõ người này, biết ngay anh ta sẽ không trả tiền."
Lãnh Kính Hàn khẩy cơm, gật đầu nói: "Ừm, con bé trả đúng rồi, chỉ có nó mới nghĩ ra mấy chỗ đó để đến." Lại nói, "Fax của cục công thương đã tới, ngay trên bàn làm việc của tôi, Hàn Phong cậu xem chút đi."
Hàn Phong đi lấy tư liệu, Lâm Phàm đi theo phía sau anh truy hỏi: "Thế nào? Các cậu ở xí nghiệp Lương Hưng Thịnh có phát hiện gì?"
Lý Hưởng cũng theo ở phía sau, "Chúng tôi đã bắt đầu giám sát trọng điểm, mới vừa nói cho Lãnh trưởng phòng, hiện tại anh nhìn xem. . . . . ."
Long Giai ngạc nhiên nói: "Lãnh trưởng phòng, làm sao anh biết Hàn Phong sẽ không trả tiền?"
Lãnh Kính Hàn cũng không ngẩng đầu lên, mập mờ không rõ nói: "Cậu ta. . . . . .Cô đem toàn thân cậu ta ép khô, cũng ép không ra một chút tiền nào. Muốn cậu ta trả tiền, so với muốn mặt trời mọc đằng tây còn khó hơn!"
Lưu Định Cường cũng cảm thấy hứng thú, hỏi: "Lãnh trưởng phòng, vậy cậu ấy dựa vào cái gì để sống?"
"Cậu ta à, nơi nơi ăn chùa, bình thường nếu có bữa trước thì không có bữa sau, thật sự đói chịu không được, liền ăn cơm bá vương thôi." (Tiêu: Cơm bá vương là cơm quỵt, cơm ko trả tiền =]])
Long Giai và Lưu Định Cường càng nghe càng kỳ quái, Long Giai hỏi: "Vậy. . . . . .Anh ấy dựa vào gì để sống qua ngày chứ? Cũng không thể cả ngày ăn cơm bá vương chứ? Anh ấy. . . . . .Anh ấy thật sự không có nghề nghiệp?"
Lãnh Kính Hàn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Long Giai và Lưu Định Cường, "Ai nói. Cậu ấy chính là thám tử tư mà. Chỉ là không ai tìm cậu ấy, đương nhiên sẽ không có tiền ăn. Hai đứa. . . . . .hai đứa đừng hỏi tôi nữa, tôi cũng không rõ ràng lắm, muốn thì hỏi thẳng cậu ấy đi."
Long Giai và Lưu Định Cường hai mặt nhìn nhau, nghĩ Hàn Phong này thật sự có nhiều bí ẩn lạ lùng lắm.
Hàn Phong cầm tư liệu đi tới, đem tư liệu quẳng lên bàn, nói: "Bắt đầu từ năm trước, trong vòng một năm, xí nghiệp đăng ký tên Đinh Nhất Tiếu đạt tới năm cái, trong đó có hai công ty khai thác mỏ Hằng An, Phúc An; Hai công ty xây dựng Phúc Hưng và Long Kiến; Một xưởng thép nhỏ, công ty trách nhiệm hữu hạn vật liệu thép Thành An. Cho dù gã có tích lũy vốn nhất định, nhưng ngắn ngủi trong vòng 1 năm, đột nhiên khuếch trương quy mô lớn như vậy, mà gã căn bản không có kinh nghiệm buôn bán, quản lý và vốn đều là vấn đề. Gã tại sao phải làm vậy chứ?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Cảm thấy thế nào?"
Hàn Phong ngưng mi trầm tư, "Không phải vấn đề này, tư liệu các anh tra về thân thích của Đinh Nhất Tiếu đâu? Thế nào rồi?"
"Thân thích của Đinh Nhất Tiếu ở thành phố H, chỉ có chú ruột của gã. Chú ruột gã không cưới vợ, vẫn độc thân. Nhưng từ sáu năm trước, chú gã đã qua đời. Đinh Nhất Tiếu ở đó một năm, sau tới thành phố H, kế thừa bất động sản của chú gã, cũng bắt đầu ở thành phố H phát triển. Có một việc rất thú vị, tôi nghĩ cậu sẽ cảm thấy hứng thú. Cậu chờ, tôi lấy cho cậu." Lãnh Kính Hàn nói rồi đi vào trong phòng.
Lãnh Kính Hàn vừa đi, Hàn Phong trợn trừng mắt, hỏi Lâm Phàm: "Này, nói cho tôi nghe chút đi, các anh ở thành phố T nhìn thấy nữ ủy viên quản trị kia, đến tột cùng xinh đẹp cỡ nào?"
"Tôi còn tưởng rằng cậu muốn hỏi kết quả điều tra quan hệ xã hội của Lâm Chính thế nào rồi chứ, nghĩ sao mà hỏi về chuyện này?"
"Bởi vì anh ta không hề có phẩm hạnh gì!" Chỉ thấy mày liễu của Long Giai dựng ngược, sắc mặt như treo sương giá.
Lâm Phàm cười nói: "À, tôi đã hiểu. Này, nên nói thế nào đây? Đại khái khoảng 1m78, vóc người rất tốt, một đầu tóc uốn, nhuộm thành màu vàng, là kiểu tương đối thịnh hành của năm nay. Nghe nói khoảng 24 25 tuổi, dù sao cũng rất trẻ, nhưng đã làm đến cấp bậc giám đốc tập đoàn, lợi hại hen!"
Đôi mắt Hàn Phong tỏa sáng, "Cô ấy tên là gì?"
Lúc này, Lãnh Kính Hàn cầm một chồng tư liệu đi tới, nói: "Cậu xem này đi. Đây là vụ án Đinh Nhất Tiếu tiếp nhận ở thành phố H chúng ta những năm qua, cậu nhìn xem có thể phát hiện gì bên trong không. Các cậu mỗi người cũng đều nhìn xem."
Hàn Phong lấy tay đo lường, cao không tới một tấc, từng vụ án đều chỉ là bản án đơn giản, anh tiện tay lật lật, lười biếng nói: "Có gì để kiểm tra sao?"
Long Giai là người đầu tiên đoạt đi tư liệu trong tay Hàn Phong, nghĩ thầm: "Chẳng có gì hay ho, anh có thể nhìn ra, tôi cũng có thể nhìn ra." Cô lật xem từng phần bản án, nói: "Đinh Nhất Tiếu trong vài năm này, tổng cộng nhận 173 vụ án, trong đó vụ dài nhất là nửa năm, ngắn nhất là ba ngày, vụ án giá trị lớn nhất là 1600 vạn, kiện tụng thương nghiệp có 36 vụ, tranh chấp dân sự 42 vụ, vụ án hình sự 98 vụ, còn có 7 vụ phân loại trọng tài lao động (được lập ra với nhiệm vụ hòa giải các vụ tranh chấp lao động tập thể) , ô nhiễm môi trường, khiếu nại du lịch, tranh chấp chờ điều trị. Trong đó, gã tổng cộng thắng 152 vụ, tiếp nhận hòa giải 21 vũ, không vụ nào thua kiện."
"Ôi chao! Hàn Phong vỗ tay, "Quả nhiên là làm máy tính, số liệu thống kê tinh chuẩn hệt máy tính. Nhưng mà, bên trong có vấn đề gì chứ? Đâu phải bảo cô làm thống kê."
Mặt Long Giai đỏ lên, phương diện này có vấn đề gì cô quả thật không có phát hiện
Lưu Định Cường tiếp nhận bản án, nhìn một lần, "Phương diện này, có 65 vụ án đều là một người tên Trình Tự Lực làm quan tòa thẩm tra, mà có 43 vụ, ghi chép viên gọi là Lưu Thúy Bình, có thể Đinh Nhất Tiếu trước đó đã mua người của tòa án hay không?"
Hàn Phong dựng thẳng ngón cái, "Cao thủ, loại chi tiết này anh cũng chú ý tới, nghe nói anh là pháp y? Quả nhiên cẩn thận tỉ mỉ."
Lưu Định Cường mỉm cười nói: "Thật là bọn họ có vấn đề?"
Hàn Phong lắc đầu, "Không biết, dù sao tôi nhìn không ra bọn họ có vấn đề chỗ nào."
Lâm Phàm nói: "Trong pháp viện chỉ có mấy vị quan tòa như thế, vụ án Đinh Nhất Tiếu nhận phần lớn lại phát sinh ở thành phố này, đương nhiên chính là mấy người kia nhận, điều này có thể tính là vấn đề gì chứ." Anh ta đem văn kiện đón sang, mở to hai mắt nhìn kỹ.
Hàn Phong nhịn không được nhắc nhở: "Vấn đề rất rõ ràng, chỉ cần anh nghĩ tới, nhất định có thể thấy ngay."
Lâm Phàm đem mắt trừng càng thêm lớn, cũng cùng Lý Hưởng nghiên cứu chung. Lãnh Kính Hàn uống nước lọc, hỏi: "Cậu thật sự thấy được rồi? Cậu nghĩ thế nào?"
"Rất đơn giản, anh đem ra đều là bản án, vậy không có khả năng là chi tiết của một vụ án nào đó; thoạt đầu vừa nhìn, đủ loại vụ án đều có, cũng không có án liên hoàn, chỉ có thể vào tay theo phạm vi rộng, không ngoài hai điều kiện thời gian, địa điểm. Địa điểm phần lớn ở thành phố H, cũng có địa phương khác, nhưng không có quy luật, thời gian cũng bất đồng."
Hàn Phong mới vừa nói xong, Lâm Phàm và Lý Hưởng hai người đồng thời phát ra thanh âm "A", đem hai phần bản án lẩm nhẩm qua lại, tựa hồ không tin tưởng lắm. Bọn họ lẩm nhẩm hai tờ bản án nọ, tờ đầu thời gian là 5/1, tờ sau lại là 9/10.
Lãnh Kính Hàn nói: "Không cần tìm, chính giữa cũng không thiếu trang, mà trong khoảng thời gian này, quả thật có một lỗ hổng." Đồng thời ông nói với Hàn Phong: "Tôi trong lúc vô tình phát hiện, phải hơn nửa năm, Đinh Nhất Tiếu không nhận án kiện."
Hàn Phong nói: "Từ thời gian trên nhìn xem, Đinh Nhất Tiếu sau thời gian trống hơn nửa năm kia, đột nhiên bắt đầu xây dựng xí nghiệp. Gã trong nửa năm đó làm gì? Chẳng lẽ bị người ngoài hành tinh bắt về tẩy não?"
Lãnh Kính Hàn tức giận nói: "Đùa cái gì vậy chứ? Tóm lại, tôi nghĩ, nếu có thể tìm ra thời gian nửa năm đó Đinh Nhất Tiếu đã làm gì, cùng người nào tiếp xúc, đối với việc phá vụ án này rất có ích."
Hàn Phong đánh một cái ngáp, "Thực tế chút đi, ông anh, khả năng nọ rất ít ỏi, còn không bằng từ một đầu mối khác bắt đầu."
Hàn Phong hỏi Lý Hưởng: "Bố trí theo dõi thế nào?"
"Văn phòng luật, trong nhà của Đinh Nhất Tiếu, khu giải trí gã thường đến, chúng tôi đều an bài nhân thủ chuyên môn, hẳn là không thành vấn đề."
Hàn Phong nói: "Năm xí nghiệp này cùng người phụ trách của năm xí nghiệp, đều phải giám thị."
"Hả!" Lý Hưởng kinh hô, "Trong tay đã không còn người, chúng tôi phải mời đồng chí của sở cảnh sát hiệp trợ theo dõi. Nhưng người ta dù sao cũng có chuyện của nhà người ta mà, mọi người không thể để dồn đến giám thị một vụ án này chứ?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Trương Nghệ và Hạ Mạt đang suy nghĩ biện pháp lắp đặt thiết bị giám thị, đến lúc đó có thể tiết kiệm bớt nhân lực."
Lâm Phàm nói: "Tôi nghĩ, không cần thiết phải gióng trống khua chiêng, như vậy ngược lại sẽ kinh động đối tượng tình nghi. Không bằng thuận theo tự nhiên, hiện tại giám thị Đinh Nhất Tiếu là việc ưu tiên phải làm, đến lúc đó tình thế có biến hóa, sẽ tùy cơ ứng biến."
Hàn Phong liếc xéo Lãnh Kính Hàn, nói: "Thật sự phái không ra người?"
"Có thể hướng khu lân cận xin hiệp trợ."
"Ôi. . . . . ." Hàn Phong thở dài, hướng cửa đi đến, "Tôi đây đi trước nhìn xem tình hình nhân viên giám thị bên kia."
Lý Hưởng nói: "Tôi dẫn đường."
Lâm Phàm nói: "Tôi cũng muốn qua nhìn một chút, Lãnh trưởng phòng, chúng tôi đi trước."
Đi tới cửa, Hàn Phong quay đầu lại nói: "Đúng rồi, Long Giai, đi thăm dò điều tra xem hướng đi của năm xí nghiệp đứng tên Đinh Nhất Tiếu, kể cả tình hình kinh doanh, nhân viên điều hành, tài vụ thu chi của bọn họ, càng tường tận càng tốt." Nói xong, lộ ra nụ cười xấu xa, cùng Lý Hưởng rời đi.
Trung tâm giám thị thiết lập tại tầng 25 đối diện văn phòng luật của Đinh Nhất Tiếu, một nhân viên giám thị đang cẩn thận dùng màn che khuất kính viễn vọng, giám thị nhất cử nhất động trong sở sự vụ; Vài nhân viên giám thị chuyên môn phụ trách và nhân viên theo dõi xác định địa điểm tiến hành thông tin liên lạc. Mà Hạt Mạt cùng Trương Nghệ thì lại phờ phạc ngồi ở vị trí cấp trên.
Lâm Phàm sau khi vào nhà, hỏi: "Làm sao vậy? Các anh nhanh như vậy đã trở về?"
Hạ Mạt vô lực phất tay, "Đừng nói nữa, nhiệm vụ thất bại."
Lý Hưởng ngạc nhiên nói: "Nhiệm vụ thất bại?"
Trương Nghệ lắc đầu nói: "Chúng tôi không có cách nào bố trí hệ thống giám thị trong phòng làm việc và trong nhà của Đinh Nhất Tiếu."
Hàn Phong cũng ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"
Hạ Mạt buông lỏng một tay, "Trong nhà và trong phòng làm việc của Đinh Nhất Tiếu, có một bộ hệ thống theo dõi khác, hơn nữa, là theo dõi 24h không gián đoạn. Anh nói xem, chúng tôi làm thế nào có thể tránh một bộ hệ thống theo dõi, bố trí một bộ nữa."
Lý Hưởng kinh ngạc nói: "Còn có một bộ hệ thống theo dõi nữa? Chẳng lẽ còn có khâu khác đang điều tra Đinh Nhất Tiếu?"
Hạ Mạt nói: "Không giống, thiết bị giám thị này đều đặt ở vị trí thấy được, tôi xem chừng, thật giống như Đinh Nhất Tiếu tự mình cài vậy."
Trương Nghệ nói: "Có lẽ là phòng trộm, nhưng chúng tôi vẫn rất thấy ai đề phòng nghiêm mật đến vậy. Chúng tôi chuẩn bị cài đặt thiết bị nghe trộm và máy theo dõi trong xe gã, nhưng xe của gã trước khi vào gara cũng phải được giám sát qua máy chống thám thính. Trước mắt, phòng làm việc của gã chỉ có một máy thiết biệt giám thị, phạm vi giám thị có hạn, chúng tôi có thể mời cao thủ cài một máy nghe lén cho gã."
"Gã cư nhiên tự mình cài đặt thiết bị giám thị, vậy càng chứng tỏ gã khẳng định có vấn đề." Lý Hưởng như giác ngộ ra.
Hàn Phong im lặng không lên tiếng, mấy bệ thiết bị truyền tin vang lên không ngừng, nhân viên giám sát trọng điểm liên tục báo cáo hành tung của Đinh Nhất Tiếu: "Hắn cùng tên lùn nọ từ quán cafe đi ra rồi, lên xe, đang lái về hướng cửa nam."
"Nghe rõ, số 6, mục tiêu chạy hướng về phía cậu, chú ý theo dõi."
"Nghe rõ."
"Phát hiện mục tiêu, xin nhắc lại, phát hiện mục tiêu, hiện tại mục tiêu đang hướng đường Hoa Đông chạy tới."
"Rõ, theo dõi tới vòng tây sau đó quay đầu, số 9 chuẩn bị, mục tiêu đang tiếp cận đến hướng của cậu."
"Số 9 rõ."
Hạ Mạt nói: "Gã đang quay về văn phòng luật đấy."
"Không đúng!" Trầm tư chỉ chốc lát Hàn Phong đột nhiên nói: "Phải tra năm xí nghiệp nọ."
Mọi người đều nhìn anh, Hàn Phong chậm rãi nói: "Với lịch trình thường nhật của Đinh Nhất Tiếu, căn bản không có thời gian quản lý xí nghiệp này, gã an bài năm xí nghiệp này, nhất định có mục đích của gã, nhất định phải điều tra rõ ràng."
Hàn Phong nói với Lý Hưởng: "Hỏi Long Giai một chút, bên kia cô ấy đã tra được gì."
Lý Hưởng bấm điện thoại: "Alo, Long Giai sao? Bên kia cô điều tra đến đâu rồi?"
"Không biết! Còn đang điều tra! Anh gấp cái gì!" Thanh âm của Long Giai ngay cả ở xa điện thoại mọi người đều nghe được.
Lý Hưởng khép điện thoại lại, vẻ mặt vô tội, "Ăn phải thuốc nổ rồi? Tôi đâu trêu chọc gì cô ấy đâu, sao tôi lại bị hứng?"
Hàn Phong cũng lộ ra sắc mặt đắc ý, "Hừm, tức giận."
"Thuốc nổ?" Hàn Phong lại nghĩ tới gì đó, hỏi Hạ Mạt: "Cậu nói tối hôm qua tập kích chúng tôi, là thuốc nổ phá núi?"
"Tôi chỉ căn cứ theo vật lưu lại phán đoán, cũng chưa kiểm nghiệm qua. Việc này, tổ chuyên án của Quách cục trưởng phụ trách điều tra."
"Lương Hưng Thịnh chết, Lâm Chính chết, Đinh Nhất Tiếu gắn thiết bị chống giám thị, năm xí nghiệp của gã." Hàn Phong ôm đầu, thống khổ nói, "Tất cả chuyện này, rõ ràng đều có mối liên quan nào đó, nhưng lại không xâu chuỗi cùng nhau được, ngược lại càng ngày càng xa, chúng ta tới cùng đã bỏ sót cái gì đây?"
Hàn Phong đột nhiên nghĩ đến: "Chẳng lẽ, bọn họ còn có mục đích khác mà chúng ta không biết? Thế nhưng, nếu vài tỷ đồng tiền vốn cũng không phải mục đích của bọn họ, vậy mục đích của bọn họ sẽ là cái gì đây?"
Giám thị vẫn tiến hành, Lãnh Kính Hàn ngoại trừ hướng thượng cấp báo cáo tiến triển ra, còn cùng mấy ngành có liên quanh ở những thành phố phụ cận tiến hành liên lạc, để lúc cần khẩn cấp có được sự trợ giúp toàn diện. Long Giai nghẹn một bụng hờn dỗi điều tra tư liệu của năm xí nghiệp, mãi đến khi ăn xong cơm tối cũng chưa nói thêm với Hàn Phong câu nào.
Lãnh Kính Hàn sau khi làm báo cáo công tác của cả ngày, buổi tối mọi người đều tự giải tán. Lãnh Kính Hàn tìm chỗ ở lại, cũng lôi kéo cả Hàn Phong. Hàn Phong nói: "Lần này, chúng ta sẽ không bị dội bom nữa chứ?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Yên tâm, lần này nơi chúng ta đến là nơi khi cần bảo hộ nhân viên quan trọng của chính phủ dùng làm trụ sở bí mật, cam đoan không ai tới quấy rầy giấc ngủ của chúng ta."
Trụ sở bí mật cách phòng điều tra hình sự rất gần, thoạt nhìn cùng nhà dân bình thường không có gì bất đồng, chỉ là che giấu trong tòa nhà là hệ thống canh gác nghiêm ngặt. Trước khi ngủ, Hàn Phong nói với Lãnh Kính Hàn: "Lãnh huynh, có chuyện tôi phải nhắc nhở anh."
"Cậu nói đi."
"Tôi nghĩ, chỉ là suy đoán của cá nhân tôi, hình như đối thủ của chúng ta, biết nhất cử nhất động của chúng ta."
Lãnh Kính Hàn vốn đã nằm xuống, Hàn Phong vừa nói xong, ông lập tức xoay người đứng lên, "Lời này của cậu là có ý gì! Cậu muốn nói, nội bộ có mờ ám?"
"Tôi chỉ nghĩ thôi. . . . . ."
Lãnh Kính Hàn lại xoay người nằm xuống, "Ngủ. Tôi tin đội ngũ của tôi, cậu cũng nên tin tưởng bọn họ."
Hàn Phong thì thầm nói: "Có đúng hay không, sau này mới biết được."
Đồng thời, Hạ Mạt ở trung tâm giám thị đang thì thầm: "Đinh Nhất Tiếu làm cái quỷ gì, đã trễ thế này vẫn chưa về nhà."
Trương Nghệ nói: "Ông ta đã kéo màn, phỏng chừng sắp đi rồi. Kỳ quái sao không tắt đèn?"
Bởi vì, Đinh Nhất Tiếu và A Bát đang ở trong phòng, lại nghe truyền tới tiếng gió đều đều. Trên màn hình máy tính, vẫn như cũ chỉ nhìn thấy một cái ghế xoay
Thanh âm trong ghế xoay rất dồn dập, "Có chuyện, phải lập tức nói cho anh biết. Cảnh sát đã điều tra rõ nguyên nhân chết của Lâm Chính."
Đinh Nhất Tiếu thất thanh nói: "Anh nói gì, chẳng phải anh đã nói không có khả năng điều tra được sao?"
"Là tôi đánh giá thấp thực lực của bọn họ. Tiến triển của bọn họ so với mong đợi của tôi còn nhanh hơn. Hơn nữa, bọn đang điều tra anh."
Đinh Nhất Tiếu ngã ngồi trên ghế, máy tính tiếp tục nói: "Nếu lúc này anh tắt đèn, vén một góc rèm, nói không chừng trên cao ốc đối diện anh, liền có cảnh sát đang giám thị anh đấy."
Đinh Nhất Tiếu kinh sợ nói: "Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"
"Hắc hắc." Người sau ghế xoay phát ra tiếng cười âm âm, "Anh sợ cái gì, bọn họ còn chưa tìm được chứng cứ ngay được, làm sao dám bắt anh. Còn nữa, bọn họ mặc dù biết Lâm Chính chết thế nào, nhưng mà, tại sao Lâm Chính phải chết bọn họ lại không biết được. Mà mục đích của chúng ta, bọn họ càng không hiểu ra sao, kế hoạch vẫn như cũ cẩn thận tiến hành, sẽ không bị chút quấy nhiễu nào. Nhưng, để tranh thủ thêm thời gian, tôi gần đây đã trở lại thành phố H, còn nữa, anh có thể khởi động kế hoạch C."
"Hả!" Sắc mặt Đinh Nhất Tiếu trắng bệch, cơ mặt co rút, run giọng nói: "Bây. . . . . .bây giờ? Bắt đầu khởi động kế hoạch C sao?"
Máy tính cười nói: "Sợ cái gì. Đã huấn luyện lâu như vậy, cũng nên để bọn họ ra chiến trường rồi. Huống hồ, bọn họ vốn chính là để chuẩn bị để hy sinh cho chúng ta, không phải sao?"
Đinh Nhất Tiếu nhìn A Bát, do dự nói: "Nhưng mà, chúng ta còn chưa đủ. . . . . ."
Máy tính nhịn không được ngắt lời nói: "Trước tạo ra hai vụ rối loạn nhỏ, sau đó mới làm lớn hơn nữa. Tôi muốn để cảnh sát mệt nhoài, không biết tới cùng xảy ra chuyện gì. Tôi thật muốn nhìn xem, cậu ta có phải ba đầu sáu tay không. Còn nữa, buổi đấu giá tuần sau, anh chuẩn bị thế nào rồi? Đừng làm tôi thất vọng nhé."
"Sẽ không, sẽ không." Đinh Nhất Tiếu lau mồ hôi.
Sau khi màn hình máy tính nhoáng lên, thì không còn hình ảnh gì nữa, Đinh Nhất Tiếu vẫn không nhịn được mà lau mồ hôi, trong miệng lẩm bẩm: "Kế hoạch C, khởi động kế hoạch C, tới cùng vẫn khởi động rồi."
Sáng sớm ngày thứ hai, nghiêm khắc mà nói phải là rạng sáng bốn năm giờ, điện thoại di động của Lãnh Kính Hàn vang lên, là Hàn Phong nhận nghe, thanh âm của Long Giai rất gấp gáp: "Là Hàn Phong sao? Mau thức dậy."
Hàn Phong mơ mơ màng màng đáp: "Mới một ngày không nói chuyện, cô đã nhớ tôi rồi sao?"
Long Giai kêu lên: "Ngu ngốc! Gọi Lãnh trưởng phòng nghe máy."
Hàn Phong lay tỉnh Lãnh Kính Hàn, "Bộ hạ của anh tìm."
Lãnh Kính Hàn vẫn còn buồn ngủ, nhưng vừa nghe điện thoại, lập tức ngồi dậy, nói với Hàn Phong: "Đi thôi, đâu mối kia của cậu xảy ra vấn đề."
Hàn Phong lúc này mới thanh tỉnh chút, hỏi: "Thế nào rồi?"
"Long Giai nói, nhà xưởng lúc sáng các cậu đến kia, ông lão bảo vệ, đã chết. Chúng ta đến hiện trường nhìn xem."
"Anh nói gì!" Hàn Phong nghiêng người bò dậy, động tác mặc y phục còn nhanh hơn cả Lãnh Kính Hàn.
Đèn cảnh sát lập lòe, nhận được báo án đầu tiên chính là sở cảnh sát địa phương, Long Giai so với Hàn Phong bọn họ đến hiện trường trước một bước, cô nói cho Hàn Phong: "Là dân phụ cận buổi sáng phát hiện. Sau khi phát hiện lập tức báo án, đồng chí của sở cảnh sát biết chúng ta đang điều tra xưởng của Lương Hưng Thịnh, cho nên liền gọi điện thoại cho phòng điều tra hình sự, tôi là người tiếp máy."
Hàn Phong ngạc nhiên nói: "Trễ như thế, cô ở phòng điều tra hình sự làm gì?"
Long Giai lạnh lùng nói: "Tra tư liệu."
Hàn Phong cau mày nói: "Tận tâm như vậy?"
Long Giai lại xoay đầu sang một bên, "Đi xem hiện trường thôi, đồng chí của sở cảnh sát đang lấy chứng cứ."
Nguyên lai, cô tra xét tư liệu của năm xí nghiệp lúc chiều, cũng không có tiến triển, trong đầu tất cả đều là cảnh Hàn Phong cùng Phan Khả Hân liếc mắt đưa tình, trong lòng thầm mắng Hàn Phong tác phong tràn đầy lưu manh, ai đến cũng không từ chối; nghĩ mình có điểm gì không thể so với Phan Khả Hân, cô cũng có tiền mà; Lúc bình tĩnh lại, thầm nghĩ mình gấp thế này làm gì chứ, đâu thân thiết gì với Hàn Phong, cớ gì vì tên lưu manh này mà tức giận hả, không đáng mà, nhưng nghĩ trước nghĩ sau, dĩ nhiên là càng nghĩ càng thương tâm. Long Giai không còn lòng dạ nào buồn ngủ, dưới cơn nóng giận, thầm nghĩ mau tra chút tư liệu, chấm dứt vụ án này, tuyệt không cùng tên trinh thám háo sắc này lui tới gì nữa. Ý nghĩ này, cô vĩnh viễn sẽ không nói cho Hàn Phong biết.
Hàn Phong xa xa nhìn thoáng qua người đang thu thập chứng cứ, lập tức nói: "Không ổn, bọn họ như vậy sao được, thông tri Lưu Định Cường, hoặc Hạ Mạt, mang dụng cụ đến."
"Bọn họ đang trên đường tới. Tôi đến đầu đường chờ bọn họ, nơi này khó tìm." Long Giai vừa nói vừa lên xe.
Hàn Phong bọn họ đi tới phòng bảo vệ, chỉ thấy không gian nhỏ hẹp đã có bốn năm người, một người trong đó, nhìn thấy Lãnh Kính hàn, vội chào hỏi: "Lãnh trưởng phòng, các anh tới thật nhanh nha."
"Người nói chuyện chính là vị Quách cục trưởng tối hôm qua, ông hướng Lãnh Kính Hàn giới thiệu nói: "Vị này chính là Tiểu Trương, người đầu tiên nhận được báo án chính là cậu ta. Vị bên kia tên Chu Đại Minh, là anh ta báo án."
Hàn Phong xuyên thấu cửa sổ nhìn thoáng qua, bác Cát ngửa mặt nằm trên đất, đầy sàn đều là vết máu khô cạn, một vài cảnh sát đang chụp ảnh, thu thập vật chứng. Hàn Phong chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền hỏi Chu Đại Minh bên cạnh. Chu Đại Minh là nông dân địa phương, gánh một gánh rau, nói với Hàn Phong: "Bốn giờ sáng tôi rời giường, nghĩ muốn vội đến chợ sớm, lúc đi tới đây, nhìn thấy nơi này sáng đèn. Tôi biết, trông coi xưởng này là một ông già, mà lúc đó chung quanh không một bóng người, tôi tưởng ai quên tắt đèn, liền qua nhìn, nhưng làm tôi giật cả mình."
Hàn Phong hỏi Chu Đại Minh: "Khi ông rời giường lúc bốn giờ, có nghe được tiếng vang gì đặc biệt không?"
"Không có, hết thảy đều giống như bình thường. Đường này, tôi đã đi về biết bao nhiêu lần, hôm nay trải qua chuyện này, cảnh quan, cậu nói. . . . . ."
"Sau khi xưởng bị niêm phong, ông có nhìn thấy xe cộ nào ra vào xưởng không?"
"Không có, chính phủ niêm phong, ai dám chứ."
Hàn Phong nhìn từ cửa xưởng kéo dài ra hai vệt bánh xe, lại hỏi: "Sau khi ông thông báo cảnh sát, lúc cảnh sát đến rồi, trong thời gian ngắn này, lại có những người khác tới?"
"Không có. Đừng thấy tôi bán thức ăn, xảy ra án mạng, phải bảo vệ hiện trường, tôi biết mà. Sau khi tôi gọi điện thoại, vẫn luôn coi chừng dùm, mãi đến khi chú cảnh quan kia đến." Nói xong chỉ chỉ Tiểu Trương.
"Ông dùng gì để gọi điện?"
"Trong phòng bảo vệ có một bàn điện thoại. Tôi cũng không dám vào, tôi ở cửa sổ cầm điện thoại gọi."
Hàn Phong gật đầu, thầm than: "Biết thì biết, vẫn cứ phá hủy hiện trường."
"Tôi nói này đồng chí cảnh sát, tôi có thể đi chưa? Tôi đã trễ buổi chợ sớm rồi, trễ nữa, rau này sẽ không còn tươi, bán không được."
Hàn Phong gật gật đầu, rồi tự tiện đồng ý. Chu Đại Minh nọ gánh rau, bay nhanh đi.
Hàn Phong lại đến bên ngoài cửa bảo vệ, nói với Quách cục trưởng: "Tôi muốn xem thi thể."
"Được, ấy, Tiểu Lưu, cậu tránh ra một chút, vị đồng chí này muốn vào nhìn."
Quách Tiểu Xuyên chỉ vào Hàn Phong nói với Lãnh Kính Hàn: "Thằng nhóc rất cừ."
Lãnh Kính Hàn cười cười.
Hàn Phong nhìn một chút, trên tường, trên mặt đất phòng bảo vệ đều là vết máu. Từ cửa đến phòng, trên mặt đất một vệt dấu vết kéo dài rõ ràng. Hai tay Cát Thủ Nghĩa nắm thành đấm, tay phải để ngang trên mặt đất, tay trái đặt trước ngực, phảng phất như trước khi chết còn muốn bắt lấy vật gì vậy. Ông mở to hai mắt, trên mặt bày ra một loại biểu tình chết không nhắm mắt. Hàn Phong còn muốn nhìn xem y phục của Cát Thủ Nghĩa, nhưng ánh mắt của anh, bị một cảnh sát ngồi chồm hổm trước anh ngăn lại, người cảnh sát kia đến cả găng tay cũng không mang, cứ như vậy ngồi xổm nơi đó.
Hàn Phong muốn người đó nhích ra, đưa tay vỗ vai vị dân cảnh kia. Phản ứng của người đó vô cùng mãnh liệt, đúng là toàn thân chấn động mạnh, đồng thời phát ra một tiếng hô "a", suýt nữa xụi lơ trên đất. Hàn Phong cũng bị dọa sợ, bởi vì anh biết, người bình thường đang khi cực độ khẩn trương hay sợ hãi, mới có thể xuất hiện phản ứng mạnh như thế, nhưng hiện tại trong phòng này có bốn gã cảnh sát, hơn nữa đèn đuốc sáng trưng, cho dù là cảnh sát bình thường, cũng không nên có phản ứng như thế.
Dân cảnh nọ xoay người lại, đầu tiên Hàn Phong nhìn thấy là một đôi mắt hoảng sợ, mang theo biểu tình lo sợ bất an, sắc mặt tái nhợt, sau đó mới nhìn rõ nguyên lai là một nữ cảnh sát, cực kỳ trẻ tuổi.
Nữ cảnh sát kia sau khi nhìn thấy Hàn Phong, tin chắc anh là một người sống, mới thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được vuốt ngực mình, trong miệng lẩm bẩm: "Người dọa người, sẽ hù chết người đó."
"Cô đang nhìn cái gì? Găng tay cũng không mang, hai chân vừa vặn dẫm lên vết máu, muốn phá hỏng hiện trường sao?"
Nữ cảnh sát kia gọi là Lôi Đình Đình, vừa nghe Hàn Phong nói thế, vội vàng đứng dậy tránh ra, nhưng vết máu đã dính vào trên chân, vừa động như vậy, trên mặt đất lại thêm ra hai dấu chân máu, tay cô ta thật luống cuống, thì thầm: "Xin lỗi, tôi. . . . . .Tôi không cố ý đâu."
Hàn Phong lấy tay chạm mặt thi thể, đưa ra nhận định: "Đã chết 14 giờ."
Lôi Đình Đình nói: "Tôi còn một vấn đề, vết máu này làm thế nào hình thành vậy?"
Hàn Phong theo hướng ngón tay Lôi Đình Đình nhìn lại, hướng đỉnh đầu Cát Thủ Nghĩa, vết máu trước chia thành ba dòng, sau lại hình thành một dòng, chính giữa lưu lại hai khoảng trống hình hai con thuyền tựa như đôi mắt. Hàn Phong chỉ vào vết máu từ cửa đến bên cạnh thi thể nói: "Nhìn thấy không? Người chết bị người từ ngoài cửa kéo vào đây. Hai tay hung thủ chống vai người chết, kéo dài tới vị trí này, tay thả ra, người chết sau khi nằm xuống, máu từ đầu chảy ra. Vị trí không không thấy vết máu, chính là vị trí chân hung thủ đứng, máu không chảy qua được, cho nên chia thành ba luồng, hung thủ rời đi, ba luồng máu lại dung cùng một chỗ, cho nên lưu lại một dấu vết như vậy."
Sau khi đám người Long Giai đến, Hàn Phong đắc ý đi ra cửa, nói với Lưu Định Cường: "Chú béo, đến lượt anh lên rồi."
Lưu Định Cường mang theo thùng đồ nghề đi vào phòng bảo vệ, bên trong mấy cảnh viên đều rất quen thuộc với anh, đều kêu lên: "Anh Cường."
Lưu Định Cường nói: "Không phải người chuyên nghiệp, xin mời ra ngoài."
Trương Nghệ hỏi: "Có nhìn ra cái gì kỳ quặc không?"
Hàn Phong sờ sờ cằm, "Hung thủ là hai người, một khiêng phía trước một bao lớn đồ vật, bảo vệ đi ra ngăn cản, người kia từ phía sau dùng vật thể cùn nện vào đầu bảo vệ, hai lần. Bảo vệ do xương sọ vỡ nát mà chết. Kẻ sát nhân cầm vũ khí kéo người chết từ cửa vào phòng bảo vệ, sau đó hai tên lái xe trốn khỏi hiện trường. Kẻ khiêng đồ vật thân cao đại khái 1m75, thân thể rất cường tráng, thuận tay trái. Thân hình sát nhân cao khoảng 1m65 tới 1m70, hung khí sử dụng hẳn là. . . . .Một cây búa sắt. Sau lại lái một chiếc Isuzu Pitt bỏ trốn."
Hàn Phong thanh âm nói chuyện cũng không lớn, nhưng mọi người tại đó đều chợt an tĩnh lại. Giật mình nhất chính là Long Giai và Lôi Đình Đình, Long Giai biết thời gian Hàn Phong đến hiện trường, cô đi không quá 5 phút, mà Lôi Đình Đình rõ ràng không phát hiện Hàn Phong đã làm gì. Tất cả mọi người không biết, rốt cuộc Hàn Phong làm sao biết được rõ ràng như thế, tựa như anh cũng tham dự vào vụ gϊếŧ người vậy.
Quách cục trưởng giật mình nhìn Hàn Phong, "Nếu cậu không thể nói ra lý do suy luận, cậu sẽ được xem là người tình nghi hàng đầu."
Hàn Phong chỉa chỉa mặt đất, "Bùn này xốp, có thể lưu lại dấu chân. Các anh nhìn xem, dấu chân từ nhà xưởng đi ra ngoài chỉ có hai, dấu chân này trầy trật rất sâu, từ độ xốp của đất để đánh giá, người 80 kg, trên mặt đất sẽ lưu lại dấu sâu 5mm." Anh chỉ chỉ nơi chân Quách Tiểu Xuyên giẫm lên, lại nói, "Mà dấu chân này lún bùn chừng 1,5cm, trên người gã khiêng gì đó vượt quá một trăm kg. Các anh nhìn vị trí dấu nhân gã, đây là vị trí vết bánh xe, rất rõ ràng, gã từ hướng đầu xe trực tiếp đến phòng điều khiển, cho nên mở cửa tay phải, vậy thứ gã khiêng chính là đặt ở vai trái, cho nên nói gã thuận dùng tay trái. Góc tường phòng bảo vệ có một dấu chân khác, rất rõ ràng, trước đó gã trốn ở chỗ tối. Về chiều cao, thể trọng của bọn chúng, cũng có thể từ dấu chân đưa ra phán đoán đại khái, về phần hung khí, nhìn vết thương của người chết thì tự nhiên sẽ hiểu được. Hoa văn của bánh xe, có thể làm dấu hiệu để phân tích loại hình xe."
"Nhìn xem dấu chân này tới tới lui lui, bọn họ đã chuyển rất nhiều lần a."
"Đúng vậy, từ dấu vết bánh xe đến xem, trên xe tải trọng không nhỏ."
"Bọn họ qua lại nhiều lần như vậy, sẽ có người nhìn thấy. Chúng ta có thể đến điều tra khu dân cư phía trước lấy chứng cứ."
Lãnh Kính Hàn cắt ngang lời hai người, nhắc nhở: "Phía trước có một giao lộ cao tốc, cũng có thể có camera."
Quách Tiểu Xuyên nhìn Lãnh Kính Hàn, "Hiện trường giao cho các anh, các anh là chuyên gia. Tôi phụ trách sắp xếp công tác điều tra."
"Tốt, chúng ta cứ chia nhau làm. Có tin tức gì kịp thời liên lạc."
"Hai ngày liên tiếp phát sinh hai vụ án, việc này rất hiếm thấy, hơn nữa hai vụ án này đều có quan hệ với các anh, xem ra vụ án lần này anh điều tra không khéo lắm nha!"
"Lần này có lẽ là trùng hợp, bởi vì đầu tiên không phải nhằm vào chúng tôi, tôi cho rằng chỉ là một vụ án trộm cướp."
"Tóm lại anh cẩn thận một chút. . . . . ."
Lãnh Kính Hàn phất tay, "Giữ liên lạc."
Hàn Phong nhìn nhà xưởng đóng chặt, lẩm bẩm nói: "Bọn họ đến tột cùng đã trộm cái gì đây?"
Quách cục trưởng mang theo đội ngũ của ông, một đường hướng phía nam thăm dò tiểu khu dân cư, một đường hướng phía bắc điều tra camera ở giao lộ cao tốc.
Hàn Phong nói: "Tôi muốn vào trong xưởng nhìn xem."
Lãnh Kính Hàn nói: "Tôi đi với cậu."
Trương Nghệ nói: "Đừng bỏ quên tôi."
Lãnh Kính Hàn phân công nhiệm vụ xong, Long Giai phụ trách dấu chân, vết bánh xe cùng với chụp ảnh lấy chứng cứ dấu vết còn lại của hiện trường, Lưu Định Cường ở hiện trường làm khám nghiệm tử thi sơ bộ, Lãnh, Hàn, Trương ba người tiến vào nhà xưởng.
Ba người đều xách một ngọn đèn cường độ chiếu cao, đèn đặt giữa nhà xưởng chiếu rọi khắp bốn phía, các dạng máy tiện giương nanh múa vuốt, ba người giống như từ trong phi thuyền đi tới chỗ của người ngoài hành tinh. Nhà xưởng tĩnh mịch mà trống trải, tiếng vang rất lớn, Trương Nghệ cẩn thận quan sát mặt đất, nói: "Khắp nơi đều là dấu chân, xem ra bọn chúng bận rộn cả này đấy."
Máy móc cỡ lớn trong xưởng không có dấu vết bị phá hủy, chỉ là một ít linh kiện rải rác trên mặt đất không thấy nữa, thùng chứa đồ cũng không thấy nữa. Hàn Phong nói: "Bọn họ đã trộm linh kiện."
Trương Nghệ hỏi Hàn Phong: "Các cậu sáng hôm qua mới đến, cậu có nhớ rõ những linh kiện bị mất là dạng gì không?"
Hàn Phong trừng mắt, "Anh cho rằng tôi là thần tiên hả. Linh kiện này mỗi cái đều không giống nhau, dạng gì cũng có, tôi sao nhớ được. Chúng tôi lúc ấy chỉ nhìn sơ lược một chút, lần này càng phải cẩn thận lục soát."
Trong nhà xưởng không phát hiện gì dị thường, vẫn như cũ rất bừa bộn, Hàn Phong để Trương Nghệ ở nhà xưởng tiếp tục tra tìm, anh lại tới phòng làm việc của quản đốc. Cửa vừa mở ra, một luồng mùi mốc xông vào mũi, trong phòng làm việc tích đầy bụi thật dày, nhưng dấu chân rất nhiều. Lãnh Kính Hàn nói với Hàn Phong: "Xem ra đã có người từng bước vào."
Hàn Phong nói: "Chúng ta tìm xem."
"Chúng ta tìm cái gì chứ?"
"Tìm cái cần tìm." Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn mỗi người cầm một cái đèn pha, ở trong phòng làm việc tìm kiếm.
Lãnh Kính Hàn bịt mũi, "Bụi thật nhiều, xem ra từ sau khi xưởng này tuyên bố phá sản, không còn ai tới đây nữa." Ông giựt ra tủ và ngăn kéo, "Văn kiện đều bị người cầm đi, nơi này hẳn là không có phát hiện gì."
Hàn Phong chỉ vào đám tro tàn trong sọt rác, "Không phải bị cầm đi, là đã bị thiêu hủy." Anh đặt đèn pha trên bàn, dùng nhíp kẹp ra một tờ từ trong sọt rác, cẩn thận bỏ vào túi vật chứng. Lãnh Kính Hàn hỏi: "Là cái gì?"
"Không biết." Lãnh Kính Hàn nghiêng người sang, dưới đèn pha thấy rõ, đây là mảnh giấy đã bị đốt, thoạt nhìn so với giấy bình thường dày hơn, phần giấy còn lại dùng bút màu lam cực quy tắc vẽ một ít đồ án. Bởi vì đã cháy sạch chỉ còn lại một phần nhỏ, cho nên nhìn không ra bức tranh trên giấy là vẽ gì, nhưng một góc đồ án viết một số "1", ký tự mặt sau tựa hồ là một phần chữ "n" trong tiếng anh. Hàn Phong thu hồi túi vật chứng, sau đó hai người thiếu chút nữa đem sàn nhà cũng lục luôn, nhưng vẫn không tìm ra thứ gì có giá trị.
Hai người trở lại nhà xưởng, Trương Nghệ đang xem xét mặt đất và máy móc, nhìn thấy hai người sang đây, hỏi: "Có phát hiện gì?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Có phần giấy bị đốt, còn lại không có gì nữa, cậu sao? Cậu có phát hiện gì mới?"
Trương Nghệ nói: "Rất kỳ quái, nơi nơi đều là dấu chân, nhưng bọn chúng không để lại --"
Hàn Phong tiếp lời: "Dấy tay? Không cần tìm nữa, trên linh kiện dính rất nhiều dầu mỡ, lúc bọn chúng lấy khẳng định đeo găng tay."
Trương Nghệ nói: "Mặt khác cũng chỉ tìm được thứ này." Hắn giơ túi vật chứng lên, Hàn Phong nhìn thấy, là một đầu thuốc lá.
Hàn Phong cẩn thận nhìn đầu mẩu thuốc lá một chút, ngoài miệng thuốc in nhãn hiệu -- Hoàng Quả Thụ.
Lãnh Kính Hàn nói: "Không có phát hiện gì mới, chúng ta đi thôi. Ngày mai lại phái người đến điều tra."
Ba người ra khỏi xưởng, chỉ thấy Long Giai đang bận rộn chụp ảnh, Lưu Định Cường vừa thấy ba người, liền đón bọn họ qua, anh lại có phát hiện mới.
Lưu Định Cường giơ một túi vật chứng lên, nói với bọn họ: "Các anh xem trước thứ này một chút."
Túi vật chứng từ trong tay Lãnh Kính Hàn truyền tới tay Hàn Phong, rồi từ Hàn Phong truyền cho Trương Nghệ. Đó là một khối chế phẩm thép, như đinh ốc, nhưng lại không có rãnh cài, hơn nữa, chính giữa một mặt phẳng cắt rõ ràng rất thô nhám, phải nói là một phần của linh kiện nào đó. Lưu Định Cường nói: "Đây là thứ tay phải người chết gắt gao nắm giữ. Mặt khác tay trái còn cào xuống một ít sợi. Còn nữa dưới hai nách của quần áo có dấu vết của dầu mỡ, hẳn là hung thủ khi kéo thi thể lưu lại.
Long Giai chụp xong bức ảnh cuối cùng, nói với Hàn Phong: "Xong rồi, lấy chứng cứ đã hoàn thành, chuyện phía sau giao cho chúng tôi là được. Anh và Lãnh trưởng phòng về trước đi."
Hàn Phong ngáp một cái to, nhưng cố ý không nhìn Long Giai, cong miệng, một mặt đi về hướng xe, một mặt nói: "Được ngủ phải ngủ, làm người không nên phí giấc ngủ của mình. Tôi đương nhiên muốn ngủ."
Lãnh Kính Hàn hỏi Hàn Phong: "Cậu lái xe hay tôi lái xe?"
"Tôi lái cho, không ra xe tôi sẽ ngủ đó."
Trên xe, Lãnh Kính Hàn hai tay gối đầu, "Thấy thế nào cũng giống như là trộm vặt vào xưởng trộm đồ, bị phát hiện sau đó gϊếŧ người."
Hàn Phong hỏi ngược lại: "Án gϊếŧ người cướp của bình thường?"
"Chí ít trước mắt tôi cho là vậy."
"Nhưng khi Lương Hưng Thịnh chết, không phải cũng giống tai nạn xe bình thường sao? Cho dù không giống tai nạn xe bình thường, cũng giống án lừa bảo hiểm bình thường, đúng không?"
"Có thể do lo nghĩ quá nhiều không? Xưởng của Lương Hưng Thịnh sớm đã phá sản, có dụng cụ và vật liệu thép bên trong, mà canh cửa chỉ là một ông già, mọi người gần đó đều biết. Cho nên án trộm cướp bình thường khả năng rất lớn nha."
Lúc này, có một chiếc xe nhỏ đi theo sau xe cảnh sát của bọn họ. Trên quốc lộ như vậy, thỉnh thoảng cũng có xe đi đêm chạy ngang qua, hai người không ai để ý.
Hàn Phong lái xe, nói với Lãnh Kính Hàn: "Có một vài chỗ tôi không hiểu rõ lắm."
"Cậu nói đi."
"Nếu thời gian tôi suy đoán không sai, hung thủ phải là giữa trưa hành hung, nhưng tại sao lão nông bán rau nọ nói, ông ta nhìn thấy đèn sáng mới bị thu hút đi tới chứ?"
"Đúng rồi, cậu nói có phải buổi tối có người từng đến tìm bảo vệ nọ, sau khi bật đèn phát hiện người chết, do sợ hãi đã bỏ chạy?"
"Không đâu. Anh nhớ lại vị trí của thi thể, nếu lúc ấy đóng cửa, bật đèn phải mở cửa, nếu mở cửa thi thể khẳng định không thể ở vị trí kia."
"Cậu nói như vậy, sau khi hung thủ gϊếŧ người, chỉ đem thi thể kéo vào phòng bảo vệ, không đóng cửa, nhưng lại mở đèn? Đây chẳng phải là cố ý để người chú ý sao?"
Lãnh Kính Hàn vừa dứt lời, Hàn Phong đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, nói: "Tôi hiểu rồi, anh đi xuống đi!" Nói xong, thân thể nhanh chóng dựa sang Lãnh Kính Hàn, giữ cửa xe bên ghế phụ, dùng sức một cước, đá Lãnh Kính Hàn xuống xe, còn chính mình cũng từ hướng kia nhảy khỏi cửa xe.
Lãnh Kính Hàn vô duyên vô cớ bị Hàn Phong một cước đá ra ngoài xe, lửa giận ngút trời, vừa định đứng lên tìm Hàn Phong tính sổ, đột nhiên "Oành" một tiếng, xe cảnh sát của bọn họ bung thành từng mảnh, tiếp theo lửa lớn hừng hực vụt lên cao, Lãnh Kính Hàn hoàn toàn ngây dại. Lúc này, xe con đi theo phía sau bọn họ mới tăng chân ga, nghênh ngang bỏ đi.