Quyển 2 - Chương 9: Nội gián chân chính
Hàn Phong trở lại phòng điều tra hình sự, Lãnh Kính Hàn đang gấp đến xoay quanh, nhìn thấy Hàn Phong trở về, khí cũng chưa kịp hít vào, quát: "Tối qua, đã chạy đi đâu?"
Hàn Phong duỗi thắt lưng lười biếng, nói: "Vụ án không phải đã kết thúc một phần rồi sao, trở về đi ngủ."
Lãnh Kính Hàn nói: "Như thế nào mà bảo kết thúc một phần. Cậu biết không, sau khi cậu chạy đi, chúng tôi lại cùng đám tàn dư vũ trang xảy ra đấu súng, liên tục mãi đến rạng sáng 3h, tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì đấy."
Hàn Phong chỉ vào con mắt che kín tơ máu của Lãnh Kính Hàn nói: "Nhìn mắt anh là biết, một đêm không ngủ à, hôm nay còn có thể ra ngoài sao? Những người khác đâu?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Một đêm kịch chiến, sau cuộc chiến còn có công việc bề bộn phải xử lý, trên đường chiến đấu, lại có hai đội viên đột nhiên mất tích lạ lùng, cậu bảo tôi làm thế nào ngủ được. Ngay cả Trương Nghệ cũng trở về hỗ trợ, tất cả mọi người chưa ngủ đâu."
Hàn Phong nói: "Hai người mất tích, hai người nào?"
Lãnh Kính Hàn chỉ vào Hàn Phong nói: "Một là cậu! Còn một người là Hạ Mạt."
"Hửm? Hạ Mạt không thấy đâu nữa sao? Không thấy khi nào?" Hàn Phong hỏi.
Lãnh Kính Hàn nói: "Theo đội trưởng Trần nói, Hạ Mạt mang theo một phân đội nhỏ dọc theo bờ biển sau bọc đánh, sau khi cùng cướp giao chiến không lâu, liền mất liên lạc với cậu ta. Sau khi cuộc chiến kết thúc, chỉ có đội phó trở về, đội phó nói vừa bắt đầu khai hỏa, phân đội bọn họ liền đánh tản ra, Hạ Mạt chính là mất liên lạc vào lúc đó. Được rồi, hiện giờ không phải lúc thảo luận việc này, còn có rất nhiều sự tình phải làm đấy. Cậu hiểu rõ trước một chút tình hình chiến đấu toàn diện tối qua, sau đó cùng tôi đi một chuyến đến bệnh viện, tất cả tù binh tối hôm qua, hình như đều không thích hợp lắm, cùng ba gã tình nghi chúng ta bắt ở khu mỏ xuất hiện triệu chứng đồng dạng, còn nữa, tối hôm qua khi đuổi bắt A Bát, cậu là nhân chứng đầu tiên nhìn thấy tận mắt, tôi nghĩ, cậu nhất định có rất nhiều đầu mối quan trọng chưa khai ra đúng không? Tôi đi mở một cuộc hội ý cùng lão Quách lão Trần trước, tự cậu chỉnh hợp tin tức, xem thử có trợ giúp gì được cho vụ án không."
Hàn Phong nói: "Được rồi, tôi đến phòng thí nghiệm nhìn trước xem." Lãnh Kính Hàn bước như gió ra cửa.
Lưu Định Cường vội vàng kiểm tra thi thể, nhìn thấy Hàn Phong tiến đến, nói: "Hai cỗ thi thể, A Bát, cùng cốp sau xe có một khối thi thể khung xương độ 10 tuổi, phỏng chừng là Lương Tiểu Đồng, bất quá, diện mạo đã hoàn toàn thay đổi." Hàn Phong phất tay chặn lại nói: "Anh bận mà."
Lâm Phàm đang tháo dỡ một bệ thiết bị gì đó, Hàn Phong nói: "Đó là gì?"
Lâm Phàm nói: "Không biết, phát hiện ở bến tàu Tân Hải các cậu đến, đã bị nổ phá hủy hoàn toàn, hiện tại thoạt nhìn, hình như là một đài kiểm soát."
Hàn Phong nghi hoặc nói: "Đài kiểm soát? Vậy xem ra tối qua quả thật có ai đó đã lợi dụng đài này khống chế và đánh đắm tàu chở dầu."
Lâm Phàm nói: "Hơn nữa, chúng tôi ngoài ý muốn phát hiện một trùng khớp."
Hàn Phong nói: "Trùng khớp?"
Lâm Phàm nói: "Đúng vậy, chúng tôi ở đài kiểm soát, lấy được nửa mảnh dấu tay lưu lại, vừa vặn trên linh kiện xe bị nổ tối qua, cũng phát hiện dấu tay lưu lại, trong đó có một mảnh dấu tay, cùng nửa mảnh dấu tay này hoàn toàn trùng khớp, nhưng cũng không phải dấu tay A Bát."
Hàn Phong nói: "Nói cách khác, khống chế đài kiểm soát nổ chết Đinh Nhất Tiếu, cùng gϊếŧ chết A Bát trên xe, là một người?"
Lâm Phàm nói: "Có thể nói như vậy."
Hàn Phong nói: "Hung thủ có tiền án phạm tội không?"
Lâm Phàm lắc đầu nói: "Không có, trong kho dấu tay không có mảnh dấu tay này, nhưng dấu tay này cũng có một đặc điểm, cậu nhìn xem."
Hàn Phong nhìn màng dấu tay nhựa Lâm Phàm cầm tới, nói: "Có chút giống con gái."
Lâm Phàm gật đầu nói: "Không sai, từ mặt cắt ngang của dấu tay có thể thấy được, ngón tay người này rất nhỏ, bụng ngón không lớn, dưới tình huống bình thường, tay đàn ông không bày ra loại hình dáng ngón tay nhỏ thế này. Vậy, cái này kéo theo một vấn đề."
Hàn Phong nói: "Một người phụ nữ, gϊếŧ chết A Bát có tính công kích mạnh, hơn nữa, lại là một dao chí mạng, đây quả thật có chút khiến người ta không thể tưởng nổi."
Lâm Phàm nói: "Từ tình huống Lý Hưởng hai lần tiếp xúc cùng A Bát đến xem, đó là một gã kỹ thuật võ học siêu cường được trải qua huấn luyện, đừng nói phụ nữ, cho dù đàn ông cường tráng, nếu muốn một dao đánh gục gã, cũng không có khả năng đâu."
Hàn Phong nói: "Có thể là thừa dịp khi gã lên xe, trong nháy mắt đó thì công kích hay không? Phải biết rằng, khi đó thân thể gã bị kẹt ở cửa sổ xe, hai tay phải ấn khung cửa, rất dễ dàng bị công kích."
Lưu Định Cường nói: "Nhưng loại chết kiểu này đã bị loại bỏ. Bởi vì khi đó nếu hạ dao, vết thương không phải dạng này. Rất rõ ràng, hung thủ sau khi chờ gã ngồi vững vàng, thình lình đâm vào, A Bát thậm chí không kịp có động tác gì, trái tim liền ngừng đập. Mà sau khi trái tim đã bị đột ngột tác động gây ngừng đập, dao bị rút ra, bên trong l*иg ngực thậm chí không có tích máu."
Hàn Phong trợn tròn mắt, nói: "Dao cực nhanh!"
Lâm Phàm nói: "Chúng tôi thậm chí còn hoài nghi, chỉ có máy móc mới có thể tạo được tần suất nhanh đến thế."
Lưu Định Cường nói: "Cậu là người đầu tiên phát hiện A Bát tử vong, hiện tại gã đã bị nổ tung thành từng mảnh, chỉ có cậu nhìn thấy khi ấy có phát hiện gì. Lý Hưởng nói, cậu nhìn thấy ghế A Bát ngồi có để lại dấu vết?"
"Ừ." Hàn Phong gật đầu nói: "Hình như là ba chữ, nhưng mà, nếu như tay hạ xuống khi đang ngồi trên ghế thuận thế vẽ ra, cũng không có ý nghĩa thực tế gì."
Lưu Định Cường lắc đầu, cậu sai rồi, chữ kia nhất định là dùng ngón tay viết."
"Cái gì!" Hàn Phong cả kinh.
Lưu Định Cường nói: "Cậu tới nhìn xem." Anh ta cầm lấy nửa cánh tay, là tay phải của A Bát, cũng chính là cái tay lưu lại dấu vết kia. Lưu Định Cường chỉ vào ngón tay nói: "Năm đầu ngón tay, chỉ có ngón trỏ chấm vết máu, cũng không phải là dấu vết khi thuận thế hạ xuống thì vẽ ra. Tim sau khi bị đâm, mặc dù ngừng đập, nhưng ý thức con người cũng chưa mất đi, gã dùng tay chấm máu trên ngực mình thừa dịp hung thủ không chú ý lưu lại dấu vết. Hơn nữa, tôi ở lòng bàn tay gã còn phát hiện vật chất sền sệt, qua đo định, cùng vật chất mặt ngoài bọc da trên vô lăng của ô tô giống nhau."
Hàn Phong nói: "Anh là nói, gã sau khi bị đâm, còn cùng hung thủ giành giật vô lăng, chứ không phải chết ngay sau khi bị đâm?"
Lưu Định Cường nói: "Mặc dù theo nguyên lý y học phương tây tim sau khi ngừng đập, người cũng lập tức mất đi ý thức năng lực điều khiển thân thể, nhưng A Bát là một cao thủ từng trải qua huấn luyện võ học truyền thống, từ quan điểm y học đó đến xem, một cao thủ võ lâm, hoàn toàn có thể dưới tình huống tim ngừng đập, tự mình phong trụ kinh mạch, bảo trì ý thức không lịm đi, mà kéo dài thời gian đại não thiếu máu nuôi dưỡng, cũng có thể chỉ huy thân thể làm ra động tác tương ứng. Thậm chí, có cao thủ, sau khi tim ngừng đập, còn có thể một kích đánh chết địch nhân, đó chính là cái thường gọi một kích cuối cùng, hay tuyệt sát. Đương nhiên, đây chẳng qua là việc từng xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp, cậu còn thể thực sự đọc được một gã chưởng tôn sư nhiều chuyện, sau khi tim ngừng đập 5 phút, chờ đến lúc con trai hắn chạy tới, còn cùng con hắn nói mấy lời cuối cùng, hơn nữa trong lâm sàng, cũng thường có treo cách nói một hơi cuối cùng này, chỉ là từ góc độ Tây y chưa tìm ra căn cứ khoa học thôi."
Hàn Phong nói: "Các anh thu nhặt được bao nhiêu phần thân thể lưu lại?"
Lưu Định Cường nói: "Không nhiều lắm. Nếu nhiều tôi đã sớm phân tích ra khi ấy xảy ra tình huống gì rồi. Mặc dù lời vừa rồi của tôi có chứng cứ khoa học nhất định, nhưng mà, từ những vị trí khác của thân thể gã đến xem, sau khi tim gã ngừng đập, không giống như bộ dáng đã kịch liệt tranh đấu, cho nên dù giành vô lăng cũng chỉ là đột ngột một chút mà thôi, về sau cũng không còn khí lực nữa, chỉ có thể thừa dịp hung thủ không chú ý, khi ô tô xóc nảy len lén dùng máu trên ngực mình để lại dấu vết cuối cùng. Do đó cậu nhất định phải cẩn thận nhớ lại khi cậu nhìn thấy chữ kia rốt cuộc là cái gì."
Hàn Phong nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút, nói: "Đúng vậy, là ba chữ, chỉ là một nét cuối cùng có chút hất lên."
Lưu Định Cường mang giấy tới, mơ hồ viết ra ba vạch, hỏi Hàn Phong nói: "Là dạng này sao?"
Hàn Phong nói: "Đại khái không sai biệt lắm, một nét cuối cùng không có nghiêng như vậy, phải hơi ngang một tí."
Lâm Phàm nói: "Có chút giống số ba, nhưng có thể là một phần của chữ nào đó."
Lưu Định Cường nói: "Cách viết này có chút giống chữ vương bên cạnh."
(Tiêu: chữ Vương bên cạnh cũng giống tên ta là chữ Trân 珍 có chữ Vương 王 đứng bên trái chữ 㐱 nhưng chữ Vương này khác Vương bình thường 1 tí vì nét ngang dưới cùng hơi xếch lên.)
Hàn Phong nói: "Không đâu, chữ Vương bên cạnh là viết hai nét ngang trước, sau đó viết một nét dọc, cách viết như vậy không hợp với trình tự bút họa. Hơn nữa, nếu đây là thông tin A Bát lưu lại, gã nhất định muốn hướng chúng ta biểu đạt gì đó, mà phương pháp biểu đạt trực tiếp nhất, không ngoài việc viết xuống tên hung thủ, trong những người chúng ta hiện đang điều tra, cũng không có họ Vương hoặc tên có chữ Vương bên cạnh."
Lâm Phàm chợt nói: "Nếu vẽ ngắn một chút, có thể coi như ba điểm thủy (水) , Giang Vĩnh (永) Đào!"
Mắt Lưu Định Cường sáng lên, phảng phất như có đột phá, nói: "Đúng! Dưới tình huống vô lực, không cách nào khống chế chuẩn xác ngón tay di động, loại tình huống này hoàn toàn có thể phát sinh, có lẽ gã muốn viết chính là Giang Vĩnh Đào."
Hàn Phong nói: "Chưa chắc chưa chắc. Nếu như là chữ Mạch (麦) thì sao? Có khả năng là Mạch Địch, ông ta cũng là một trong những ủy viên quản trị của ngân hàng Hằng Phúc."
Hàn Phong vừa nhắc nhở như vậy, Lâm Phàm cũng nói: "Nếu như muốn viết một chữ Phong (丰) thì sao? Cũng có thể là Phong Thu Thật."
Lưu Định Cường nói: "Nếu như là chữ Mao (毛) , Mao Tiểu Cầm cũng đáng hiềm nghi."
Lâm Phàm ngửa mặt lên trời than vãn: "Ôi. . . . . . , nghĩ đến cậu có thể mang về cho chúng tôi đầu mối gì, kết quả vẫn chẳng đâu ra đâu."
Hàn Phong nói: "Ai nói, ít nhất chúng ta có thể căn cứ vào đầu mối này, len lén lấy được tất cả dấu tay của đối tượng tình nghi, nếu thật sự là bọn họ, chỉ cần làm so sánh liền rõ ràng chân tướng. Còn nữa, có thể tra một chút bọn họ hiện tại đang ở đâu, nếu còn đang ở thành phố T, vậy tiếp tục kiểm tra xem bọn họ có đăng ký ở sân bay hay không, như vậy có thể sắp xếp điều tra rất nhiều người."
Lâm Phàm nói: "Tôi lập tức đi làm!"
Lưu Định Cường nói: "Hạ Mạt thằng nhóc kia vắng mặt, thuốc nổ rồi gì gì đó sử dụng ở hiện trường, tôi cũng không có cách nào xác nhận."
Hàn Phong nói: "Không liên quan, anh cứ tiếp tục làm việc khám nghiệm tử thi của anh là được."
Lưu Định Cường nói: "Tốt, ba gã tử tù lần trước, tôi cũng đang chuẩn bị làm giải phẫu thi thể cho ba người bọn họ một lần."
Hàn Phong vỗ vai Lưu Định Cường, ra khỏi phòng thí nghiệm, Trương Nghệ treo tay trái, tay phải thao tác trên máy tính, Hàn Phong nói: "Anh đang tra gì đó?"
Trương Nghệ nói: "Tôi đang tìm chiếc ca-nô không người lái kia căn cứ theo bức tranh Lãnh trưởng phòng hình dung ra, trên mạng không có thông tin gì hữu dụng, tôi bây giờ đang cùng hệ thống tình báo nội bộ chúng ta liên lạc."
Hàn Phong nhìn hai bên, kỳ quái nói: "Sao chỉ có ba người các anh? Lý Hưởng đâu?"
Trương Nghệ cười khổ nói: "Tên kia đã vào bệnh viện rồi, cậu ta còn muốn miễn cưỡng chịu đựng, nhưng thân thể không chịu nổi, xương sườn gãy mất một cây, nếu không tôi cũng sẽ không treo một cánh tay ở đây hỗ trợ. Thiệt tình, tôi đi ra, anh ta đi vào, đúng rồi, Long Giai cô ấy thế nào? Cậu có qua xem cô ấy không? Tôi nghĩ cậu hoài nghi Long Giai, chậc, nói thế nào nhỉ, dù sao tôi trước sau vẫn nghĩ Long Giai không giống loại người này, nhưng cậu lại tìm ra chứng cứ vô cùng xác thực như vậy, ôi. . . . . . .Tại sao có thể như vậy chứ."
Hàn Phong xoay mặt sang một bên, đưa lưng về phía Trương Nghệ nói: "Long Giai? Tôi không đến nhìn cô ấy, không biết cô ấy hiện tại thế nào." Nếu Trương Nghệ xoay người lại, sẽ phát hiện Hàn Phong mặt cười đầy xấu xa.
Nụ cười của Hàn Phong đột nhiên cứng ngắc trên mặt, anh nhìn thấy Lãnh Kính Hàn xanh mặt trở lại, anh hỏi: "Nhanh như vậy đã họp xong rồi?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Tôi còn chưa đi đâu, tôi mới vừa nhận được điện thoại của lão Quách, ông ấy nói Long Giai đã báo cảnh sát, tối qua hai cảnh sát trông coi cô ấy đã bị gϊếŧ, còn hung thủ thì muốn tập kích cô ấy. Tôi phỏng chừng, bọn chúng muốn gϊếŧ người diệt khẩu, để chúng ta hoàn toàn không thể từ trong miệng Long Giai moi ra được gì. Nhưng Long Giai cái gì cũng không chịu nói. . . . . ."
Hàn Phong thầm nghĩ: "Cô ấy cái gì cũng không biết, anh bảo cô ấy nói được gì." Ngoài miệng cười nói: "Không cần phải gấp, tăng mạnh bảo vệ là được."
Lãnh Kính Hàn nói: "Hiện tại cuộc họp hội ý tạm thời đã hủy bỏ, chúng ta đến bệnh viện trước đi." Vừa dứt lời điện thoại lại vang lên, Lãnh Kính Hàn sau khi nghe máy, dùng ánh mắt không thể tưởng nổi trừng Hàn Phong, sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, thình lình hướng phòng thí nghiệm quát to: "Lưu Định Cường! Mang theo dụng cụ, đi! Đến hiện trường!"
Lưu Định Cường lớn tiếng đáp lại nói: "Tới ngay!"
Trương Nghệ khẽ run lên, bộ dáng tức giận của Lãnh trưởng phòng, chính là khủng bố như vậy đó. Hàn Phong không hề sợ hãi, hỏi: "Gì mà trừng mắt với tôi? Chẳng lẽ hôm nay anh mới phát hiện tôi rất đẹp trai sao?"
Lãnh Kính Hàn tức giận đến ngón tay cũng có chút phát run, chỉ vào Hàn Phong, hồi lâu, mới buông ngón tay, nói: "Đợi một lát sẽ nói với cậu sau, cậu phải kể rõ ràng cho tôi."
Hàn Phong mở to đôi mắt tròn vành vạnh, bộ dáng vô tội, nói: "Nói cái gì? Anh đừng cho rằng anh làm cái mặt đó thì tôi sẽ thực sự sợ anh, nhìn anh như vậy, tựa như tôi trộm bà xã của anh không bằng."
Lãnh Kính Hàn quay đầu lại liếc mắt nhìn Trương Nghệ, Trương Nghệ vội quay đầu nhìn máy tính, trong lòng sợ hãi nói: "Lãnh trưởng phòng thật sự tức giận rồi, thằng nhóc Hàn Phong này, miệng toàn nói hươu nói vượn."
Lưu Định Cường mang theo thùng dụng cụ đi ra, nói: "Tốt lắm, chúng ta đi thôi."
Lãnh Kính Hàn túm Hàn Phong rồi đi về phía cửa, đồng thời phân phó nói: "Lưu Định Cường, cậu lái xe, tôi phải cùng thằng nhóc này nói chuyện."
Trên xe, Hàn Phong mặt cười hì hì nói: "Chúng ta không đến bệnh viện nữa? Đi đâu nào? Dừng, dừng, là Khả Hân." Anh mở cửa xe, nhảy xuống.
Phan Khả Hân nói: "Cuối cùng cũng đợi được mọi người đi ra." Lãnh Kính Hàn nói với Lưu Định Cường: "Chờ một chút." Ông cũng xuống xe."
Phan Khả Hân kể đại khái tình hình xí nghiệp Đinh Nhất Tiếu mà cô điều tra được, giao một phần báo cáo cho Hàn Phong. Hàn Phong gật đầu nói: "Ồ, xem ra đồng chí của cục kiểm tra khảo sát rất cẩn thận."
Phan Khả Hân nói: "Đồng chí của sở kiểm tra đem xí nghiệp đứng tên Đinh Nhất Tiếu tra xử cả rồi, anh xem, đây chính là phát hiện của bọn họ."
Hàn Phong nhìn tài liệu, kinh ngạc nói: "Quả nhiên không ít nha."
Phan Khả Hân nói: "Không sai, năm xí nghiệp đứng tên Đinh Nhất Tiếu đều là xí nghiệp cỡ nhỏ, cho dù khai hỏa toàn bộ mã lực, lợi nhuận gấp mười, cũng không có khả năng thu được nhiều tiền như vậy. Chỉ ông chủ của vài xí nghiệp tư nhân, mà có hơn ngàn vạn, hơn nữa trước đó vài ngày lại đột ngột chuyển toàn bộ tiền lợi nhuận này đi."
"Ồ" Ánh mắt Hàn Phong có chút quái dị, anh lẩm nhẩm báo cáo: "Xem ra chính là khoản tiền tập trung ở khu mỏ."
Phan Khả Hân nói: "Thật không dám tin, Đinh Nhất Tiếu lợi dụng chuyển qua chuyển lại, chuyển tới chuyển lui tài khoản, liền từ trong sổ sách khấu xuống một phần, trữ trong tài khoản cá nhân của mình, còn không cần thuế."
Hàn Phong lắc đầu nói: "Hẳn là không phải nguyên nhân này, chỉ để trốn thuế sao? Cô xem hóa đơn trước đó, khoản báo cáo khống, chính bọn chúng lại không báo thiếu, mà là báo hơn, bọn chúng trốn thuế chỗ nào, rõ ràng đang tăng thuế đấy."
Phan Khả Hân khó hiểu nói: "Nhưng mà, một mặt gian lận trên sổ sách, từ trong sổ sách cắt xén một bộ phận làm của riêng, mặt khác cũng là gian lận trên sổ sách, gia tăng mức thuế, việc này quá kỳ quái."
Hàn Phong cười nói: "Không kỳ quái chút nào, Đinh Nhất Tiếu làm như vậy, vốn có hai mục đích."
Lãnh Kính Hàn lộ vẻ kích động, nói: "Hai mục đích?"
Hàn Phong quay đầu nói: "Còn nhớ không, khi các anh cài đặt hệ thống giám thị, tôi đã nói rồi, Đinh Nhất Tiếu là bị một thế lực khác giám thị, thân phận của gã rất đặc thù, một mặt kẻ lập kế hoạch phía sau màn cần gã để giúp mình hoàn thành công tác bố trí ở thành phố H, mặt khác kẻ lập kế hoạch phía sau màn lại rất không yên tâm về Đinh Nhất Tiếu, muốn giám thị gã, còn phái một tên vệ sĩ thực tế để trông coi là A Bát, luôn đi theo bên cạnh Đinh Nhất Tiếu. Do đó, Đinh Nhất Tiếu từ trong chương trình chuyển đi chuyển lại tài khoản khấu trừ từng phần, chính là để gạt A Bát cùng kẻ lập kế hoạch phía sau màn kia, để lại đường lui cho chính mình, tục ngữ nói rất đúng, ngay cả lão bách tính cũng biết chừa chút vốn để mua quan tài cho mình, Đinh Nhất Tiếu là người như thế hiển nhiên sẽ không để mình tay không mà về. Bất quá, gã không nghĩ tới động tác của kẻ chủ mưu phía sau còn nhanh hơn so với gã, gã còn chưa kịp rời khỏi thành phố H, kẻ chủ mưu đứng sau đã xuống tay với gã rồi."
Lãnh Kính Hàn nói: "Vậy mục đích thứ hai là gì?"
Hàn Phong nói: "Anh nhìn xem, tài khoản này, đồng thời chuyển qua chuyển lại giữa năm xí nghiệp đứng tên Đinh Nhất Tiếu, tài khoản càng lúc càng lớn, mà năng lực thực tế của năm xí nghiệp này có thể sản xuất căn bản không có giá trị sản lượng lớn như vậy, có một bộ phận tiền là từ bên ngoài thêm vào, gã muốn hợp pháp hóa chúng nó, thuận tiện vận chuyện xí nghiệp cùng quỹ lưu động mà thôi, mục đích của chúng là -- Rửa tiền!"
Phan Khả Hân há hốc mồm nói: "Hóa ra là vậy, nhưng tiền này của bọn chúng từ đâu tới? Cũng không thể từ trên trời rơi xuống được đúng không?"
Hàn Phong nói: "Xem ra thông tin cô nắm giữ còn chưa rõ ràng đâu. Cô không biết, bọn chúng sản xuất vũ khí đấy! Mà hàng năm hơn mười tấn sắt thép, nhiều vũ khí như vậy, bọn chúng dùng chẳng phải quá nhiều sao? Có nhiều vũ khí, thông qua tay bọn chúng, bán lại cho phần tử phạm tội khác, đây là nơi phát ra lượng lớn tài chính, cũng chỉ có loại sinh ý mang đến lãi kếch sù này mới có thể giúp bọn chúng tích góp nhiều của cải như vậy."
Lãnh Kính Hàn nói: "Nguyên lai là như vậy. Chờ một chút, trước hết để Trương Nghệ đem bản báo cáo điều tra xí nghiệp đứng tên Đinh Nhất Tiếu sửa sang lại, để xem án chính phủ ăn hối lộ của lão Quách bên kia có giúp ích được gì không."
Lãnh Kính Hàn sau khi từ phòng điều tra hình sự đi ra lần nữa, sắc mặt lại trầm xuống, Phan Khả Hân thấp giọng hỏi Hàn Phong: "Bác Lãnh làm sao vậy?"
Hàn Phong nói: "Triệu chứng tiền mãn kinh."
Lãnh Kính Hàn hất mặt, nói với Hàn Phong: "Lên xe!"
Phan Khả Hân nói: "Các anh muốn đi đâu vậy? Tôi cũng muốn đi!"
Lãnh Kính Hàn nhìn ánh mắt cố chấp của Phan Khả Hân, vốn nghẹn nín một hơi, lại nặng nề phun ra, Phan Khả Hân cười, chui theo vào xe cảnh sát. Lãnh Kính Hàn ngồi ghế điều khiển phụ nói với Lưu Định Cường: "Lái thẳng."
Lãnh Kính Hàn nhìn mặt đường, không có bao nhiêu xe cộ, mới nghiêm túc nói: "Cậu biết không? Hạ Mạt chết rồi."
"Két --" Lưu Định Cường phanh xe một tiếng, Lãnh Kính Hàn ra lệnh nói: "Không phải chuyện của cậu, cậu tiếp tục lái xe! Đến đường Thái An." Vừa quay đầu nói với Hàn Phong: "Tin tức vừa nhận được." Nhưng lại nhìn thấy Phan Khả Hân trợn tròn hai mắt, sững sờ ở đó.
Hàn Phong đầu dựa về phía sau, quét mắt coi thường Lãnh Kính Hàn, nói: "Tôi không biết nha, anh làm gì hung hăng với tôi? Giống như tôi gϊếŧ cậu ta vậy." Nói xong, anh không chút để ý đưa tay khoát lên vai Khả Hân.
Lãnh Kính Hàn xụ mặt nói: "Hiện trường phát hiện cái chết Hạ Mạt, cậu nhất định nghĩ không ra là ở đâu."
Hàn Phong khinh miệt cười nói: "Hừ, đương nhiên là tôi biết." Anh ngừng lại, rồi gằn từng chữ: "Ngay nhà của tôi!"
"Két --" Lưu Định Cường lần thứ hai phanh xe, "A!" Phan Khả Hân cũng phát ra tiếng kinh hô.
Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu hiện tại chỉ nghe thôi là được, lái xe phải cẩn thận chút." Lại hỏi Hàn Phong: "Cậu đã sớm biết? Thằng nhóc cậu, tại sao vừa rồi không kể cho tôi? Cậu tới cùng đang giấu giếm cái gì?"
Hàn Phong bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng vừa mới biết được, tôi không ngờ cậu ấy sẽ chết."
Lãnh Kính Hàn nói: "Nói rõ chút!" Phan Khả Hân vội la lên: "Làm sao vậy? Tới cùng xảy ra chuyện gì? Tại sao Hạ Mạt lại chết ở nhà anh?"
Lãnh Kính nói với Phan Khả Hân: "Khả Hân, hiện tại rất nhiều tình huống con cũng chưa hiểu rõ, con tạm thời đừng nói, nghe mọi người nói là được. Hàn Phong! Cậu nói xem, cậu vừa rồi biết Hạ Mạt chết trong nhà cậu, là xảy ra chuyện gì?"
Hàn Phong nói: "Anh vừa nói Hạ Mạt đã chết, tôi liền biết, cậu ta khẳng định chết ở nhà của tôi, nếu không anh cũng không cần trừng mắt với tôi như vậy. Không sai, là tôi thiết kế cho Hạ Mạt đến nhà tôi, nhưng tôi quên mất một việc, nhà của tôi nuôi một con rắn đã đói bụng nhiều ngày nay. Nó hơn phân nửa đã đói đến lòng như lửa đốt rồi, Hạ Mạt vừa đến, nó biết mình không nuốt không được, liền nhịn không được cắn vài cái."
Lãnh Kính Hàn nóng nảy, nói: "Tôi bảo cậu nói chính sự, Hạ Mạt tại sao lại đến nhà cậu?"
Hàn Phong chầm chậm nói: "Bởi vì cậu ấy từng đến nhà tôi, cậu ấy biết đường mà." Làm Lãnh Kính Hàn tức giận đến thất khiếu bốc khói. (Tiêu: Thất Khiếu là 7 lỗ trên đầu á :D)
Hàn Phong vung hai tay nói: "Đừng, đừng nóng giận. Việc này nói rất dài dòng, đầu tiên chúng ta phải từ một chuyện khác mà nói, đó chính là -- Long Giai không phải nội gián!" "Cậu nói cái gì!" Lãnh Kính Hàn cùng Phan Khả Hân đồng kinh hô.
"Két --" Lưu Định Cường đã lần thứ ba phanh xe rồi, Hàn Phong đối với Lưu Định Cường ghế trước nói: "Anh Cường, anh là pháp y, anh biết đó, cứ giật mình gào to như vậy, dễ làm cho chúng ta tăng huyết áp, anh coi như không nghe thấy không được sao?"
Ô tô tiếp tục đi tới, Hàn Phong giải thích: "Đêm đó là tôi cùng Long Giai đang diễn trò. Tôi đã sớm hoài nghi, kẻ vạch kế hoạch phía sau màn quen dùng đủ loại thông tin mịt mờ gợi ý cho chúng ta, hung thủ chính là một tên nào đó, nhưng mà chiêu thức đồng dạng dùng lần thứ hai với chúng ta sẽ không linh nghiệm nữa. Anh còn nhớ không? Chuyện Hồng A Căn, thông qua hắn chúng ta tìm được công ty kiến trúc Khai Nguyên, kết quả giải quyết xong, ăn lỗ nặng, do đó, khi hung thủ còn muốn dùng phương pháp đồng dạng để chúng ta hoài nghi Long Giai, tôi đã trước bọn họ một bước cùng Long Giai tiếp xúc, cũng trước khi tên nội gián chân chính kia diễn trò mà bày ra vở kịch hay, để đối thủ của chúng ta cho rằng tôi đã mắc lừa."
Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu là nói, nội gián chân chính là --"
"Đúng. Hàn Phong nói: "Nội gián chân chính là Hạ Mạt. Nhưng tôi vẫn chưa có bằng chứng, do đó, sau khi tạm giữ Long Giai, tôi cố ý trước khi xuất phát hành động bày một thế cục. Tôi bảo người ta gọi điện cho mình, nói có một phần bằng chứng có thể chứng minh Vu Thành Long không phải hung thủ, để ở nhà tôi. Lúc ấy hành động đã bắt đầu, tôi không để cho nội gián có thời gian lo lắng, tựa như khi chúng ta đến khu mỏ vậy, nội gián căn bản không có cơ hội thông báo cho Đinh Nhất Tiếu rút lui, bởi vì tôi đột ngột từ trong vụ án cờ tướng nội thành rút người đến, điều tra xí nghiệp đứng tên Đinh Nhất Tiếu, cũng đã phá giải bí ẩn chuyện xưởng Lương Hưng Thịnh bị trộm. Nội gián xét thấy rằng phần chứng cứ nọ sẽ gây bất lợi với chúng, hơn nữa một khi tôi tiếp xúc được đến tài liệu kia sẽ biết nội tình, mà bến tàu Đông Phương Quốc Tế cách nhà tôi vừa vặn rất gần, cho nên sau khi bắt đầu bắn nhau, thừa dịp thiếu người thoát khỏi chiến trường, đến nhà tôi cầm tư liệu về rồi tham gia chiến đấu cũng sẽ không khiến cho người ta hoài nghi. Đây chính là ván cờ tôi bố trí, nội gián chân chính dưới tình huống kia nghe được tin tức như vậy, bất kể là ai cũng không lưu ý, nhưng hắn chỉ có một cơ hội có thể lấy trước được tư liệu so với tôi, đó cũng là biện pháp tốt nhất hắn có thể nghĩ ra. Hắn lại không biết, cái gọi là tài liệu căn bản là giả dối hư ảo."
Lãnh Kính Hàn nói: "Việc này chỉ giải thích Hạ Mạt tại sao chết trong nhà cậu, nhưng phân tích của cậu với Long Giai vô cùng có đạo lý mà, căn bản không có sơ hở, cậu làm thế nào phát hiện Long Giai đang bị người ta hãm hại chứ?"
Hàn Phong nói: "Không, bên trong có sơ hở. Nhưng bọn chúng quả thật cũng vô cùng cẩn thận, ngay từ đầu vụ án này, đã luôn thiết kế để cho Long Giai trở thành đối tượng chủ yếu bị hoài nghi. Chính như lời anh nói, nếu chỉ điều tra một chút, liền biết ngay Long Giai từ cô nhi viện mà ra, cô ấy cùng Đinh Nhất Tiếu có trải nghiệm tương tự, có lẽ đây là nguyên nhân vì sao cô ấy được chọn làm người chịu tội thay. Sau đó, từ chuyện Long Giai lái xe đưa tôi về nhà anh, chúng ta bị máy bay trực thăng bắn nổ tung, một loạt bằng chứng đều gây bất lợi với Long Giai, rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến cô ấy mới là đối tượng tình nghi số một, nhưng tôi cho tới giờ vẫn chưa từng hoài nghi cô ấy."
Lãnh Kính Hàn nói: "Tại sao?"
Hàn Phong quay đầy nói với Lưu Định Cường: "Không được phanh xe nữa!" Sau đó cảnh giác nhìn Phan Khả Hân một chút, mới quay lưng lại với Khả Hân nói khẽ với Lãnh Kính Hàn: "Bởi vì cô ấy thật xinh đẹp, tôi rất thích nha."
Lần này Lưu Định Cường không phanh xe, nhưng nhìn ra được, toàn thân anh ta khẽ run lên, thật sự là không cách nào khống chế.
Lãnh Kính Hàn không nói gì: "Lý do ngu ngốc như vậy." Phan Khả Hân vểnh tai, nhưng dường như không nghe rõ Hàn Phong nói gì với Lãnh Kính Hàn, cô nhíu mày.
Hàn Phong nói: "Trên thực tế, nguyên nhân tôi không nghi ngờ cô ấy chỉ đơn giản như vậy, không có gì phức tạp. Nhưng mà, anh cẩn thận suy nghĩ một chút sẽ thấy, nếu Long Giai là nội gián, cô ấy cần gì đưa chúng ta trở về rồi gấp gáp ra lệnh hạ thủ vậy chứ, như vậy chẳng phải khiến người ta hoài nghi sao? Nếu cô ấy là nội gián, cô ấy sẽ không cố ý nhắc tới một mắc xích Đinh Nhất Tiếu kia, không có Đinh Nhất Tiếu, vụ án của chúng ta bây giờ còn là vụ án không đầu đấy, rất nhiều đầu mối đều sẽ vì vậy mà gián đoạn. Nếu cô ấy là nội gián, cô ấy cần gì tự mình viết ra số di động kia? Nếu cô ấy không đem số di động đang điều tra kia viết trên báo cáo, tôi cũng không thể liên hệ vấn đề với số điện thoại đó. Nếu cô ấy là --"
Lãnh Kính Hàn ngắt lời nói: "Được rồi, cậu dừng lại, tôi hỏi cậu tiếp, nếu Hạ Mạt là nội gián, vậy, cậu ta làm sao biết tiểu khu tôi ở?" Ông biết, Hàn Phong đã muốn tìm lý do rồi thì liên tuy bất tận.
Hàn Phong nói; "Rất đơn giản, cậu ta mặc dù không biết anh đang ở đâu, nhưng cậu ấy dù sao cũng là người đã tới đây bốn năm rồi. Giống như Long Giai biết tôi đang ở đâu vậy, cậu ấy cũng có thể thông qua dò hỏi biết được anh đang ở đâu."
Lãnh Kính Hàn nói: "Được rồi, vậy cậu chỉ ra điểm thứ hai chứng minh Long Giai hiềm nghi, nhà xưởng Lương Hưng Thịnh bị trộm, chúng ta lần thứ hai bị tập kích, Hạ Mạt không có khả năng đoán trước được chứ? Cậu ta làm sao biết các cậu ngày đó phải đến xưởng Lương Hưng Thịnh? Khi đó cậu ấy đang toàn lực giám thị Đinh Nhất Tiếu."
Hàn Phong nói: "Sự tình này, là tôi gán ép cho Long Giai, căn bản là một sự trùng hợp, Long Giai nhận được điện thoại của lão Quách chỉ do ngẫu nhiên, mà chúng ta bị tập kích, chính là hung thủ đã sớm lập kế hoạch tốt, sau khi xảy ra chuyện tôi cũng từng phân tích, không phải anh đã quên rồi chứ?"
Lãnh Kính Hàn gật đầu nói: "Được rồi, Long Giai đến nhà cậu thả rắn, là chúng ta cùng hỏi bà chủ, sự tình này, Hạ Mạt làm sao có thể --"
Hàn Phong haha cười ngắt lời nói: "Chính là chuyện này, anh còn nhớ không, tại sao chúng ta xếp Khả Hân ra khỏi đối tượng tình nghi? Chính là vì dáng cô ấy không đủ cao, một người cái gì cũng có thể ngụy trang, nhưng chiều cao không dễ dàng ngụy trang. Vậy, chiều cao của Hạ Mạt --"
Lãnh Kính Hàn kinh ngạc nói: "Không sai biệt lắm với Long Giai!" Phan Khả Hân chỉ vào mũi mình nói: "Cái gì! Hai người hoài nghi tôi?"
Hàn Phong cười nói: "Đó là trước kia mà, đối với mỗi cá nhân từng tiếp xúc tôi đều phải hoài nghi, ngay cả anh ấy tôi cũng từng hoài nghi, hiện tại nếu còn hoài nghi cô, sẽ không để cô giúp đỡ chúng tôi điều tra những chứng cứ này. Cũng sẽ không làm trò nói trắng ra trước mặt cô."
Lãnh Kính Hàn bình tĩnh nói: "Đừng có nói leo, con nghe thôi là được."
Hàn Phong nói: "Không sai, cậu ta mang áo ngực giả, độn mông, ngụy trang thành nữ cảnh sát chẳng phải vô cùng dễ dàng sao, hơn nữa, khi đó cậu ta đang ở bệnh viện, cũng có đủ thời gian gây án. Cậu ta lại từng đến nhà tôi, quen thuộc."
Lãnh Kính Hàn nói: "Tốt lắm, cậu cuối cùng chỉ ra bằng chứng chứng minh cho Long Giai, nhưng điện thoại di động kia gửi tin nhắn, hơn nữa khi ấy chúng ta cũng đã bấm điện thoại, việc này là thế nào?"
Hàn Phong nói: "Việc này cũng là cái bẫy trước đó bọn chúng đặt ra, đồng thời là sơ hở bọn chúng lưu lại. Anh nghĩ đi, có vội đến mức nào cũng phải đợi người ta nhắn tin trả lời xác nhận, rồi cũng phải nghe Long Giai nói chuyện trước hết mới trả lời chứ? Vì nguyên nhân này, Đinh Nhất Tiếu đã biết, chúng ta đã bắt đầu sinh ra hoài nghi với Long Giai."
Lãnh Kính Hàn nói: "Gã làm sao biết được chứ?"
Hàn Phong nói: "Trước đó tôi đã giả vờ như vô tình tiết lộ trước mặt Hạ Mạt rằng tôi đã bắt đầu hoài nghi Long Giai." Anh chuyển hướng Lưu Định Cường nói: "Khi đó anh cũng có mặt, anh còn nhớ không? Tôi đã nói, tôi đối với Long Giai vẫn luôn hoài nghi, rồi ngừng giữa chừng."
Lưu Định Cường nói: "Ừ, về sau cậu nói là hoài nghi Long Giai thích cậu hả?"
Hàn Phong nói: "Đó là vì anh không phải nội gián chân chính, nội gián chân chính đã có thể từ trong lời của tôi lĩnh ngộ được ý của tôi, cho nên, bọn chúng chuẩn bị bắt đầu hành động. Ngày đó khi tôi vừa ra khỏi phòng thí nghiệm của các anh, Long Giai vừa vặn nhận được một tin nhắn, khi đó, bọn chúng liền chuẩn bị tiến thêm một bước tăng mức độ hoài nghi của tôi đối với Long Giai, thời gian tính toán rất khớp. Khi đó, Hạ Mạt có phải đang gọi điện trong phòng thí nghiệm không?"
Lưu Định Cường nói: "Hình như là vậy, tôi cũng không để ý."
Hàn Phong nói: "Anh đương nhiên sẽ không để ý, ai mà ngờ tới, Hạ Mạt là gọi điện thoại cho Đinh Nhất Tiếu, mà Đinh Nhất Tiếu lại gửi tin nhắn cho Long Giai chứ."
Lãnh Kính Hàn nói: "Nhưng mà, tại sao Long Giai lại liên hệ cùng Đinh Nhất Tiếu chứ?"
Hàn Phong nói: "Cô ấy cũng không biết đối phương là ai, đó là một số điện thoại thần bí, trước kia ai cũng chưa từng gặp qua, không phải sao. Bọn chúng đã lợi dụng sự điều tra của Long Giai, bởi vì Long Giai vẫn luôn điều tra tôi, còn có Lý Hưởng, mấy người Lưu Định Cường bọn họ, Hạ Mạt đương nhiên biết chuyện này, do đó, Đinh Nhất Tiếu cũng biết chuyện này, bọn chúng đã lợi dụng nhược điểm tò mò này của con người, điều đầu tiên bọn chúng gửi đến qua tin nhắn là muốn biết quá khứ của Hàn Phong không? Tin nhắn này, trước khi tôi tố giác Long Giai, tôi đã sớm xem qua, cho nên tôi mới có thể thiết kế ra vở kịch diễn cùng Long Giai kia. Nếu Long Giai thật sự là nội gián, cô ấy sẽ dại dột đem số điện thoại của hung thủ lưu trên điện thoại sao? Chỉ sợ sớm đã xóa sạch rồi ấy. Khi đó trong lòng tôi cùng nội gián chân chính kia cũng khẩn trương giống nhau, tôi lo lắng sẽ có người đem điểm đáng ngờ ấy nói ra. Bất quá hoàn hảo, khi đó tất cả mọi người vô cùng uể oải, hơn nữa bị vây vào trạng thái buồn ngủ mãnh liệt, không ai xét thấy mấy vấn đề này."
Lưu Định Cường nhịn không được hỏi: "Nhưng mà, còn có nhiều thông tin khác như vậy mà, chúng ta trên máy tính của Long Giai tra tìm được mã sudoku, bảng mã ký tự, mấy thứ này đều là Long Giai mới có cơ hội tiếp xúc nha?"
Hàn Phong nói: "Ồ? Là thế sao? Anh biết đó, Long Giai cũng không phải là mê sudoku bình thường, cô ấy sớm đã bất mãn với bảng sudoku kinh điển này rồi, cho nên bảng sudoku cô ấy làm đều là người khác tạo ra gửi đi cho cô ấy, do đó nếu hung thủ muốn chúng ta tin Long Giai chính là nội gián, hiển nhiên từ khi đó đã bắt đầu chế tác bảng sudoku mang theo mật mã, Long Giai chỉ giải đề mà thôi, cô ấy đương nhiên sẽ không phát hiện số liệu mình điền có chỗ nào đặc biệt." Anh hỏi Lãnh Kính Hàn: "Anh biết ngày hôm qua tại sao tôi muốn gọi anh đi gặp Long Giai, để cô ấy giải bảng sudoku không?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu không phải --"
Hàn Phong nói: "Không, cũng không phải bởi vì Long Giai là cao thủ phá giải bảng sudoku, nếu cô ấy thật sự là nội gián, làm như vậy không phải rất rõ ràng tố cáo sao, chúng ta đã phát hiện bí mật của bảng sudoku, cô ấy hoàn toàn có thể trì hoãn thời gian. Mà trên thực tế, lần đầu tiên tôi nhìn thấy bảng sudoku, đã biết đây không phải trò chơi bình thường, việc này đòi hỏi ứng dụng vể lý luận số học bậc cao, không phải trong thời gian ngắn có thể phá giải được. Tôi gọi anh đi, là để hung thủ có thời gian cài đặt chương trình phá giải sudoku trên máy tính Long Giai, nếu không thiết kế của chúng sẽ không hợp logic nữa. Sau khi chúng tôi đi, có phải Hạ Mạt từng một mình xem máy tính của Long Giai không?"
Lưu Định Cường nói: "Không có, chúng tôi luôn cùng nhau."
Hàn Phong nói: "Xem ra đã sớm giả trang ổn thỏa rồi, khó trách tự tin mười phần. Nhưng mà, bọn chúng vẫn để lại sơ hở rõ ràng. Sơ hở thứ nhất, mặc dù bảng sudoku trên máy tính thoạt nhìn rất kín đáo, gia tăng cảm giác thần bí, đồng thời khiến chúng ta sau khi trải qua nỗ lực phá giải có một loại cảm giác tin tưởng không thể nghi ngờ, nhưng mà, nếu bọn họ liên lạc thông qua gửi tin nhắn, vậy cần gì phải tiếp tục thông qua máy tính để truyền đạt tin tức nữa chứ? Đây chẳng phải là vẽ vời thêm chuyện sao. Sơ hở thứ hai, Long Giai nếu thật sự lợi dụng phần mềm phá giải số liễu câu đố, sau đó cần dùng đến bảng mã ký tự, cô ấy hiển nhiên sẽ phải đem đầu mối rõ ràng này cẩn thận cất giấu, làm sao có thể dễ dàng bị chúng ta phát hiện như vậy, còn giấu trong sách, đây chẳng phải là bảo chúng ta hãy nhanh nhanh hoài nghi cô ấy đi sao."
Lưu Định Cường nói: "Chẳng lẽ bảng mã ký tự này --"
Hàn Phong nói: "Anh đừng quên, là ai tranh nhau lấy bộ sách này."
Lưu Định Cường nói: "Hạ Mạt!"
Hàn Phong nói: "Không sai, cậu ta hoàn toàn có thể trên đường đi lấy sách, đem những bảng mã ký tự giấu trong sách."
Lãnh Kính Hàn nói: "Khó trách đêm hôm đó cậu lại đột ngột thay đổi đích đến."
Hàn Phong nói: "Không sai, bọn chúng đã lợi dụng ba nhánh đầu mối, thứ nhất, thông qua tín hiệu điện thoại di động của Đinh Nhất Tiếu, khiến chúng ta phát hiện trên bản đồ chúng có khả năng sẽ từ bến tàu Đông Phương Quốc Tế rời bến, thứ hai, cố ý mập mờ bại lộ mình có dấu vũ khí trước mặt người khác ở bến tàu Đông Phương Quốc Tế, khiến chúng ta càng thêm xác định bọn chúng từ đó rời bến, thứ ba, cũng chính là thông qua máy tính Long Giai tiết lộ nội dung mật mã, viết rõ ràng ở bến tàu Đông Phương Quốc Tế chờ cô ấy. Có ba nhánh đầu mối này, không ai lại chần chừ trước ý đồ của chúng nữa, khẳng định sẽ lập tức đem trọng binh bố trí ở Đông Phương Quốc Tế, bọn chúng có thể dễ dàng từ bến tàu Tân Hải ra khơi. Hơn nữa, bọn chúng quả thật cũng phái lượng lớn nhân lực thủ hộ ở bến tàu Đông Phương Quốc Tế, cho nên ngay cả trạm chúng ta bố trí Phan Khả Hân tiểu thư ngầm gác đây cũng rút lui."
Lãnh Kính Hàn lắc đầu than vãn: "Quá giảo hoạt, chuẩn bị nhiều chuyện giả dối như vậy, cũng chỉ để gạt người."
Hàn Phong nói: "Thế nhưng, bọn chúng thật không ngờ, tôi sẽ bố trí mắt điện tử trên cầu lớn Lệ Giang, cũng phái Lý Hưởng giám thị 24/24."
Lãnh Kính Hàn nói: "Nhưng mà, tại sao cậu có thể phán định, Đinh Nhất Tiếu chắc chắn sẽ đi ngang qua cầu, mà không dùng đường thủy chứ?"
Hàn Phong nói: "Hừ, tên Đinh Nhất Tiếu này, cẩn thận từng li từng tí, hơn nữa, nhát gan muốn chết, do đó gã không dám đi đường thủy đâu, đó là vì gã lo lắng tiền của mình bị lộ ra, một số tiền lớn như vậy, gã nhất định phải tự mình mang theo mới an tâm chứ."
Lãnh Kính Hàn nói: "Tới rồi."
Khuất Yến sớm đã chở trước ngõ, nhìn thấy Hàn Phong bọn họ xuống xe, lập tức đi về phía trước nghênh đón, liếng thoắng nói: "Ai nha, tôi nói Hàn Phong nha, các cậu tới cùng lo liệu vụ án kiểu gì nha, ngay cả người chết cũng đến trong nhà cậu mà chết, hoàn hảo là ở trên lầu, nếu ở dưới lầu, cậu bảo tôi làm sao buôn bán. Tôi vừa phát hiện không đúng liền gọi điện thoại cho cục cảnh sát, bọn họ nói chuyển cho các cậu, cuối cùng cũng đợi được các cậu tới. Đó rốt cuộc là ai hả? Muốn tự sát cũng không cần tìm tới đây chứ hả? Cậu xem đã đến giờ này rồi tôi còn chưa dám mở cửa, mấy em gái mát-xa cũng đều không dám ra nhà sau nữa."
Lãnh Kính Hàn vội nói: "Chị Yến chị Yến, chị hãy nghe tôi nói, chúng tôi chính là đến để chuyển hắn đi, chị đừng lo lắng, chị không nói, sẽ không ai biết cả."
Tròng mắt Khuất Yến đảo tới đảo lui, nói: "Tháng này tăng tiền thuê nhà!" Khuất Yến nhìn Phan Khả Hân lẽo đẽo đi theo sau Lãnh Kính Hàn, trong lòng buồn bực nói: "Chuyện gì xảy ra thế này? Chẳng lẽ con bé này thật sự là vợ bé Lãnh trưởng phòng nuôi sao?"
Lãnh Kính Hàn cười khổ. Lưu Định Cường liền khó hiểu, chỗ Hàn Phong ở tăng tiền thuê nhà, Lãnh trưởng phòng cười khổ, Hàn Phong nhìn như không có chuyện gì xảy ra, thế này là sao? Khuất Yến cùng Phan Khả Hân không dám nhìn người chết, đưa ba người đến cửa cầu thang rồi không dám lên lầu nữa.
Lầu hai, đẩy cửa phòng ra, Lưu Định Cường bất ngờ không kịp đề phòng, hít vào mồm bụi lớn, cuống quít ho khan, Lãnh Kính Hàn đã sớm dùng ống tay áo che miệng. Hạ Mạt nằm ngang trên sàn nhà, vết bụi rõ ràng nhìn ra có dấu vết giãy giụa, đôi mắt lồi cả ra, sắc mặt xám đen, ở sau gáy còn để lại dấu răng rõ ràng của rắn. Lưu Định Cường rất nhanh đã đưa ra phán đoán, nói: "Bị rắn độc cắn chết, không thể nghi ngờ."
Hàn Phong lại ở góc tường dưới giường lục lọi, vừa tìm vừa hỏi: "Rắn của tôi đâu? Rắn của tôi chạy đi đâu rồi? Ôi cha, ở đây nè."
Một con rắn dài nhỏ màu xanh biếc từ dưới giường trườn ra, Lưu Định Cường nhìn rõ ràng, trong lòng anh ta điên cuồng run rẩy, kinh hô: "Mau tránh ra, đừng đυ.ng vào!" Nói còn chưa dứt lời, Hàn Phong đã bắt con rắn vào tay, hỏi: "Làm sao vậy? Anh biết loại rắn này?"
Lưu Định Cường toát mồ hôi lạnh, nói: "Cậu làm sao bắt được? Thật sự quá khó tin, rắn này chính là Trúc Diệp Thanh (lá trúc xanh) , hiện tại đã gần như diệt sạch rồi, vốn sinh ở khu vực Vân Quý Tứ Xuyên, sinh sống tại vùng khí hậu cận nhiệt đới gió mùa, thích môi trường ẩm ướt lá dày. Do đó thân thể màu xanh biếc, tựa như lá trúc nên được gọi như thế, độc tính của nó, tuyệt đối không dưới rắn hổ mang chúa quá năm bậc."
"Ồ." Hàn Phong nhìn rắn trong tay, kinh ngạc nói: "Rắn này độc như vậy sao?"
Lưu Định Cường nâng gọng kính, nói: "Hiện tại các bệnh viện lớn bình thường đều có huyết thanh giải độc rắn, nhưng chưa có bệnh viện nào có huyết thanh giải độc rắn Trúc Diệp Thanh. Trúc Diệp Thanh này bản thân nó rất ít ỏi là một nguyên nhân, mà nguyên nhân quan trọng hơn cả, là vì chưa có người sống sót được để chạy đến bệnh viện đâu. Cho dù sau khi bị cắn, lập tức làm các biện pháp hút độc, đè lên cầm máu chờ xử lý như thông thường, sự sống của người nọ cực hạn cũng chỉ có 5 phút, trong 5 phút không có huyết thanh, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Như Hạ Mạt sau khi bị cắn cổ, e rằng cũng chưa tới 10 giây đâu."
Hàn Phong ra ngoài đứng trên hành lang lớn tiếng hỏi: "Chị Yến! Chị phát hiện ra hắn khi nào?"
Khuất Yến ở dưới lầu đáp: "Sáng nay!"
Hàn Phong nói: "Không biết cậu ta đến đây lúc nào nhỉ?"
Khuất Yến nói: "Không biết. Ngày hôm qua không có ai đến cả!"
Hàn Phong đi vào phòng, nhìn cánh cửa sổ bị mở toang một chút, nói: "Cừ thật, bò cửa sổ vào."
Lãnh Kính Hàn nhíu mày: "Đừng cầm con rắn kia thoắt ẩn thoắt hiện thế, nếu không cẩn thận cắn bọn tôi. . . . . . "
Hàn Phong cười nói: "Làm sao có thể." Cậu nắm lấy miệng rắn, đưa cho Lãnh Kính Hàn nhìn xem, nói: "Anh xem, không có răng độc. Rắn đều mọc nanh ngược, sau khi cắn Hạ Mạt, khi Hạ Mạt dùng sức quẳng nó xuống đất, đã kéo sạch răng nọc của nó rồi."
Lưu Định Cường nói: "Đừng! Đừng có đến gần đây! Mặc dù răng nọc đã gãy, nhưng tuyến độc vẫn còn, nó có thể không cần răng nọc mà trực tiếp phun ra nọc độc." Anh ta mở ra một hộp nhựa, nói với Hàn Phong: "Giao nó cho tôi, tôi mang về làm thí nghiệm."
Hàn Phong do dự một chút, nói: "Được rồi, anh nói nó nguy hiểm như vậy, tôi cũng không dám nuôi nó nữa. Hạ Mạt thế nào?"
Lưu Định Cường nói: "Bị chết rất thống khổ, bất quá từ dấu vết trên mặt đất đến xem, cậu ta cũng không giãy giụa được bao lâu."
Lãnh Kính Hàn nói: "Ôi, thật không ngờ, cậu ta lại bị chính rắn của mình thả đến cắn chết. Cậu ta cũng là một thành viên lão làng đã theo tôi bốn năm nay, tại sao có thể như vậy chứ?"
Hàn Phong híp mắt liếc sang, trên mặt lộ ra một tia ngưng trọng khó phát hiện.
Điện thoại di động Lãnh Kính Hàn vang lên, ông nhận nghe xong, nói: "Các phạm nhân trong bệnh viện đều sắp không xong rồi."
Lưu Định Cường nói: "Chỗ này giao cho tôi, các anh đến bệnh viện đi."
Hàn Phong nói: "Chẳng lẽ bọn họ cái gì cũng chưa từng khai báo sao?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Đi, đi xem rồi biết, lần này bọn chúng đều đã khai báo rồi, nhưng bọn chúng khai báo cũng không có bao nhiêu tác dụng với chúng ta."
Hàn Phong ở phía sau truy hỏi: "Tại sao? Bọn chúng đã khai gì?"
Phan Khả Hân nói: "Chờ tôi một chút!"
Khuất Yến ở cửa nói: "Sao các anh lại đi rồi?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Bên trong chẳng phải còn một người sao, chúng tôi có chuyện quan trọng đi trước."
Khuất Yến dậm chân nói: "Chỗ này của tôi chừng nào mới có thể mở cửa hả?"
Lãnh Kính Hàn đã lên xe, Hàn Phong nói: "Các chị ban ngày nào có buôn bán cái gì, hôm nay đóng cửa luôn đi."