Edit+beta: LinhLan601
Ở vùng nọ dưới chân núi, bên trong thành Phượng Dương...
Phía dưới quán rượu Thái Phong, đám đông bắt đầu náo động. Sự kiện hương sơn võ lâm dù đã chấm dứt vài ngày, nhưng rất nhiều nhân sĩ giang hồ vẫn chậm chạp không chịu rời đi.
Mục đích của họ chính là muốn gặp "Diệu thủ thần y" Thương Lam.
Những người vì danh tiếng của vị thần y này mà đến, đã nhiều ngày cơ hồ đều thời thời khắc khắc chờ bên dưới tửu quán. Có khi là cầu y, có khi là xin thuốc.
Hôm nay, canh giờ đã đến chính ngọ (*), mọi người vẫn còn tụ tập ở trong này, đem bảo bối duy nhất mà mình có đưa vào tửu quán, hy vọng đổi được một cái liếc mắt của thần y.
Trên lầu hai của quán rượu, một tiểu thiếu niên ăn mặc như thư đồng đi ra. Thiếu niên này là thị vệ tùy thân của Thương Lam, Thương Tiểu Lê.
Chỉ nghe này hắn dõng dạc hô: "Công tử nhà ta nói, mặt trời lên cao sẽ rời khỏi thành Phượng Dương. Hôm nay các vị có thể trở về. Đồ vật này nọ của mọi người cũng sẽ vật quy nguyên chủ, chủ tử không coi trọng bất cứ thứ gì!"
Đang lúc mọi người thổn thức, chậm chạp không muốn quay về, một giọng nữ ôn nhu, lướt qua đám người truyền tới: "Chậm đã!"
Mọi người đều theo tiếng nói mà nhìn qua, chỉ thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi đi đến, bốn góc được trang trí bằng những chiếc chuông lưu ly nhỏ trong suốt, rèm che là tơ vàng cẩm tú hiếm có, xa hoa. Chỉ bằng trang sức trên xe ngựa cũng đủ thấy chủ nhân của nó cỡ nào bất phàm.
Xe ngựa dừng lại bên dưới Thái Phong, nhìn rõ hai người đánh xe ngồi phía trước, nhân sĩ giang hồ xung quanh không khỏi choáng váng.
Ngồi phía bên phải là một nữ tử, mặc váy dài thanh lịch thêu hoa, bên má trái có một vết sẹo màu đỏ sậm lớn bằng bàn tay. Cho dù nửa mặt bên kia rất thanh tú, nhưng vẫn không thể át được cảm giác dữ tợn gây ra cho người đối diện.
Tuy nhiên, ánh mắt của nữ tử này lại rất ôn nhu, cùng khuôn mặt đáng sợ của nàng có chút không phù hợp.
Nữ tử mở miệng nói, âm điệu nhẹ nhàng, bằng phẳng: "Tiểu nữ Nguyệt Cầm, gặp qua Thương công tử!"
"Nguyệt Cầm?" Trong đám đông có người lớn tiếng kinh hô, "Chính là người mà ba năm trước đây lấy một khúc Cô hồn danh chấn thiên hạ - Quỷ mặt nhạc công? Nghe nói, Cô hồn vừa ra, trăm dặm xung quanh không còn một ngọn cỏ!"
"Nhưng mà, từ ba năm trước, Nguyệt Cầm vẫn chưa từng xuất hiện trên giang hồ, lúc này đến đây, là định tái xuất sao?"
Nguyệt Cầm vẫn cười dịu dàng như trước, không đáp lại.
Người đánh xe còn lại là một nam tử.Dù trên người hắn là áo sẫm bằng vải thô, không có quá nhiều trang sức, nhưng toàn thân lại tản mát ra khí tức trầm ổn. Chỉ có điều, một bên tay áo của hắn trống trơn, chính xác là, hắn bị mất một cánh tay!
"Tại hạ Huyễn Kỳ, gặp qua Thương công tử!" Nam tử mở miệng, cũng hơi hơi ôm quyền, dáng vẻ ổn trọng có lễ.
"Huyễn Kỳ? Có phải là người cụt tay bày ra trận pháp sinh tử Du long khốn phượng?" Lại có người kinh ngạc hô lên.
"Trời ạ. Đây chính là thiên hạ đệ nhất trận pháp sư, Huyễn Kỳ? Đến nay còn chưa có một người nào có thể ra khỏi trận pháp của hắn!"
"Có điều, Huyễn Kỳ này, sau khi tự bày ra trận Du long khốn phượng liền biến mất không rõ tung tích. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao lần này xuất hiện, hắn lại trở thành xa phu của người khác?"
Huyễn Kỳ vẫn ổn trọng tựa thái sơn, không có nửa điểm dao động như cũ.
Tiểu thiếu niên trên lầu nghe qua danh hào của hai người, hơi hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn xuống xe ngựa kia, tựa hồ như muốn nhìn xuyên vào bên trong.
Nháy mắt thiếu niên còn không kịp phản ứng, một viên cờ màu trắng vυ"t qua má hắn, thẳng tắp cắm vào cánh cửa phía sau.
"Đắc tội, chủ tử nhà chúng ta không thích bị người khác nhìn chằm chằm như thế, cho dù là cách rèm che..." Huyễn Kỳ nói.
Tiếng nghị luận của đám đông bên dưới càng thêm sôi trào.
Tất cả đối với vị chủ tử thần bí đằng sau hai người đại danh đỉnh đỉnh này đều rất tò mò. Nhưng không một ai dám hướng mắt vào trong xe thăm dò, dù chỉ là một chút.
"Không ngờ thiên hạ đệ nhất trận pháp sư lại có thể ra tay với một thư đồng nho nhỏ như vậy." Giọng nói ôn nhu từ căn phòng trên lầu hai truyền tới, làm cho người ta tạm thời quên mất khí trời nóng bức lúc này.
Ngay sau đó, từ trong xe ngựa, một giọng nói trong trẻo như có như không, mang theo vài phần thanh lãnh vang lên: "Thương công tử, ta đến để cầu y. Công tử có thể để cho chúng ta đi vào hay không?"
Thanh âm xinh đẹp tựa như nước suối mát lạnh chảy vào lòng người. Dưới ánh mặt trời chói chang, chút thanh mát ấy khiến người ta nhịn không được muốn đến gần để hấp thu.
Lúc sau, mọi người hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện thân ảnh của tiểu thiếu niên trên lầu đã biến mất từ khi nào.
Giọng nói ôn hòa của Thương Lam lại xuất hiện: "Cô nương nếu đã đến đây, chắc hẳn cũng đã biết quy củ của tại hạ? Vậy không biết cô nương sẽ nguyện ý dùng thứ gì đến để trao đổi đây?"
"Meo meo~" ngay sau tiếng kêu, một con mèo đen tuyền chạy ra từ trong xe ngựa. Trên cổ đeo một chiếc bình nhỏ bằng bạch ngọc, viền vàng, dưới ánh mặt trời liền lóe sáng lên. Chỉ trong chớp mắt, con mèo đã chạy vào Thái Phong.
Trên mặt mọi người đều là một bộ dáng xem kịch vui.
Không để tất cả chờ lâu, từ gian phòng trên lầu hai truyền ra tiếng mèo kêu nhu thuận, cùng với đó là lời nói của Thương Lam: "Cô nương, mời vào..."
Ai nấy đều bị sự biến hóa này đánh cho trở tay không kịp.
Đã nhiều ngày như vậy, vị thần y Thương Lam này, chưa từng đáp ứng gặp mặt bất cứ một người nào!
Trong tiếng thảo luận của mọi người, rèm xe ngựa bị xốc lên...
Một nữ tử mặc một thân váy dài vàng nhạt, phía trên váy, chỉ có duy nhất ba khỏa dạ minh châu. Nhờ sự nâng đỡ của Nguyệt Cầm mà khoan thai đi xuống.
Dưới ánh mặt trời mãnh liệt lúc này, hào quang rực rỡ phát ra từ dạ minh châu tưởng chừng như muốn đâm mù mắt những người xung quanh.
Nàng cũng giống như các danh môn khuê tú bình thường, trên mặt che một chiếc khăn mỏng, làm người khác không thể nhìn rõ khuôn mặt. Nhưng cặp mắt lộ ra ngoài kia, thâm thúy sáng ngời, dường như không đặt vào trong đó bất cứ thứ gì, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái, lập tức bị hấp dẫn vào, không thể nào dời đi nổi.
Theo nữ tử bước xuống xe ngựa, đi vào Thái Phong tửu quán, âm thanh ồn ào trong nháy mắt toàn bộ đều bị đình chỉ, ánh mắt mọi người đều dừng trên người nàng.
Còn chưa đánh giá hết được dung mạo cùng một thân khí chất của nữ tử này, đã có người đột nhiên kêu ra tiếng: "Ta nhận ra được kia chính là Mị hải dạ minh châu! Toàn bộ nước Đại Yến cũng chỉ có ba viên!"
"Là thật hay giả vậy...." Mọi người lại bắt đầu kinh ngạc bàn tán.
"Đương nhiên là sự thật. Trước khi tất cả được vào hoàng cung, ta đã tận mắt thấy qua!" Người nọ còn nói thêm.
"Không, nhất định là ngươi gạt chúng ta. Vật trân quý như vậy, sao có thể xuất hiện toàn bộ trên cùng một người!"
"Đúng vậy, cho dù là nương nương trong cung, cũng không có khả năng một lần có được cả ba viên!"
"Ta cam đoan, chính mắt ta..." Còn chưa nói hết câu, một quân cờ thẳng tắp bay vào trong miệng của hắn. Hắn lập tức che miệng cúi xuống, dùng sức đem quân cờ nôn ra.
Trong khi mọi người bị một màn này làm cho kinh hãi, nữ tử đã chậm rãi tiêu sái bước vào trong quán rượu. Nguyệt Cầm cùng Huyễn Kỳ một trái một phải đi theo nàng, cùng nhau biến mất nơi cửa lớn.
Mà những người ngoài cửa, thần tình nghi hoặc, hơn phân nửa đều suy đoán thân phận của nữ tử thần bí này.
------ lời nói với người xa lạ ------
(LinhLan601: vì ở phần này tác giả không đề cập đến tình tiết nào trong truyện nên mình sẽ không edit)
(*) Chính ngọ: 12h trưa.