Chương 4: Cá kho tạp

Chương 4: Cá kho tạp

Ăn mì xong, Lạc Văn Nghiên đem phòng bếp dọn dẹp sạch sẽ, nói với Tề thị một tiếng, liền dùng xe đẩy đẩy Nguyên An, cầm theo túi tiền liền ra cửa.

Lúc này vừa qua buổi trưa, tuy rằng thời tiết mùa đông khắc nghiệt đến mức người lạnh đến run rẩy, nhưng mặt trời hôm nay lại phi thường tốt, Lạc Văn Nghiên đẩy Nguyên An đi dưới ánh mặt trời, vẫn rất thoải mái, dù sao phơi nắng nhiều còn có thể bổ sung vitamin D.

"Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu nha." Nguyên An ngồi trên xe đẩy, tò mò hỏi.

"Chúng ta đi chợ mua đồ ăn ngon cho Nguyên An có được không a." Lạc Văn Nghiên nói.

Vốn tưởng rằng Nguyên An sẽ rất vui vẻ, nhưng hắn lại nhíu mày, nói: "Nguyên An không cần mua đồ ăn ngon, muốn mua thuốc cho nương, muốn nương mau khỏe lại. ”

Lòng Lạc Văn Nghiên run lên, hài tử còn nhỏ mà lại hiểu chuyện như vậy, quả nhiên người xưa nói không sai.

"Thuốc của nương sẽ mua, đồ ăn ngon của Nguyên An cũng phải mua nha." Lạc Văn Nghiên sờ sờ túi tiền, chỉ cần ngày mai bày sạp hàng ăn uống chi phí không đắt, là có thể tiết kiệm được tiền.

Chợ nằm ở vị trí trung tâm của trấn, bày bán hàng vào buổi sáng, tất cả người bán và người mua đều tập trung ở khu vực đó.

Buổi sáng vội vàng bày sạp bán đồ, cô cũng không có hảo hảo đi dạo, hiện tại có nhiều thời gian, vừa vặn khảo sát thị trường một chút.

Chợ của Lâm Tế trấn chia làm hai khu lớn là chợ Đông và chợ Tây, đường cái của hai chợ đều rất rộng lớn, dọc theo đường phố đều là cửa hàng, phía trước cửa hàng còn có các loại quầy hàng nhỏ, cửa hàng lớn cửa hàng nhỏ đều có đủ.

Hiện tại đang là tháng Chạp, mọi người đều bận rộn mua sắm hàng tết, người ở chợ nối liền không dứt.

"Hồ lô đường phèn, vừa ngon vừa đẹp, cô nương mua một chuỗi sao?" Chủ quán hồ lô đường phèn ven đường nhiệt tình chào hỏi làm ăn.

Lạc Văn Nghiên dừng bước, nhìn thoáng qua Nguyên An, chỉ thấy đôi mắt to tròn của hắn dính vào hồ lô đường phèn, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nuốt nước miếng.

Lạc Văn Nghiên mím môi cười cười, quả nhiên còn là một đứa trẻ, trong suy nghĩ có giác ngộ, nhưng hành động lại biểu lộ bản tâm, cô lấy một đồng ra nói với chủ quán: "Lấy một chuỗi. ”

May mắn thay, thời đại này đã phát minh ra phương pháp làm đường, đường đã không còn là vật phẩm đắt đỏ, vì vậy thứ đồ ăn có nhiều đường như vậy không phải là rất tốn kém, một chuỗi hồ lô năm văn tiền.

Nguyên An cầm chuỗi hồ lô đỏ rực trong suốt, thật cẩn thận liếʍ một ngụm, đường phèn bao bọc bên ngoài sơn tra, ngọt đến mức ánh mắt hắn đều nheo lại.

"Tỷ tỷ, thật ngọt a, ngươi cũng ăn." Nguyên An đem kẹo hồ lô vươn tới trước mặt Lạc Văn Nghiên nói.

Đứa nhỏ này không tệ, biết chia sẻ, Lạc Văn Nghiên cười cười cắn một quả sơn tra, vị chua chua ngọt ngọt lan tràn trong khoang miệng. Vị ngọt có thể làm cho tâm tình người ta tốt hơn, quả nhiên là vậy. Tâm tình uất ức mấy ngày nay đều biến mất.

Lạc Văn Nghiên mang theo Nguyên An đi dạo từ chợ Tây đến chợ Đông, nhìn các loại cửa hàng cùng sạp hàng, trong lòng nàng liền có chút tính toán.

Ở chợ Đông, Lạc Văn Nghiên mua một túi gạo, một túi mì, lại mua một miếng thịt, rau củ quả trong sân nhà mình vẫn đủ dùng, trứng gà cũng có thể trông cậy vào con gà mái già. Hiện giờ tuy rằng có thể dựa vào trù nghệ của mình bày sạp để kiếm tiền, nhưng mới bắt đầu ngày đầu tiên, cô cũng không dám dùng hết tiền, phải giữ lại một chút dự phòng.

"Bán cá, bán cá đây, các vị đều đến xem yo, đây đều là cá hôm nay ta vớt được, đảm bảo tươi mới." Đang lúc Lạc Văn Nghiên định về nhà thì bị tiếng hét của một cậu bé bày hàng ở góc cạnh chợ Đông hấp dẫn.

Nam hài này đoán chừng mười ba mười bốn tuổi, bên cạnh còn có một tiểu cô nương bảy tám tuổi. Tuy hắn ra sức hét như vậy nhưng người dừng lại chả có bao nhiêu, coi như là có người dừng lại nhìn một chút cũng liền lập tức rời đi.

Lạc Văn Nghiên đi tới, nhìn thấy cá trong thùng, cô xem như đã hiểu vì sao không có ai dừng lại, cá trong thùng quá nhỏ, không chỉ cá nhỏ, còn xen lẫn một ít ốc lẫn tôm nhỏ, đây không phải là tôm cá tạp sao.

"Vị tỷ tỷ này, mua cá sao? Đừng nhìn cá nhỏ, nó rất tươi nha." Nam hài tử nhìn thấy Lạc Văn Nghiên tới, vội vàng nói, tiểu cô nương bên cạnh cũng tràn ngập mong chờ nhìn cô.

Lạc Văn Nghiên lắc đầu, định rời đi.

Có lẽ đã trải qua quá nhiều thất vọng, cô bé bán cá đột nhiên oa oa khóc và nói: "Ca ca, làm sao bây giờ, nếu không ai mua cá, chúng ta sẽ không có tiền để mua thuốc cho nương a!"

Nam hài nóng nảy, một bên xoa đầu muội muội trấn an, một bên tận lực giữ Lạc Văn Nghiên lại: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, con cá này tuy rằng nhỏ, nhưng nó rẻ a, chỉ cần hai mươi văn, không, chỉ cần mười lăm văn liền bán cho ngài. ”

Nguyên An ngồi trên xe đẩy nhìn thấy cô bé khóc, nhất thời cũng nước mắt lưng tròng, cảm giác kẹo hồ lô trong tay cũng không còn thơm.

"Ài, đừng khóc đừng khóc, ta mua." Lạc Văn Nghiên nghe được lời của tiểu cô nương, cảm giác đồng bệnh tương liên tự nhiên sinh ra. Ở thời đại này, bao nhiêu người đều vì được sống mà khổ sở giãy dụa.

"Đa tạ tỷ tỷ." Cậu bé mừng rỡ.

"Chẳng qua, ta không thể cầm, cũng không có gì để chứa những con cá nhỏ này. Như vậy đi, ngươi đưa đến nhà cho ta, ta cho ngươi hai mươi văn, thế nào?" Lạc Văn Nghiên nói.

"Được rồi." Nam hài nghe được Lạc Văn Nghiên cho hắn thêm năm văn tiền, ngữ khí có chút kích động.

"Vậy các ngươi đi theo ta đi, cách nơi này không xa, ngay tại ngõ Tam Lý ở phía Nam." Lạc Văn Nghiên vừa đẩy xe vừa nói.

Nam hài kia đã là choai choai tiểu tử. Hài tử nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, tuổi này ở nhà đã làm người lớn, cho nên xách theo một thùng nước cũng không quá phí sức. Tiểu nữ hài rất nhu thuận đi theo bên cạnh ca ca, bốn đứa nhỏ cùng nhau đi về phía ngõ Tam Lý.

Hai đứa nhỏ đã đưa cá đến nhà, Lạc Văn Nghiên lấy túi tiền ra. Vừa rồi cô ở chợ tiết kiệm dùng mới còn lại ba mươi văn, thoáng cái lại thiếu hai mươi văn, trong túi tiền trống rỗng chỉ còn lại mười văn.

Có điều, Lạc Văn Nghiên tin tưởng mình rất nhanh có thể kiếm về, cũng không quá đau lòng số tiền này. Dù sao mua cá của hai đứa nhỏ cũng coi như là giải quyết vấn đề cấp bách của chúng. Huống hồ những con cá tôm hoang dã này tuy nhỏ, nhưng dinh dưỡng cũng không nhỏ, người bệnh trong nhà lẫn tiểu hài tử dùng được.

"Đa tạ tỷ tỷ." Cậu bé lấy được tiền liền kéo em gái cúi đầu thật sâu về phía Lạc Văn Nghiên, sau đó liền cùng nhau chạy đi.

"Chạy chậm một chút, chú ý an toàn." Lạc Văn Nghiên ở phía sau dặn dò một câu, bọn chúng hẳn là vội vàng đi mua thuốc đi.

Lạc Văn Nghiên ôm Nguyên An từ trên xe đẩy xuống, mang theo hắn đi tới phòng Tề thị, chỉ thấy Tề thị đã tỉnh, hơn nữa còn tự mình chống đỡ ngồi dậy dựa vào lưng giường, xem ra buổi trưa ăn một chén mì, lại ngủ một giấc, tinh thần của nàng tốt hơn rất nhiều.

"Nương, ăn." Nguyên An thấy Tề thị thanh tỉnh, tay liền đưa kẹo hồ lô đến bên miệng muốn đút cho nàng ăn.

Tề thị trìu mến nhìn Nguyên An, tay phải vươn ra sờ sờ đầu hắn, lắc đầu, trong miệng nghẹn ra mấy chữ đứt quãng: "Nguyên... Ann... Ăn"

"Nguyên An, đệ ở đây cùng nương, ta ở bên ngoài làm việc, có chuyện thì đi ra gọi ta." Lạc Văn Nghiên dặn dò.

Nguyên An hiểu chuyện gật gật đầu, Lạc Văn Nghiên xoay người ra khỏi cửa phòng.

Số lượng cá và tôm tép trong chậu không ít, buổi tối có thể kho, nhưng xử lý chỗ này cũng tốn rất nhiều công sức.

Ngày mai còn phải bán hàng, Lạc Văn Nghiên đã sớm tính toán, sáng mai nhất định phải dậy sớm chuẩn bị, ngược lại hôm nay có thể dành hết thời gian chuẩn bị bữa tối.

Lạc Văn Nghiên xắn tay áo lên, trước tiên lấy mấy con ốc từ bên trong ra, dùng bàn chải cọ sạch sẽ cả trong lẫn ngoài. Sau đó cắt đít của mấy con ốc ra, thay nước khác, nhỏ hai giọt dầu, để nó phun ra bùn cát.

Tiếp theo, là đem bụng cá nhỏ thanh trừ sạch sẽ. Cá rất nhỏ nên mất khá nhiều thời gian.

Chờ Lạc Văn Nghiên xử lý toàn bộ xong liền đã qua hơn nửa canh giờ, vừa lúc nên nấu cơm tối.

Nhóm lửa trước, nói đến việc nhóm lửa Lạc Văn Nghiên lại muốn chửi bới. Tuy rằng bếp củi làm ra đồ ăn ngon, nhưng đối với người hiện đại như cô mà nói có vẻ có chút phiền toái, không giống như bếp gas hiện đại cứ bật lửa là được.

Chửi bới thì chửi bới, nếu đã đến thời đại này thì phải thích ứng với cuộc sống của nơi đây.

Sau khi lửa cháy, Lạc Văn Nghiên trước tiên đem cơm nấu ở một cái bếp nhỏ khác, sau đó để trên bếp lớn một cái chảo dầu. Dầu nóng liền cho cá nhỏ vào trong chảo chiên. Tuy rằng cá vừa nhỏ lại vừa mềm nhưng nàng vẫn tính toán chiên trước một chút, như vậy vừa đem xương cá chiên giòn, lại có thể khử đi vị tanh.

Đợi cá chiên vàng liền vớt ra, cho hành lá, gừng, tỏi vào phi thơm. Gia vị trong dầu trộn lẫn mùi thơm còn sót lại của cá, trong không khí tràn ngập hương thơm phưng phức của đồ ăn.

Lúc này cô liền đem cá nhỏ đã chiên, tôm và ốc đã chế biến xong đổ vào nồi, sau đó thêm nước tương, giấm và một chút đường. Đảo đảo vài lần liền có thể đổ thêm nước sạch rồi đậy nắp nồi nấu.

Đợi cơm chín, nồi cá tạp này cũng có thể ra lò. Lúc đổ ra khỏi nồi lại rắc chút hành lá và rau mùi, đổ đầy hai chén lớn.

Lạc Văn Nghiên bưng một chén trước, đưa đến nhà Tô thẩm cách vách.

"Tô thẩm, chiều nay ta đi chợ mua một ít cá tạp, trở về nấu một chút liền mang cho người, thẩm cũng đừng ghét bỏ cá nhỏ nha." Lạc Văn Nghiên gõ cửa Tô gia, cười khanh khách nói.

Tô thẩm vừa mở cửa đã bị một chén lớn trước mặt hấp dẫn, nghe được câu nói của Lạc Văn Nghiên, vội vàng nhận lấy đáp: "Ôi chao, nói cái gì ghét bỏ, nương ngươi dạy nghề cho ngươi tốt như vậy, những con cá tạp này cư nhiên lại bị ngươi làm thành một món ăn chính. Trước khi ngươi tới, ta còn đang suy nghĩ món gì mà thơm như vậy đâu, mùi thơm của món ăn này đã bay đến phòng bên cạnh chúng ta rồi. ”

"Ta cũng không có tay nghề gì, tùy tiện làm nha." Lạc Văn Nghiên khiêm tốn nói.

"Vậy thẩm đây sẽ không khách khí với ngươi, cám ơn ngươi nha A Nghiên." Tô Thẩm bị món ăn thơm ngon trước mắt này làm cho muốn chảy nước miếng, không có ý định cự tuyệt ý tốt của Lạc Văn Nghiên. Huống hồ hàng xóm cũng cần ân tình qua lại như vậy, tiền không thể thu nhưng đồ đạc có thể tặng cho nhau, chờ lần sau mình nấu đồ ăn ngon, lại đưa cho nhà A Nghiên.

"Khách khí cái gì, ta đi về trước." Lạc Văn Nghiên đưa đồ ăn xong, tâm tình thoải mái trở về nhà mình.

Nàng múc ba chén cơm, tính toán dọn một cái bàn nhỏ đến phòng Tề thị, ba người vây quanh một chỗ ăn cơm tối.

*Hình ảnh minh hoạ: Kinh Thành Tiểu Trù Nương - Chương 4: Cá kho tạp