Chương 12: Con đường kinh doanh (1)

Chương 12: Con đường kinh doanh

"A Nghiên tỷ tỷ, có thể ăn chưa a?" Tiểu Thành tuy rằng rất thèm ăn nhưng vẫn cố nhịn, hỏi Lạc Văn Nghiên

"Phải đợi một hồi nha, hiện tại còn quá nóng, chờ nguội xuống ăn sẽ ngon hơn." Lạc Văn Nghiên bưng chậu lớn lắc lắc để cho đậu phộng nguội nhanh hơn, tránh để phần bên dưới bị ẩm.

Lạc Văn Nghiên dùng thìa múc ra một bát lớn, như vậy có thể để đậu phộng nguội nhanh hơn, sớm cho Tiểu Thành ăn được.

Trong lúc đợi, Nguyên An cũng tỉnh, lần theo mùi hương đi vào bếp thì thấy Tiểu Thành đang nhìn chằm chằm một chén đậu phộng tròn tròn nuốt nước miếng.

"Tỷ tỷ." Nguyên An vừa mới tỉnh ngủ, thanh âm vẫn là khàn khàn lười biếng.

"Nguyên An tỉnh rồi, Tiểu Thành tới tìm đệ chơi a." Lạc Văn Nghiên nói.

Tiểu Thành nghe thấy thanh âm của Nguyên An, quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm chén đậu phộng nhiều vị kia.

Tô thẩm không khỏi phì cười, đầu ngón tay chọc chọt vào đầu con trai mình, nói: "Oa nhi này, có đồ ăn ngon, ngay cả bạn cũng không thèm để ý a. ”

Tiểu Thành cũng không phản bác, cũng không để ý đến Tô thẩm, vươn bàn tay nhỏ bé sờ sờ bát, như thế nào vẫn còn nóng a, lúc nào mới nguội đây.

Nguyên An không để ý thái độ của Tiểu Thành đối với mình, hắn cũng bị chén đậu tròn vàng rực rỡ kia hấp dẫn, dù sao hắn cũng lần theo mùi thơm hấp dẫn kia mà vào phòng bếp.

Nguyên An đi đến bên cạnh Tiểu Thành, cùng hắn nhìn chằm chằm cái chén kia.

Lạc Văn Nghiên cười lắc đầu, thế giới của trẻ con quá đơn thuần. Cô mời Tô thẩm ngồi xuống, vừa nói chuyện phiếm vừa bóc đậu phộng, xem tình hình hôm nay thì đậu phộng nhiều vị rất thành công. Cô bóc trước một ít để ngày mai làm thêm.

"A Nghiên à, sáng nay nhà tưởng tẩu tử của ngươi xảy ra chuyện gì a? "Tô thẩm ngồi cũng không có việc gì, liền giúp Lạc Văn Nghiên bóc đậu phộng.

"Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là thân thích nhà họ đưa tới hai túi đậu phộng lớn, Tưởng tẩu tử muốn Tiết Quý ca đi bán đổi lấy tiền." Lạc Văn Nghiên không muốn nghị luận chuyện thị phi của người khác, nên cũng chỉ nhắc tới chuyện đậu phộng.

"Ai, Tiết Quý từ nhỏ đã học làm mộc, chưa từng bày bán đồ, chẳng trách nó tức giận." Tô thẩm nói.

Lạc Văn Nghiên không biết tiếp lời như thế nào, liền chỉ trầm mặc bóc đậu phộng.

Tô thẩm không thể ngồi yên, lại mở miệng nói: "Tưởng tẩu tử nhà ngươi cũng thật tốt số, gả cho Tiết Quý này, vừa có năng lực, vừa biết quan tâm, sinh một đôi nam nữ, nhi tử nữ nhi đều có, hai vợ chồng cũng chưa từng cãi vã. ”

Lạc Văn Nghiên nghe Tô thẩm nói, nhớ tới Tưởng tẩu tử khóc lóc kể lể, quả nhiên là nhà có kinh khó niệm, ai cũng đều chỉ nhìn thấy người khác sống tốt, lại không biết mỗi nhà đều có khó khăn riêng.

"Di, hai túi đậu phộng lớn này có phải là của nhà bọn họ hay không a?" Tô thẩm hậu tri hậu giác nhìn đậu phộng trong tay hỏi.

"Ừm, đúng vậy, tình cờ thấy có ích nên con liền mua." Lạc Văn Nghiên gật gật đầu nói.

“Vậy thì tốt, vấn đề đã được giải quyết, Tiết Quý cũng không cần lo lắng phải đi ra ngoài bày sạp bán hàng, vẫn là A Nghiên chúng ta có năng lực." Tô thẩm cười nói.

"A Nghiên tỷ tỷ, không nóng nữa, không nóng nữa, cái bát này đã không nóng nữa." Tiểu Thành nhìn chằm chằm vào chiếc bát bên cạnh bàn, lớn tiếng kêu lên.

Lạc Văn Nghiên quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Tiểu Thành và Nguyên An tràn đầy chờ mong nhìn mình, cô đứng dậy đi qua bưng chén lên xem xét một phen, quả thật đã nguội, có thể ăn.

"Ừm, có thể ăn, hai người các đệ cùng ăn đi." Lạc Văn Nghiên đặt chén lên bàn nói.

Đại Thành cùng Nguyên An đồng thời vươn tay nhỏ ra, một đứa cầm một hạt nhét vào trong miệng, cái miệng nhỏ nhắn nhai nhai như sóc, ăn rất ngon lành.

"Tô thẩm, đừng bóc nữa, để con rảnh rồi tự bóc, thẩm nếm thử xem có ngon hay không." Lạc Văn Nghiên vừa rửa tay vừa nói, bản thân cô cũng muốn nếm thử một chút, xem có chỗ nào cần cải thiện hay không.

Tô thẩm đáp một tiếng, rửa tay xong lấy một viên từ trong bát bỏ vào miệng, cắn nhẹ một cái phát ra thanh âm giòn tan. Tô thẩm vừa cắn miếng đầu tiên đã trợn tròn mắt, hương vị thơm ngon giòn tan như vậy cho tới bây giờ nàng chưa từng được ăn a.

Đậu phộng bên trong theo lớp vỏ bên ngoài vỡ vụn mà nhảy ra, đậu phộng thơm giòn. Lửa chiên vừa phải, lớn hơn một chút thì không được, nhỏ hơn một chút cũng không được.

Tô thẩm nhai kỹ, chậm rãi nuốt đậu phộng nhiều vị này, còn chưa thỏa mãn cất miệng, nói: "A Nghiên, đậu phộng nhiều vị này thật ngon. ”

Lạc Văn Nghiên lấy cho Tô thẩm một chén lớn, đưa qua nói: "Tô thẩm, cái này thẩm mang về ăn đi, ngày mai con làm thêm một chút, sẽ đưa thêm. ”

Tô thẩm cũng không khách khí nhận lấy, thứ này thật sự là quá ngon, mang về cho Đại Thành ăn thử mới được.

Lạc Văn Nghiên cũng đã nếm qua, hương vị không tệ, có thể đem đi bán. Buổi sáng lúc mua gia vị, Lạc Văn Nghiên cố ý đến cửa hàng tạp hóa mua giấy dầu, cô dự định cân trước, nửa cân một gói, dùng giấy dầu bọc lại, sạch sẽ vệ sinh như vậy, ngày mai lúc bán cũng thuận tiện hơn nhiều.