Bảng biểu được phát là bảng thông tin về lý lịch gia đình, cần chữ kí của phụ huynh.
Thật ra thì bảng biểu này thường thì mọi người tự điền rồi tự kí. Nhưng Giản Nhung lại có một sự cố chấp đặc biệt trong việc này, nhất định là phải tự mình kí.
Có điều hạn chót là sau kì Quân sự, cũng không gấp nên Giản Hạnh liền nghĩ sau kì Quân sự sẽ đưa cho bà ấy kí.
Trước buổi tối tự học, Giản Hạnh và Hứa Lộ đi ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Hứa Lộ lúc nào cũng lẩm bẩm: “Cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.”
Giản Hạnh nói: “Không phải còn ba ngày nữa à?”
“Ngày cuối cùng là duyệt binh, vậy tức là còn hai ngày nữa, má ơi! Gần kết thúc rồi!” Hứa Lộ rất kích động.
“Gì mà gần kết thúc chứ?” Đột nhiên có một người đặt bát cơm bên cạnh Hứa Lộ.
Giản Hạnh và Hứa Lộ đồng thời nhìn sang, là Lâm Hữu Lạc.
Lâm Hữu Lạc đen lên trông thấy, răng trắng hơn, cậu ta nhếch mồm nói: “Trùng hợp ghê.”
Hứa Lộ lấy tay cho cùi trỏ vào ngực cậu ta một cái, vẻ mặt lạnh lùng: “Ai cho cậu ngồi đây?”
Lâm Hữu Lạc “Xí” một cái mà nói: “Giữa bạn bè với nhau mà không biết yêu thương nhau sao? Không thấy cái tiệm nhỏ này hết chỗ ngồi rồi à?”
Hứa Lộ đảo mắt kiểu khinh bỉ chẳng thèm để ý tới cậu ta nữa.
Ăn cơm xong, ba người cùng đi về, khi đi ngang qua một tiệm trà sữa, Lâm Hữu Lạc đυ.ng vào vai Hứa Lộ, “Uống trà sữa không?” Anh mời cưng.”
Hứa Lộ không đứng vững xém chút thì té ngã, lúc này trên đường người đông, Hứa Lộ loạng choạng hai bước, cảm thấy mất mặt, gương mặt đỏ hửng lên, ước gì bóp chết Lâm Hữu Lạc tại chỗ cho rồi.
Lâm Hữu Lạc liền xin tha, nhanh chóng chạy bay vào tiệm trà sữa, vừa chạy vừa nói: “Đợi đó nha, chút nữa đem ra cho mọi người!”
“Đợi con khỉ!” Hứa Lộ giận tới nổi chửi thề.
Giản Hạnh cười hỏi: “Cần đợi không?”
Hứa Lộ ấp a ấp úng nói hai chữ: “Đợi đi.”
Lúc này tiệm trà sữa có nhiều người mua nên chắc phải xếp hàng, Giản Hạnh và Hứa Lộ vốn đứng ở vị trí có chút chắn đường, nhìn xăm xăm Lâm Hữu Lạc sao còn chưa ra, chỉ đành đứng tấp vô đợi.
“Cậu muốn qua đó xem thử không?” Chắc là vì đợi quá nhàm chán, Hứa Lộ hỏi Giản Hạnh, “Xem thử có vị gì?”
Giản Hạnh nói được.
Hai người từ ngoài đường bước vào cửa tiệm, lúc gần đến cửa tiệm, Giản Hạnh nhìn thấy một bóng dáng, cô chợt nhìn qua, nhìn thấy một tiệm cách đó không xa có mấy người đứng.
Có Từ Chính Thanh.
Người khác thì có kẻ đứng kẻ ngồi, còn có người ung dung ngồi trực tiếp trên bậc thềm, chỉ có Từ Chính Thanh là ngồi trên xe điện của ai đó, một chân thì đặt lên bàn đạp, chân còn lại thì đặt dưới đất, cạnh cái chân để trên bàn đạp có để một ly trà sữa, đã uống hết một nửa, nhìn có vẻ là vị trà sữa truyền thống.
Cậu ta cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Từ góc nhìn của Giản Hạnh, chỉ có thể nhìn thấy đôi chân cong cong và nửa góc nghiêng của cậu ta.
Đột nhiên, người ngồi phía sau vỗ cậu ta một cái, Từ Chính Thanh quay đầu, vật cầm trong tay cũng lộ ra.
Là điện thoại.
Loáng thoáng, Giản Hạnh nghe người đó hỏi Từ Chính Thanh: “Cậu làm gì thế? Đang nhắn tin với em gái đó à?”
Từ Chính Thanh cười rồi mắng: “Cút.”
Nhưng mà không hề chối.
Giản Hạnh chớp mắt, tháo mắt kính ra, đi về hướng tiệm trà sữa.
Lâm Hữu Lạc đúng lúc đi ra, ra cùng với cậu ấy còn có một người quen.
Là Giang Trạch.
Trong tay Giang Trạch cầm không ít trà sữa, có lẽ không phải mỗi mình cậu ta uống.
Lâm Hữu Lạc và Giang Trạch tám chuyện một lúc mới đi ra, Hứa Lộ đợi đến bực mình, thuận miệng hỏi: “Các cậu nói gì thế? Lâu chết đi được.”
Lâm Hữu Lạc nói: “Chuyện của đàn ông con gái không nên hỏi nhiều.”
Bây giờ bọn họ vẫn còn đang ở độ tuổi trai gái mới lớn, mới đó mà đã dùng những lời người lớn hay nói thật khiến người khác xấu hổ dùm.
Hứa Lộ vành tai đỏ bừng lên, tức đến nỗi đá Lâm Hữu Lạc tại chỗ, trà sữa cũng không thèm lấy mà quay người bỏ đi.
Lâm Hữu Lạc hạn hán lời, hỏi Giản Hạnh: “Cậu uống gì? Cứ lấy chỗ cậu ấy.”
Giản Hạnh nhìn Giang Trạch, Giang Trạch có vẻ không nhận ra cô, trực tiếp mở túi ra nói: “Có rất nhiều vị, xem rồi lựa đi.”
Lâm Hữu Lạc đứng cạnh nói: “Lấy cho Hứa Lộ vị dâu tây, cái màu hồng ấy.”
Giang Trạch nói: “Vị bạc hà cũng ngon đấy, cái màu xanh ấy.”
Giản Hạnh nhìn vào mấy cái ly, đều là cùng một màu, có chút giống vị truyền thống.
Cô không nói gì, Giang Trạch lại nói: “Còn lại đều là vị truyền thống.”
Giản Hạnh nói: “Tớ lấy vị truyền thống là được rồi.”
Giang Trạch cười nói: “Em gái cũng hiểu chuyện ghê, vị bạc hà là mua cho tớ á.”
Giản Hạnh cũng cười, nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Buổi tối không huấn luyện quân sự nên ở trong lớp tự học.
Bọn họ trở về không gọi là muộn cũng không gọi là sớm, trong lớp đã sắp ngồi gần hết rồi, chỉ có mấy người đứng ngồi ở trước cửa.
Lớp ba nằm ở giữa, lớp một dãy đầu gần nhà vệ sinh nữ, nhà vệ sinh nam thì ở hướng ngược lại.
Giản Hạnh và Hứa Lộ từ trong nhà vệ sinh nữ bước ra, chạm mặt với Lâm Hữu Lạc từ nhà vệ sinh nam đi ra. Lâm Hữu Lạc đi ngang qua lớp ba cũng không bước vào. Lúc chạm mặt với Hứa Lộ còn cố tình chặn cô lại, chọc tức Hứa Lộ đến nóng cả mặt, đuổi theo dí đánh cậu ta.
Lâm Hữu Lạc vừa chạy vừa quay đầu lại trêu, Hứa Lộ tức muốn điên lên nhưng lại đuổi theo không kịp, chỉ đành kéo theo Giản Hạnh chạy vào lớp, “Tớ ném sách cậu ta rồi!!!”
Lâm Hữu Lạc nghe thấy câu này liền lôi Hứa Lộ lại, hai người kéo qua kéo lại, kéo đến lớp một.
Giản Hạnh sợ bị vạ lây, nên đành né sát vào tường.
Phía sau cô là vị trí của cửa sổ lớp một, lúc quay người qua cô vội vàng nhìn vào trong nhưng lại chẳng nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
“Lâm Hữu Lạc!!!” Không biết là chuyện gì mà Hứa Lộ tức đến nổi hét lớn lên.
Giản Hạnh vọng theo tiếng nhìn qua, chợt sững người lại.
Là Từ Chính Thanh.
Đang từ nhà vệ sinh nam bước ra.
Cũng mặc đồ đồng phục như nhau, nhưng bộ đồ vừa dài vừa rộng mặc trên người Từ Chính Thanh lại có vài phần ướŧ áŧ như thế.
Chắc có lẽ là cậu ấy rửa tay tiện thể rửa mặt luôn nên trên mặt còn dính nước, tay cũng vậy.
Dáng người cậu ấy cao, bàn tay cũng to, ngón tay rất dài, lúc đi đến còn búng tay vài cái.
Từng bước từng bước, càng đi càng gần.
Giản Hạnh đứng tại chỗ, toàn thân cứng đơ không thể nào cục cựa, hô hấp cũng có khăn.
Đến khi Từ Chính Thanh dừng lại ngay trước cửa phụ, cách cô chỉ có một mét.
Giản Hạnh không nhìn cậu ấy mà ánh mắt lại nhìn vào tay cậu.
Từ Chính Thanh vốn đang nhìn Lâm Hữu Lạc, nhận thấy ánh mắt của cô nên nhìn qua, “Hửm?”
Giản Hạnh nhanh chóng nhìn lơ đi chỗ khác, trong hành động để lộ ra sự bối rối của cô.
Ngược lại thì Từ Chính Thanh còn chưa nhận ra sự thay đổi cảm xúc của cô, chỉ là có chút hiếu kì trên tay mình có thứ gì.
Cậu ta cúi đầu nhìn vào tay mình, còn tưởng rằng cậu ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Kết quả một giây sau đó, Từ Chính Thanh bước hai bước đến gần cô, trầm giọng hỏi: “Sao thế?”
Giản Hạnh trong tức khắc tê hết một nửa người.
Cô sững người xoay cổ lại, chiều cao hai người chênh lệch, Giản Hạnh quay đầu như thế nên ánh mắt chạm phải yết hầu của Từ Chính Thanh.
Những giọt nước trên mặt cậu ấy chảy ròng xuống cổ, giữa yết hầu còn ươn ướt vết nước.
Đó là một đêm mùa hè nên Giản Hạnh cảm thấy nóng khắp người, cô vội vàng ngước mắt lên, đột nhiên chạm phải ánh mắt nhìn xuống của Từ Chính Thanh.
Trái tim ngưng đập trong giây lát, hô hấp cũng chập chừng.
Thị lực của Giản Hạnh luôn rất tốt, mỗi năm đều ở mức 1.5 độ. Lúc này, cô dường như nhìn thấy gương mặt mình từ trong ánh mắt đen sẫm của Từ Chính Thanh.
Từ Chính Thanh lại hỏi: “Sao thế?”
Trong giọng nói của cậu ấy chan chứa nụ cười ấm áp, tựa như cơn gió vừa thổi qua.
Lúc này Giản Hạnh không nhìn lơ đi, vài giây sau từ trong túi lấy ra một túi khăn giấy nhỏ.
“Cần không?” Cô đưa cho Từ Chính Thanh.
Từ Chính Thanh mỉm cười, “Cảm ơn.”
Cậu ấy đưa tay ra nhận, động tác linh hoạt mà rút một tờ, sau đó trả lại phần thừa cho Giản Hạnh.
Giản Hạnh đang định đưa tay lấy, Từ Chính Thanh lại lấy lại.
Giản Hạnh ngơ ngác, một giây sau nhìn thấy Từ Chính Thanh lấy giấy lau khô nước ở bên ngoài chiếc cặp, sau đó mới đưa lại cô lần nữa.
Giản Hạnh theo bản năng nói câu: “Cảm ơn.”
Từ Chính Thanh nhìn cô, sau đó cái một cái nhẹ nhàng, vừa chùi tay vừa nói: “Không sao.”
Giản Hạnh vẫn không hiểu cậu ta cười như vậy là có ý gì. Nhưng giọng nói thoáng qua hòa vào trong gió, lại khổi qua khiến cô tai đỏ mặt bừng, tim đập loạn nhịp.
Cô nắn chặt tờ giấy, ánh mắt nhìn đăm đăm.
Bởi vì bóng tối sẽ che đi dấu vết đen tối của cô.
Nỗi bồi hồi của cô lộ rõ ra trong âm thanh xột xoạt của bì khăn giấy.
Còn bên kia, Hứa Lộ cuối cùng cũng tóm được Lâm Hữu Lạc.
Tuy là hào hùng đuổi theo đánh cả chặng đường, nhưng khi tóm được rồi cũng chẳng làm được gì.
Lâm Hữu Lạc cợt nhả nhận sai với Hứa Lộ, nhìn ngang qua Hứa Lộ thì thấy Từ Chính Thanh ở phía sau, liền hét lớn lên: “Ê, anh Từ, cậu đoán xem vừa nảy tớ nhìn thấy ai.”
Từ Chính Thanh vừa cuộn tròn mảnh giấy, hỏi với thái độ bâng quơ: “Ai?”
Lâm Hữu Lạc nhom nhóm cười tít cả mắt, choàng lấy vai Từ Chính Thanh, “Vừa mới gặp anh Giang Trạch.”
Động tác muốn vứt cục giấy của Từ Chính Thanh rõ mồn một.
Lâm Hữu Lạc nhìn chằm chằm Từ Chính Thanh, biểu cảm e dè.
Từ Chính Thanh vẫn đang giữ nguyên động tác vứt, ngoảnh đầu, vẻ mặt vô tình nhìn Lâm Hữu Lạc.
Lâm Hữu Lạc không né mà còn nhìn thẳng cậu ta.
Chốc lát, Lâm Hữu Lạc cười toáng lên.
Giản Hạnh hơi hiếu kì nhìn qua.
Chỉ nhìn thấy Lâm Hữu Lạc cười mấy giây sau đó nhanh chóng nín cười lại, nhanh một cách cảm giác như có gì đó sai sai.
Khi tiếng cười dừng hẳn là lúc cậu ta muốn quay người bỏ chạy, nhưng lại bị Từ Chính Thanh đưa tay ra lôi cổ lại.
Lâm Hữu Lạc thất tha thất thiểu ngã vào người Từ Chính Thanh, miệng lẩm bẩm xin tha: “Anh! Em sai rồi! Em thật sự sai rồi!”
Từ Chính Thanh cự tuyệt, trên mặt còn nở nụ cười nham hiểm.
Cậu ta nhìn Hứa Lộ nói: “Mượn chút nhé.”
Sau đó dùng lực lôi Lâm Hữu Lạc đang la hét thất thanh về lớp mình.
Lớp một có không ít bạn học cấp hai của Lâm Hữu Lạc, nhìn thấy Từ Chính Thanh làm vậy, phối hợp cùng với Từ Chính Thanh đóng cửa lại.
Trong mấy giây ngắn ngủi, Giản Hạnh nghe rõ mồn một tiếng chửi thất thanh của Lâm Hữu Lạc: “Mẹ kiếp! Từ Chính Thanh cậu ác thật đấy! Lột chỗ nào thế! A! Ba ơi con sai rồi! Đ*tm! Đứa nào! Đứa nào mới lột quần của ông!”
Giản Hạnh đứng ngoài cửa nghe tới đây, nhịn không được mà cười ra tiếng.
Cô vừa cười vừa nói với Hứa Lộ: “Chúng ta đi trước đi.”
Hứa Lộ chẳng nhúc nhích.
Giản Hạnh hỏi: “Sao thế?”
Nét mặt Hứa Lộ không được bình thường, mặt cũng đỏ hửng lên.
Ánh mắt cô ấy thất thường mà hỏi Giản Hạnh: “Từ Chính Thanh sao lại nói với tới mượn một tí chứ?”
Giản Hạnh cười phì, vừa đi về lớp mình, vừa nói: “Chả biết nữa, chắc là thấy hai cậu hơi thân?”
Hứa Lộ lầm bầm nói: “...Ai thân với cậu ta chứ.”
Giản Hạnh cười chứ không nói gì.
Mấy ngày sau, thời tiết nóng một cách bất thường, nhưng cũng đúng như lời Hứa Lộ nói, thời gian hai ngày trôi đi thật nhanh, nghi thức duyệt binh cũng thuận lợi kết thúc vào buổi trưa.
Chủ nhật này, buổi chiều không có tiết, mọi ngươi đa số về nhà hết.
Giản Hạnh từ chối lời mời đi ăn cơm trưa của Hứa Lộ, đi bộ về nhà với một vầng trán đẫm ướt mồ hôi.
Đến nhà thì quần áo sau lưng đều ướt nhẽm.
“Về rồi đấy à?” Giản Như nhìn thấy cô liền hỏi, “Buổi chiều nghỉ đúng không? Tao thấy tụi Nhị Trung chúng nó không có đi nữa.”
Cả nhà Giản Hạnh mới chuyển đến huyện Hòa khi Giản Hạnh học lớp sáu. Giản Như và Lữ Thành vừa không có ăn học vừa không thân không thích, bình thường chỉ buôn bán nho nhỏ sống qua ngày.
Bình thường vào ngày nghỉ, Giản Như và Lữ Thành bán đồ ăn vặt ở công viên Văn Hóa đông đúc nhất huyện Hòa. Sau khi học sinh đi học lại thì bán ở trước cổng trường Nhị Trung.
Bởi vì học sinh trường Nhị Trung mức độ tiêu thụ cao.
“Hừm, không đi đâu,” Giản Hạnh lau trán, lời nói hơi trống rỗng, “Con đi tắm trước.”
Giản Như hỏi cô trưa nay ăn gì, Giản Hạnh nói: “Sao cũng được.”
Sau khi tắm xong, bà Ngoại vẫy tay với cô, “Lại đây, ăn hai miếng dưa hấu.”
Đặc sản huyện Hòa là dưa hấu, vô cùng rẻ, Giản Như thích ăn cái này, mùa hè trong nhà lúc nào cũng có.
Giản Hạnh ngồi dậy đi đến ăn một miếng, chờ cho lòng bình tĩnh lại mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà Ngoại nhìn Giản Hạnh đau lòng mà nói: “Nhìn phơi nắng kìa, mặt với cổ chẳng còn là một màu.”
Giản Hạnh nói: “Không sao đâu ạ, tới mùa đông thì trắng trở lại thôi ạ.”
“Sao rồi, cấp ba vui không?” Bà Ngoại tò mò hỏi.
Mấy ngày trước, bà Ngoại đã hiếu kì, chỉ có điều ngày nào Giản Hạnh cũng tự học đến tối om, bà Ngoại đã ngủ luôn rồi.
Giản Hạnh đang định kể về những ngày trong quân sự, Giản Như cầm bát cơm bước vào, đặt lên trên bàn rồi nói: “Chơi gì mà chơi, lên cấp ba là để chơi sao? Đến lúc không thi đậu Đại học thì đủ cho nó chơi hết cả đời sau này!”
Bà ngoại nói: “Làm gì mà nghiêm trọng đến thế, mầy cũng có đậu đâu, cũng chả thấy mầy chơi hết cả đời.”
“Đùa à? Tôi thi? Tôi thì học tới lớp mấy chứ?” Giản Như vừa đặt đũa vừa nói, “Mẹ tôi cũng chưa vì tôi mà chuyển nhà chuyển cửa đâu.”
Lúc này Lữ Thành từ trong phòng bước ra, Giản Như lại nói: “Cha tôi cũng chưa vì tôi mà bị què giò mất việc.”
Giản Hạnh nghe đến đây, tay cầm chặc đôi đũa, trong chốc lát hết hứng ăn.
Nước dưa hấu ngọt thanh trong miệng bỗng trở nên chua chát, sự cãi vãi khiến cô choáng váng cả đầu, đôi tai dường như cũng ù đi.
Đột nhiên “Bộp--” một tiếng, giây phút giác quan hồi phục, tuyến phòng ngự còn lại cũng biến mất, chiếc đũa rơi leng keng trên bàn.
Cô còn chưa kịp ngước đầu lên, thì nghe thấy tiếng Giản Như quát: “Không muốn ăn thì thôi! Cầm đũa tính quơ ai đấy hả? Mới nói có dăm ba câu mà đã tỏ ra khó chịu rồi phải không? Tao nói không đúng à? Cả gia đình không phải đều là vì mày à, chứ không ai thèm chịu ở cái nơi này bán mạng làm trò cười cơ chứ!”
Lại bắt đầu ù tai.
Trước mắt cũng tối sầm lại.
Tim cũng đang đập thật nhanh, mồ hôi sau lưng chảy ròng ròng khắp người.
Lúc nãy tắm cũng như không rồi.
“Còn ăn nữa hay không? Không ăn thì xéo đi!”
Câu nói này là bình thường Giản Như hay cau mày nhó mặt mà chửi, tình hình như này thì không cần nói hay làm gì hết, an phận mà ăn thì chuyện này coi như qua.
Nhưng mà hôm nay Giản Hạnh thật sự nuốt không trôi.
Cô cầm bát cơm và đũa đứng dậy, không nói năng gì mà đi thẳng vào nhà bếp.
Bà ngoại “Aiyo” một tiếng, mắng Giản Như: “Mày có thôi đi không! Nấu một bữa cơm tươm tất cũng không để người khác ăn cho ngon.”
Bà ngoại nói xong định đứng dậy, Giản Như đập bàn một cái, “Để tôi xem ai dám cho nó quay lại ăn! Không ăn ư? Có giỏi thì sau này cũng đừng ăn cơm luôn đi! Cái nhà này ai làm chủ còn chưa biết?”
Lữ Thành do dự tính là định nói gì đó, nghe đến đây liền im thinh thích.
Giản Quốc Sinh lúc đầu ruồng bỏ vợ con, Giản Như sống trong lời soi mói của người khác. Người sống trong hoàn cảnh như này thường mang hai điều tiêu cực, một là yếu đuối nhu nhược, hai là mạnh mẽ độc đoán. Giản Như là loại người thứ hai.
Bà ta mạnh mẽ đến mức ở cái thời ấy còn dám thèm không lấy chồng, sau này vì trong nhà thiếu đàn ông, có những chuyện cũng không tiện giải quyết nên mới tìm một người chồng chịu ở rễ.
Lúc trước ở quê, Lữ Thành đi vác mướn cho người ta, ít nhiều cũng kiếm được tiền nên ở nhà cũng có chút tiếng nói. Sau này, mùa hè năm đó Giản Hạnh từ lớp năm lên lớp sáu, Lữ Thành vì thưởng cho Giản Hạnh thi cuối kì được hạng nhất mà không cẩn thận bị té què chân nên mất việc. Cùng năm đó chuyển đến huyện Hòa, cũng chỉ có thể phụ Giản Như bán hàng rong.
Vì thế nhà họ Giản là do Giản Như làm chủ.
Bà ngoại tuổi tác đã cao, một bà già thường thì chẳng làm được gì, chuyển nhà cũng phải dìu dắt đưa đi, ngoài việc thêm phiền toái ra thì chẳng có tác dụng gì.
Bà ấy còn không bằng Lữ Thành, trong tình thế như này thì càng không nên nói gì, chỉ đành ra dáng người làm mẹ mà nói: “Nó lớn bao nhiêu chứ, hồi mây bằng tuổi nó cũng không có ngoan như nó đâu.”
Giản Như cười nhạt nói: “Cháu ngoại đích tôn của bà giỏi ghê đấy, chưa nghe nói chó cắn người không cần sủa à, được rồi, đói có một bữa nó cũng không chết đâu, ăn cơm!”
-Hết chương 4-