Chương 16: Xuân sắc thư phòng
Tiễn Vu Thần về xong, Khước Hoàn Độ trở vào thư phòng.
Mấy hôm nay nhiều việc xảy ra và diễn biến quá nhanh, gã rất cần một lúc tĩnh tâm để suy nghĩ cho thấu đáo.
Tình thế hiện nay thuận lợi chưa từng thấy, nước Ngô từ Hạp Lư đến Phù Khái Vương, Bạch Hỉ đều vì mục tiêu chung với gã mà quan hệ mỗi ngày một khắng khít. Ngược lại nhân vật Ngũ Tử Tư tiến cử gã dạo nào lại tỏ ra khác lạ.
Sau hơn một năm nỗ lực, Khước Hoàn Độ đã liên lạc được với các gia thần cũ, đó là nguồn sức mạnh và động viên to lớn làm nền tảng để gã tiến hành kế hoạch của mình. Bọn Trác Bản Trường đều đang đóng chốt ở nước Sở, khiến cho hành động trong nội bộ Sở quốc đều dễ dàng và thuận tiện.
Sự nghiệp là vậy, còn quan hệ nam nữ thì chả ra sao. Ân tình của Hạ Cơ cứ vấn vít lấy gã, mối quan hệ đối địch với Thư Nhã, và, chính là… Bỗng nhiên, Khước Hoàn Độ giật bắn mình, cảm thấy như có ai đang áp sát cánh cửa thư phòng đóng kín.
Gã không nghe thấy một tiếng bước chân nào hết, chắc hẳn người bên ngoài cửa kia khinh công phải vào hạng thượng thừa.
Khước Hoàn Độ hỏi, “Ai đứng ngoài đó?”
Một giọng nói dịu dàng vui tươi vang lên bên kia cửa, “Tôn tướng quân, thϊếp vào được không?”
Khước Hoàn Độ thở phào, mình đã quên béng cô ta, món đồ tư hữu của mình, cô cháu gái của Ngô vương Liêu từ Tấn quốc sang.
Gã sửa lại thế ngồi cho ngay ngắn, “Vào đi.”
Cửa phòng kẹt một tiếng, mở ra rồi khép ngay lại sau lưng nàng, thân hình thon thả yểu điệu, khuôn mặt thanh tú thoát tục không mảy may dấu vết điểm trang. Nàng khoác tấm áo rộng màu hoàng yến, thắt đai lưng trắng to bản, mái tóc dài kết thành một búi trên đầu, giữ chắc lại bằng một cây trâm đồng.
Khước Hoàn Độ bị thu hút bởi phong tư tuyệt thế ấy, bỗng dưng ngồi đờ ra mà ngắm. Gã tự hỏi, vì sao nhãn lực tinh tường như ta mà bây giờ mới phát hiện ra nàng đẹp nhường này. Ngẫm cho kỹ là do, buổi dạ yến xem nàng ca vũ trong cung Ngô hay cái đêm mới gặp nàng trong phủ, nàng đều cố ý điểm trang rất đậm, y phục cũng rườm rà màu mè, chính những chi tiết bề ngoài đó đã che đậy khí chất và xuất thân cao quý của nàng, bây giờ bí mật của nàng đã bị gã nắm bắt, chẳng có gì phải ngụy tạo nữa, sắc đẹp thanh tao hơn người này mới là bản lai diện mục của nàng đây.
Khước Hoàn Độ mang máng cảm thấy, nàng đang cố ý quyến dụ mê hoặc gã, quan hệ nam nữ vi diệu khó tả thật, hình như gã đã tranh thủ được thiện cảm của nàng rồi.
Mùi hương thanh khiết của người thiếu nữ lan tỏa, nàng đi thẳng tới chỗ bồ đoàn của Khước Hoàn Độ, đến sát tới mức đùi gần như chạm vào tay gã, nàng mới dừng lại. Rồi nàng từ từ quỳ xuống bên cạnh, thân hình nàng dong dỏng, quỳ xuống mà chiều cao cũng gần như ngang bằng với Khước Hoàn Độ đang trong tư thế ngồi, khuôn mặt kiều diễm chỉ cách gã có vài tấc, hơi thở thơm như lan phả vào mặt gã, bộ ngực nhô cao phập phồng.
Phong thái ung dung nhẹ nhõm đã thay thế hoàn toàn sự căng thẳng đêm qua. Vẻ tươi trẻ, sức sống và mị lực khó cưỡng của nàng ùa sang chàng trai. Khước Hoàn Độ bỗng cảm thấy cả trời đất chỉ còn mỗi gian phòng sách là tồn tại, chỉ còn mỗi gã và mỹ nữ này thôi, mọi hoài nghi và ân oán nhân gian hình như theo nhau dừng hết ở ngoài cánh cửa kia rồi.
Gã buột miệng, “Nàng năm nay bao nhiêu tuổi?”
Cô gái đáp ngay không chần chừ, “Hai mươi mốt.”
Thái độ thẳng thắn cho thấy nàng đã sẵn sàng trả lời bất kỳ câu hỏi gì, không mảy may có ý định giấu giếm.
Khước Hoàn Độ chăm chú nhìn vào đôi mắt đẹp, “Vì sao nàng lại tin ta?”
Cô gái đỏ mặt, từ từ cúi đầu xuống. Khước Hoàn Độ nhìn cái cổ mảnh mai, làn da tươi mát, trái tim trào lên cảm giác ngọt ngào. Giọng nói nhẹ như tơ thoát ra, “Thϊếp cũng không biết vì sao nữa!”
Rồi nàng ngước mặt lên, ánh mắt nóng bỏng “Ngài có muốn biết thϊếp tới nước Ngô bằng cách nào không?”
Khước Hoàn Độ vốn không dám hỏi câu ấy. Cứ theo lẽ thường mà xét, trước khi làm vũ cơ triều đình, nàng sẽ được quan phủ tuyển về làm nô tỳ và dạy dỗ ca múa, đúng thông lệ của một nữ kỹ hạ tiện, con đường ấy đâu xứng với khí chất cao quý này; vì vậy gã tránh hỏi, cốt để không làm tổn thương cô gái, nay nàng tự nhiên lại nói thẳng ra, chắc sự thật không như vậy, gã bỗng thấy mừng rỡ.
Khước Hoàn Độ hỏi, “Nàng tên là gì?”
Cô gái lại đỏ mặt, “Di Điệp.”
“Di Điệp,” Khước Hoàn Độ mỉm cười, “Tên đẹp quá! Được rồi, nàng kể đi.”
Di Điệp nhắm mắt, rồi lại mở bừng, thoáng ánh kỳ dị, tựa như đang lục lọi một vãng sự đã mờ nhạt từ lâu, “Năm thϊếp mười sáu tuổi, phụ thân mang theo thϊếp cùng một gia tướng rời khỏi nước Ngô, lẩn trốn sự truy sát của Hạp Lư. Tới nước Tấn mới dừng chân ổn định. Phụ thân dạy thϊếp luyện kiếm, dặn thϊếp ghi sâu đại cừu, một khắc cũng không được quên.”
Nói tới đây, mắt nàng lộ nét bối rối, tựa như không biết nên làm thế nào mới phải.
Khước Hoàn Độ nghe lòng xót xa, tuổi thanh xuân của cô gái này đã bị dày vò bởi mầm mống cừu hận, tinh thần lúc nào cũng nặng nề.
Di Điệp kể tiếp, “Năm xưa, phụ thân thϊếp vì chống lại bọn vệ binh của Hạp Lư mà bị nội thương, không thể nào hồi phục được nữa, cứ khỏe một dạo lại ốm đau hàng nửa năm trời. Ba tháng trước đây người tạ thế.”
Mắt nàng rơm rớm nước, một thiếu nữ mất đi người thân, trở thành kẻ bơ vơ, cảnh ngộ ấy không khỏi khiến người ta mủi lòng.
Khước Hoàn Độ vòng tay ra sau gáy cô gái, vuốt ve nhè nhẹ, Di Điệp cúi đầu, người như lả đi trong sự âu yếm ấy.
Hồi lâu nàng mới ngẩng đầu lên, “Trước lúc phụ thân tắt nghỉ, thϊếp có hỏi sau này thϊếp phải làm gì, khóe mắt cha trào lệ, lặng thinh đến tận lúc mất mà không dặn dò thϊếp tương lai phải hành động ra sao.”
“Không lâu sau đó, người gia tướng về nhà kể, quan phủ đang tuyển nữ kỹ giỏi ca vũ làm lễ vật cho nước Ngô, thϊếp nghĩ đây đúng là một cơ hội, vì vậy cùng người gia tướng tìm đủ trăm phương ngàn kế, cuối cùng cũng nguỵ tạo được một thân phận để sang đây.”
Khước Hoàn Độ hỏi, “Hôm múa hát trước điện Ngô vương, có rất nhiều cơ hội để thích sát Hạp Lư, vì sao nàng bỏ qua?”
Di Điệp đáp, “Đêm đó sau lưng Ngô vương có mấy người mắt gườm gườm, thϊếp không tìm được cơ hội hạ thủ nào hết.”
Khước Hoàn Độ ồ lên, thầm nhủ, “Một nữ tử nhỏ nhoi như cô mà còn bình tĩnh cân nhắc được trong hoàn cảnh ấy, kể cũng có kiến thức và đảm lượng. Năm xưa Ngô vương Hạp Lư đoạt vị đều trông nhờ vào phương pháp hành thích, lẽ tất nhiên ông ta đề phòng thủ đoạn này hơn ai hết, làm sao mà khinh suất để cô tận dụng cơ hội được. Bên mình ông ta lúc nào chẳng có vài lực sĩ tâm phúc võ nghệ cao cường luân phiên túc trực. Khước Hoàn Độ ta ra tay cũng chưa chắc thành công, huống hồ một Di Điệp công lực còn non kém.”
Tay gã đưa dần xuống dưới, xoa vòng qua lại tấm lưng mềm mại nuột nà. Di Điệp cúi thấp đầu, mặt đỏ như gấc chín, hơi thở dồn dập, để mặc gã muốn làm gì thì làm.
Trong thư phòng ngoài tiếng thở khe khẽ của nàng thì hoàn toàn tĩnh mịch. Khước Hoàn Độ ngắm kỹ vóc dáng tuyệt mỹ của Di Điệp, hỏi một câu không đầu không cuối, “Từ hồi mạo xưng nữ kỹ đến nay, nàng đã…”
Đến đây, gã cũng thấy khó mà nói cho hết được.
Tuy vậy Di Điệp hình như cũng hiểu, đầu cúi xuống gần sát ngực, màu đỏ trên mặt lan đến tận chân tóc, nàng nói nhỏ như muỗi kêu, “Chưa.”
Khước Hoàn Độ như cất được gánh nặng ở ngực, gã chỉ mong người con gái thanh khiết, gan dạ và xinh đẹp này chưa bị nhiễm bẩn trong tay những giống cuồng đồ. Chặng đường sang Ngô của Di Điệp không bình thường, và vấn đề chính lại ở chỗ triều đình nước Tấn liệu có khinh suất lỏng lẻo tới mức để nàng trà trộn được vào hàng ngũ ‘quốc lễ’ hay không. Bất luận ra sao, chỉ cần chứng minh được nàng vẫn còn trinh tiết thì tất cả những điều nàng nói đều đáng tin. Nếu không, rất có thể nàng là gián điệp do Tấn huấn luyện và biệt phái sang Ngô.
Khước Hoàn Độ là người quyết đoán, nghĩ tới đây lập tức hành động luôn. Gã kéo mỹ nhân vào sát mình, không trù trừ gì nữa, luồn tay vào trong cổ áo nàng. Di Điệp khẽ kêu lên, giãy giụa cho phải phép, nhưng khi y phục bớt dần đi, tiếng kêu của nàng chuyển thành hổn hển.
Mỗi động tác mơn trớn của Khước Hoàn Độ đều khiến thân thể nàng run lẩy bẩy, Khước Hoàn Độ lão luyện gần như đã sẵn sàng đánh cuộc rằng nàng là xử nữ. Nhưng gã không muốn dừng nữa, cứ đợi sự thực trần trụi chứng minh.
oOo
Nhìn thân hình mê hồn loã lồ của Di Điệp bên dưới mình, nhìn những đường cong gợi cảm nhấp nhô tuyệt mỹ trước mắt, Khước Hoàn Độ thấy khoan khoái và sung sướиɠ lạ thường.
Lòng gã thoắt gợn lên ý muốn lui về ẩn dật trong rừng núi, rời xa nơi chốn tranh giành đấu đá, đua nhau trục lộc ở trung nguyên. Nhưng rất mau gã đẩy dạt những ý nghĩ đó đi. Gã đã từng trải qua cuộc sống đáng ngưỡng mộ đó, trước khi gia đình gã tan đàn sẻ nghé, bây giờ gã không dám nghĩ tới nữa rồi.
Đối với một kiếm thủ, ý chí là điều kiện tiên quyết, vì vậy kiếm pháp Khước thị rất trọng hộ tâm, nếu không giữ được “tâm”, không bị đánh cũng bại. Khước Hoàn Độ nghĩ bụng, nhu tình nhi nữ thì ra lại là yếu tố khiến tráng chí hùng tâm dễ chùn nhụt nhất.
Ngoài cửa có tiếng bước chân vọng tới, rồi tiếng gõ cửa. Khước Hoàn Độ trầm giọng hỏi, “Chuyện gì thế?”
Tiếng vệ binh đáp vọng vào, “Đại vương có việc, mời tướng quân lập tức vào hầu.”
Khước Hoàn Độ ừ, rồi định nhỏm dậy, nhưng đôi chân trần của Di Điệp đã quấn chặt lấy gã, dướn cao lên dâng hiến, Khước Hoàn Độ nhăn mặt, ân huệ của mỹ nhân khó từ chối biết ngần nào!
oOo
Khước Hoàn Độ thay quần áo nhanh gọn rồi vội vàng vào cung yết kiến Ngô vương.
Vệ binh đã đợi sẵn, đưa gã vào thư phòng nhà vua.
Hạp Lư đang ngồi trước án phê duyệt các thẻ trúc, thấy Khước Hoàn Độ vào, ông ta mỉm một nụ cười thân thiết chưa từng thấy, tươi tắn ra hiệu cho Khước Hoàn Độ ngồi xuống.
Trong thư phòng không có một cận vệ nào. Trên án Hạp Lư có một thanh bảo kiếm nguyên vỏ, bao kiếm đúc rất cầu kỳ, chi chít hoa văn trang trí. Nhận thấy Khước Hoàn Độ chú ý đến thanh kiếm, Hạp Lư mỉm cười, “Tôn tướng quân, ông thấy thanh kiếm này thế nào?”
Khước Hoàn Độ suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Thanh kiếm này dài quá, chẳng biết làm bằng chất liệu gì?”
Hạp Lư bảo, “Sao ông không thử cầm lên xem kỹ đi?”
Khước Hoàn Độ giật mình, nhìn lại mặt Hạp Lư tuyệt không ác ý, gã không chần chừ nữa, giơ tay ra nắm cả kiếm lẫn bao, từ từ tuốt kiếm, tức thì hàn quang tràn ngập căn phòng. Khước Hoàn Độ buột miệng thốt lên, mắt đầy vẻ tán thưởng.
Kiếm dài hơn bốn thước, còn dôi nửa thước so với thanh Đồng Long của Khước Uyển. Kỹ thuật đúc đồng thời ấy thường chỉ cho phép rèn được những thanh kiếm dài ba thước đến ba thước rưỡi là cùng, vượt qua cữ này, kiếm rất dễ gãy. Độ dài như Đồng Long là đã hiếm lắm rồi, vậy mà thanh kiếm này phải đến bốn thước rưỡi, quả thực là chưa thấy bao giờ, hình như còn pha với sắt, cứng hơn kiếm đồng bình thường.
Theo dõi vẻ kinh ngạc của Khước Hoàn Độ, Hạp Lư mỉm cười bảo, “Đây là tác phẩm kỳ diệu của Âu Dã Tử - bậc thầy đúc kiếm nước Việt. Cả đời ông ấy đúc được bảy thanh kiếm sắt như thế này. Bốn thanh nằm trong tay ta, một trong số đó là ‘Việt Nữ kiếm’, ta đã tặng cho con gái Phu Khái Vương. Ba thanh còn lại ta vẫn đang giữ.”
Khước Hoàn Độ ồ lên, nhấc nhấc xem trọng lượng thanh kiếm, khen ngợi luôn miệng.
Thân kiếm có rất nhiều hoa văn chia ô quả trám, phần lưỡi không rộng bằng nhau, chỗ rộng nhất cách đốc kiếm chừng hai phần ba tổng chiều dài, sau đó thu hẹp dần theo đường cong, đến gần mũi kiếm thì lại nhô ra, sau đó mới vuốt vào thành mũi nhọn, hình dáng hai đoạn cong lồi này nâng cao hiệu quả đâm, thiết kế thật ưu việt.
Ngô vương nghiêm chỉnh nói, “Tôn tướng quân, từ hôm nay trở đi, thanh kiếm này tặng cho ông dùng. Ông hãy giữ gìn nó cẩn thận.”
Khước Hoàn Độ lập tức dời mắt khỏi thanh kiếm, đứng thẳng lên rồi lùi lại sau tạ ơn, lòng hân hoan vui sướиɠ, trả lời rất rành mạch, “Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.” Thanh kiếm này hơn hẳn Đồng Long, sẽ là một trợ thủ đắc lực, quý hơn nữa là nó bộc lộ sự sủng ái và tín nhiệm của Ngô vương đối với gã.
Hạp Lư nói bâng quơ, “Nếu ta sớm biết ngoài binh pháp ra, ông còn là một đại hành gia về sử kiếm thì đã tặng thanh này cho ông từ lâu rồi.”
Thì ra Ngô vương đã nghe phong thanh, hình như không có gì thoát nổi mắt ông ta, Khước Hoàn Độ không đáp, chuyển sang chuyện khác, “Thần hạ thỉnh cầu phê chuẩn, để thần hạ tiềm nhập nước Sở, căn cứ vào tình hình thực tế xác định các tuyến đường hành quân tấn công.”
Hạp Lư kinh ngạc hỏi, “Việc dấn thân vào đầm rồng hang hổ này không để ai khác lo được ư?”
Khước Hoàn Độ nghiêm nghị đáp, “Tuyệt đối không được, điều này dính dáng tới sự hưng vong của nước ta, đâu thể mượn tay người khác được.”
Hạp Lư đứng dậy, chậm rãi đi quanh thư phòng, ông trông dựa vào vị đại tướng quân này rất nhiều, nên hơi do dự.
Chuyến đi bí mật sang Sở hết sức quan trọng đối với Khước Hoàn Độ, nếu không trừ khử được Trung Hành và Tương Lão, hậu quả thật khó lường, gã nói thêm, “Mong đại vương khâm chuẩn chuyến đi này, không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?”
Hạp Lư dừng sững lại, lẩm bẩm, “Không vào hang cọp không bắt được cọp con, vậy… ta để ông đi.”
Khước Hoàn Độ vội vàng tạ ơn. Hai người thương nghị một lúc, rồi Khước Hoàn Độ cáo từ ra về.
oOo
Vu Thần mang Hạ Cơ tới Ngô quốc, huấn luyện kỹ thuật xa chiến cho binh sĩ Ngô, thấm thoắt đã hơn ba tháng, trời bắt đầu sang thu.
Vu Thần không hề hay biết mình cũng bị Ngô vương lợi dụng để làm trò mèo che mắt người Sở, khiến họ tưởng rằng Ngô quốc sẽ dùng thuật xa chiến để đối phó với mình, trong khi đó thực tế nước Ngô lại ráo riết chế tạo tiễn nỏ và rèn tập bộ binh, kỵ binh. Cả nước đặt trong trạng thái tích cực chuẩn bị chiến tranh.
Khước Hoàn Độ liên tục nhận được tin tức Trác Bản Trường truyền về, đã nắm được tung tích Trung Hành, Tương Lão thì chưa biết rõ, nhưng thời gian không còn nhiều, Khước Hoàn Độ quyết định sẽ lên đường trong vòng vài ngày tới.