Chương 14: Dạ yến vương phủ
Bạch Hỉ và Khước Hoàn Độ sánh vai nhau bước lên bậc thềm.
Chưa tới chiếu nghỉ trước đại môn, họ đã thấy Phu Khái Vương ra đón. Khước Hoàn Độ ngỡ ngàng.
Gã vẫn băn khoăn không hiểu Bạch Hỉ dặn đến sớm có việc gì, nay xem chừng là việc Phu Khái Vương muốn lôi kéo gã vào phe cánh của y. Suy đoán của gã lại được củng cố, người này đang nuôi dã tâm tiếm vị Hạp Lư.
Phu Khái Vương không nhắc nhỏm gì đến Thư Nhã, chào hỏi mấy câu khách sáo rồi dẫn Khước Hoàn Độ đi tham quan phủ đệ. Bạch Hỉ cáo lỗi xong rút lui, chỉ còn hai người và mấy tên thân binh hộ vệ thong thả bước đi.
Phu Khái Vương tỏ ra rất khiêm cung hòa hoãn, trái hẳn với vẻ cuồng ngạo thường ngày. Khi họ đi dọc dãy hành lang mặt phía đông đại điện, Phu Khái Vương nói, “Tôn tướng quân tới chỗ bản vương lần đầu, nhất định phải vào thăm Võ Tàng Thất (phòng chứa vũ khí) mới được.” Giọng y oai nghiêm mạnh mẽ, khiến người đối diện tự nhiên phải phục tùng, thực đúng là khí chất lãnh tụ trời ban, không hổ danh đệ nhị nhân của Ngô quốc.
Hành lang ăn thông với một chái điện, vầng dương sắp tàn thả ánh huy hoàng sau cuối xuống những đền đài lầu các hai bên đường, cảnh tượng đẹp khôn xiết tả.
Ở cửa vào chái điện có bốn tên lực sĩ mặc giáp trần hộ tâm chia cánh đứng gác.
Khước Hoàn Độ quan sát thật nhanh, bốn người này thể hình cân xứng, tinh thần tráng kiện, gã bỗng đâm chợn. Nguyên là người bình thường thì tay phải chân phải to hơn hoặc tay trái chân trái to hơn, tức là nhất định phải có một bên chênh hơn về sức mạnh và sự linh hoạt; song đối với những cao thủ như Khước Hoàn Độ thì không được phép để bất kỳ chỗ nào trên mình trội hơn cả, mà phải phát triển đồng đều mới có thể ứng phó được các mũi tấn công hay đột kích từ mọi góc độ. Nhìn thể hình của bốn người này, đủ biết họ đã được rèn tập theo một đường lối đặc biệt.
Tuy ngạc nhiên, Khước Hoàn Độ vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh hầu che giấu cảm xúc thật, tránh cho Phu Khái Vương nhận ra nhãn lực tinh tường và trình độ của mình.
Dẫu vậy, gã rất kinh hoàng vì chưa bao giờ nghe Ngũ Tử Tư hay bất kỳ một thủ hạ nào ở nhà nhắc tới bốn lực sĩ này. Cao thủ như bọn họ, dẫu chỉ sở hữu được một người thôi cũng đủ để dương danh, trở thành nhân vật phong vân của Ngô quốc, thế mà bỗng đâu có đến bốn người, lại không ai hay biết gì hết, thực lực của Phu Khái Vương quả khiến người ta khϊếp hãi. Đáng sợ hơn là y luôn giữ một thái độ thô lỗ nghênh ngang để che đi cái dự mưu ẩn sâu bên trong, khiến Hạp Lư và người của ông ta không nghi ngờ gì hết. Bốn cao thủ thâm tàng bất lộ này hiển nhiên là một sự tính toán dành riêng cho Hạp Lư.
Có thể nói Phu Khái Vương đã đánh giá thấp Khước Hoàn Độ, nếu biết tay chuyên gia binh pháp này giỏi suy luận như vậy, hẳn y sẽ hối hận.
Phu Khái Vương không ra một hiệu lệnh nào, nhưng khi họ đến trước cánh cửa gỗ khổng lồ khảm đầu thú bằng đồng thì lực sĩ đứng gần nhất mở ngay nó ra. Khước Hoàn Độ nhẩm tính, để mỗi cánh cửa này chuyển động hẳn phải cần một lực đẩy cỡ trăm cân, nhưng võ sĩ nọ chỉ cất tay là cánh cửa đã nhẹ nhàng mở vào trong.
Cửa mở, đèn đuốc hắt ra sáng trưng.
Khước Hoàn Độ tự nhủ, chuyến tham quan “Võ Tàng thất” hôm nay là một nước cờ đánh giá đây. Sau nó, Khước Hoàn Độ, một phải trở thành quân chiêu dụ của Phu Khái Vương, hai sẽ biến thành chướng ngại vật cần tiêu diệt. Phu Khái Vương quyết không cho phép gã đứng bên trận tuyến của Hạp Lư để gây sức ép cho mình, vì vậy lần đấu trí này hết sức quan trọng.
Nếu gã làm cho Phu Khái Vương sinh lòng tận diệt, hắn sẽ phải đối mặt với vị vương gia này trong một trận minh tranh ám đấu.
Thực lực của Phu Khái Vương lớn như vậy, chưa chừng Ngô vương sẽ sẵn lòng hi sinh gã – Khước Hoàn Độ - để tránh nội chiến, đó chính là cục diện mà Khước Hoàn Độ không mong muốn nhất.
Đại điện sáng như ban ngày, các giá gươm giáo mâu kích xếp dài từng dãy, khiến người ta có cảm giác như lạc vào rừng vũ khí.
Đáng chú ý hơn cả là ở một góc điện có đặt hai cỗ chiến xa.
Phu Khái Vương dẫn Khước Hoàn Độ thong thả đi len qua giữa các giá đỡ. Y tiện tay nhấc lên một bộ giáp đồng. Thứ dụng cụ hộ thể đúc bằng đồng xanh này là cực phẩm thời đó, tướng sĩ bình thường chỉ mặc giáp bằng da thuộc, tử tế nữa thì đính thêm vài miếng đồng mỏng ở những bộ phận yếu hại mà thôi, còn giáp đồng phải cỡ quân vương công hầu mới có.
Phu Khái Vương nâng tấm khôi đội đầu, chính giữa nó có một sống gồ chạy dọc từ trước ra sau, chia đôi tấm khôi làm hai nửa cân xứng, bề mặt đúc hoa văn tỏa từ sống gồ này sang hai bên tạo thành một cái mặt thú to, xuống dưới mở ra một khoảng trống với hai mấu chuốt nhọn vuốt sang hai bên ứng với phần miệng của con thú, là chỗ để hở mặt người, hình dáng rất oai võ.
Phu Khái Vương vừa giải thích những ưu điểm vừa kể lại lai lịch của bộ giáp đồng. Khước Hoàn Độ hết sức kinh ngạc. “Võ Tàng Thất” của y từ đao kích mâu đến cung tiễn giáp đều là hàng thượng hạng. Tên vương gia đang phô trương hết cả mị lực và tiềm lực của cái kho tàng này để thị uy với gã đây.
Phu Khái Vương vẫn giữ dáng điệu ung dung, đi vòng sang một góc khác, tiện tay lấy xuống một cánh cung dài.
“Để chế tạo xong xuôi vật này mất trọn bốn năm, phải tìm kiếm cẩn thận từ gỗ chá, sừng trâu đến keo, gân, tơ, sơn vân vân; đến những công đoạn khác nhau thì cần tiến hành vào những mùa khác nhau, tỉ dụ mùa đông chọn gỗ, mùa xuân lấy sừng, mùa hạ trộn keo, mùa thu mới ráp thứ này vào thứ kia, lại đợi qua cái lạnh mùa đông, sang xuân mới căng dây, không được sơ suất chút nào hết.”
Khước Hoàn Độ hết sức tán thưởng kiến thức của Phu Khái Vương, gã là đại hành gia, chỉ nghe đủ biết Phu Khái Vương thấu hiểu điều mình nói tới cỡ nào.
Khước Hoàn Độ lấy xuống một mũi tên, cẩn thận quan sát hình dáng đầu nhọn. Mũi tên này đã từ bỏ hình dẹp lá đào mà thiên hạ vẫn dùng, đổi sang hình gai ba cạnh, từ bỏ kiểu dáng hai cánh nhọn xòe thành ba cánh ba rãnh, tăng cường khả năng xuyên thấu và lực sát thương.
Khước Hoàn Độ nghĩ bụng: chiến thuật tốt cố nhiên là quan trọng, nhưng vũ khí tốt cũng có tác dụng quyết định. Chiến tranh mỗi ngày một nhiều và quy mô mỗi ngày một lớn, trang bị phòng hộ theo đó cũng được hoàn thiện thêm lên, giáp trụ được chế tạo mỗi ngày một vững chắc, các bộ vị phòng vệ mỗi ngày một cẩn thận, vì vậy những mũi tên xuyên sâu tốt hơn là hết sức cần thiết. Mũi tên trên tay gã đây chính là một sản phẩm tạo ra bởi cái guồng phát triển đó.
Gã hững hờ hỏi, “Kho vũ khí này có thể nói là hàng đầu trong thiên hạ, nhưng nếu không đem ra dùng thì cũng chỉ là phế vật, vương gia nghĩ sao?”
Phu Khái Vương nhìn thẳng vào mặt gã, đôi mắt như chim ưng sục sạo con mồi.
Mắt Khước Hoàn Độ loáng lên một tia lạnh lẽo, cứng cỏi nhìn lại y. Hôm nay nếu không tranh thủ được sự tín nhiệm và lòng tôn trọng của người này đối với mình, thì việc điều binh khiển tướng của gã về sau sẽ gặp rất nhiều trở ngại, thậm chí sẽ đến mức bại vong.
Ánh mắt họ cùng như dao nhọn, đâm vào nhau.
Phu Khái Vương uy mãnh và kiêu dũng, cuối cùng thốt lên, “Tôn tướng quân đảm lược hơn người, bản vương bội phục!”
Khước Hoàn Độ nghe những lời nói đầy thâm ý, tức thì sực hiểu cuộc gặp gỡ vừa rồi với Thư Nhã hoàn toàn không phải là tình cờ, người ta đã cố ý đo lường công phu và bản lĩnh của gã. Cũng may gã gan dạ, đã giữ được hình tượng cao thâm mạc trắc bấy lâu.
Khước Hoàn Độ cười ha hả đầy sảng khoái.
Phu Khái Vương hơi ngạc nhiên, Khước Hoàn Độ xưa nay ôn văn điềm tĩnh, tự nhiên lại bộc lộ hết thần thái hào hùng của mình ra như vậy khiến y hơi bất ngờ.
Khước Hoàn Độ biết, bằng một chước ấy gã đã giành lại được quyền chủ động, liền thừa thắng truy kích, “Theo binh pháp, dẫu trước thiên quân vạn mã vẫn phải duy trì sự bình tĩnh mới hòng khắc chế địch nhân. Đấy là quy tắc, đâu liên can gì đến chữ dũng.” Mấy câu này rất sắc sảo, ngụ ý ta đây đứng trước đại quân còn vững như Thái sơn không dao động, huống hồ chỉ là một thanh “Việt Nữ kiếm”.
Phu Khái Vương im lặng. Biết không thể gây áp lực với Khước Hoàn Độ về mặt này, y bèn chuyển sang chuyện khác, “Cổ nhân có câu, chim khôn chọn cây mà đậu, tướng giỏi chọn chúa mà thờ. Ngày nay quần hùng đang tranh bá. Tấn, Tề, Tần, Sở đều là các cường quốc. Nước Ngô đất nhỏ dân thưa, lại lệch về mé xa phương nam, Tôn tướng quân là đại gia binh pháp trứ danh, vì sao muốn dồn sức cho chúng ta?”
Khước Hoàn Độ nghe xong, bỗng nhìn đệ nhị nhân của nước Ngô bằng con mắt khác. Trông y thô lỗ nóng nảy là vậy, thực ra rất có tâm cơ, trí dũng song toàn.
Gã cười nhạt, lấy lại thần thái ung dung khiêm nhường ngày thường. Một mặt là do cái vẻ hào hùng phô trương đã hết tác dụng, mặt khác cũng để Phu Khái Vương không nắm bắt được tâm ý gã, “Tôn Vũ một lòng theo binh pháp, chỉ mong cố gắng thể nghiệm và vận dụng chiến thuật để đưa ra sa trường đích thực, đó là lý tưởng và nguyện vọng lớn nhất đời tiểu tướng.” Nói tới đây, hai mắt gã rực sáng như hai mũi tên, soi vào mắt Phu Khái Vương rồi khoan sâu xuống tâm khảm y.
Phu Khái Vương biến sắc, hiển nhiên đã mất tự chủ trước nhãn thần của Khước Hoàn Độ.
Song khoảnh khắc ấy vụt qua rất nhanh, Khước Hoàn Độ thong thả nói tiếp, “Tấn, Tần mê đắm thuật xa chiến, tật cũ khó bỏ, chưa chắc sẵn lòng hưởng ứng chiến thuật mới của tiểu tướng. Chỉ có nước Ngô xưa nay thiên về bộ và kỵ binh, nếu có thể vận dung cái đạo của tiểu tướng mà luyện tập để đối phó với những chiến thuật xa chiến tối tân, tất có khả năng xưng hùng thiên hạ. Đây chính là nguyện vọng của tiểu tướng, cũng chính là nguyên nhân khiến tiểu tướng tình nguyện theo Ngô quốc.”
Phu Khái Vương nghe xong gật gù, vì nó rất hợp với dã tâm sâu kín của y. Hơn thế nữa, Khước Hoàn Độ lại ngầm ám thị gã không quan tâm ai nắm quyền nước Ngô, chỉ cần giúp gã thi triển được sở học thì gã sẽ tự khắc đi theo. Mấy câu này quả đã gãi đúng chỗ ngứa cho Phu Khái Vương. Y cười ha hả rất mãn nguyện, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn dần.
Lúc ấy có tên thân binh tới báo, xe Vu Thần vừa vào đến cổng ngoài vương phủ.
Phu Khái Vương không chần chừ, lập tức dẫn Khước Hoàn Độ ra đón.
Ở cổng lớn, ngoài Bạch Hỉ còn có Ngũ Tử Tư và các đại thần. Hôm nay Phu Khái Vương đứng vai chủ tiệc, Ngô vương tất nhiên không tiện đến.
Ngũ Tử Tư đưa mắt ra hiệu cho Khước Hoàn Độ, ngầm nói y đã biết việc vương gia thỉnh gã tới sớm.
Khước Hoàn Độ hiểu họ Ngũ rất tín nhiệm mình, nên không biểu lộ gì.
Đoàn khách khoan thai đi lên bậc cấp. Vu Thần dẫn đầu, bên cạnh là một phụ nữ óng ả diễm lệ, tuyệt đại phong hoa, chính là mỹ nữ Hạ Cơ, bảo vật của thế gian, người mà Khước Hoàn Độ đã bao lần lưu luyến trong giấc mộng. Gã bỗng thấy tim mình thắt lại.
Phía sau Vu Thần và Hạ Cơ là mười mấy võ sĩ ăn vận kiểu nhà Tấn. Khước Hoàn Độ không nhận ra ai trong số đó, hẳn đây là sự sắp xếp có chủ ý của Vu Thần. Y đã không mang theo một người nào quen Khước Hoàn Độ.
Bạch Hỉ thì thào sau tai gã, “Người mặc áo vàng là Thiểm điện mâu Hạ Tín, người có vẻ tự cao tự đại nọ là Khoái đao Tiệp Liễu. Hai kẻ đó đều là cao thủ lừng danh của nhà Tấn.” Khước Hoàn Độ giật mình, xem chừng lần họp mặt này không tránh khỏi màn tỉ đấu võ nghệ giữa hai nước Ngô – Tấn. Trận tỉ đấu ấy rất dễ biến thành đấu thật, không hiểu Vu Thần sẽ ứng phó ra sao.
Vu Thần mau chóng tới gần Phu Khái Vương lúc này đã ra đứng đón dưới chân thang chính, vừa cười nói vừa cùng dắt nhau đi lên.
Một mùi hương thoảng đến chỗ Khước Hoàn Độ. Thư Nhã cũng vừa ra. Nàng nhìn trừng trừng xuống Hạ Cơ. Khước Hoàn Độ bất giác cười thầm, đàn bà khó tránh được chuyện đấu đọ nhan sắc.
Chỗ đứng của gã vừa khéo thuận tiện để ngắm được nét mặt nhìn nghiêng của Thư Nhã. Sống mũi thanh tú, vầng trán cá tính, hàng mi dài rủ bóng, cặp mắt đen láy, tất cả toát lên vẻ đẹp trong sáng khỏe mạnh, khác với phong thái lả lướt mê hồn của Hạ Cơ, nhưng người nào có cái toàn mỹ của người ấy. Khước Hoàn Độ nghĩ thầm, nếu chinh phục được cô gái xinh đẹp ngang ngạnh này thì thực là một việc thống khoái trong đời nam nhi.
Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của chàng trai, Thư Nhã bĩu môi khinh miệt, dịch ra xa mấy bước.
Khước Hoàn Độ thấy mình bị xúc phạm ghê gớm, cũng may vừa lúc Vu Thần và Phu Khái Vương lên tới nơi. Vu Thần giới thiệu Hạ Cơ với khắp lượt mọi người, chẳng mấy chốc sẽ tới chỗ Khước Hoàn Độ, gã vội vàng nhích lên, thầm sắp xếp cục diện sắp đến.
Vu Thần và Hạ Cơ quay sang. Chẳng biết có phải do quá nhạy cảm, Khước Hoàn Độ nhận thấy có hai cặp mắt sắc nhọn, đang soi mói từng biểu hiện của gã và Hạ Cơ.
Một là của Vu Thần, dễ hiểu thôi, vì lần trước sau khi được gã cứu, Hạ Cơ đã tỏ ra rất khác lạ khiến Vu Thần hoài nghi. Tuy Khước Hoàn Độ khéo léo che giấu ngay, nhưng khó mà xóa sạch dấu ấn, gây lại nhiều nghi vấn trong lòng tên cáo già ngoại giao này. Y sẽ không từ một cơ hội nào để dò biết cho rõ sự thật.
Một tất nhiên là của Ngũ Tử Tư, lúc đó đang đứng ngay bên gã, điều ấy khiến gã rất thắc mắc.
Bất kể là ai trong hai người ấy bóc trần được quan hệ giữa Khước Hoàn Độ và Hạ Cơ, thì gã đều không thoát khỏi họa sát thân.
Nàng yêu kiều đứng cách gã chỉ một tầm tay với, mà như xa hẳn nghìn núi trăm sông. Mũi gã đã bắt được mùi hương thân thể quen thuộc của nàng, nó gợi lại ký ức điên đảo thần hồn thuở nào giữa họ, trên chiến thuyền của Vu Thần, nhưng nét mặt gã lại lạnh thêm như xa lạ, như mới gặp gỡ lần đầu.
Giọng Vu Thần cất lên xa vắng, “Phu nhân! Đây là đại gia đương thời về binh pháp, Tôn Vũ tướng quân.”
Hạ Cơ hơi ngước mặt lên, đôi mắt trong vắt của nàng hoàn toàn thản nhiên.
Trước thái độ điềm tĩnh ấy, trái tim dồn dập của Khước Hoàn Độ mau chóng trở lại bình thường, gã vội vàng cúi đầu đáp lễ, nhân thể rút ngắn thời gian ánh mắt họ giao nhau. Chợt gã choáng người.
Bởi khi nhìn xuống, gã nhận ra bàn tay trái của Hạ Cơ đang nắm chặt và run lên bần bật. Vu Thần đứng chếch bên phải nàng may thay không trông thấy, còn chi tiết đó có lọt vào mắt Ngũ Tử Tư hay không thì chưa biết.
Lúc ấy gã không cảnh giác gì được nữa, trái tim trào lên nỗi xót xa. Hạ Cơ đã đau đớn, và đã kiềm chế khổ sở xiết bao!
Chào hỏi xong xuôi, Phu Khái Vương dẫn mọi người vào chính điện. Chỗ ngồi của khách đặt ở mặt nam, chủ nhân ngồi bên mặt bắc, những chỗ khác chạy dọc theo hai mặt đông tây, chừa ra một khoảng trống ở trung tâm.
Mọi người ngồi hướng vào giữa điện.
Một đội nhạc đi vào, quay về phía Vu Thần và Hạ Cơ tấu nhạc.
Đội nhạc này có mười người, chia làm hai hàng, ngồi ở tư thế quỳ, mình vận áo dài hẹp tay màu xám bạc, đầu đội khăn xếp màu vàng.
Người đầu tiên bên trái là chỉ huy, hai tay múa dùi, gõ cách cách xuống mặt trống. Bốn người tiếp sau thổi các loại nhạc cụ hơi, năm người khác, có người ngồi nghiêng chơi đàn hai mươi lăm dây, có người vỗ tay hát. Tiếng nhạc ca réo rắt nổi lên trong điện.
Khước Hoàn Độ vừa giả vờ chú ý thưởng thức, vừa kín đáo dõi mắt nhìn quanh, thấy các cao thủ Tấn quốc đều ngồi ở mặt đông - phía đối diện. Thiểm điện mâu Hạ Tín và Khoái đao Tiệp Liễu mặt mày vô cảm, chẳng rõ giận hay vui. Thư Nhã ngồi chung một bàn với Bạch Hỉ, ánh mắt nàng thi thoảng liếc sang phía Hạ Cơ, tựa hồ không tin nổi thiên hạ có người đẹp đến thế.
Kỳ thực không chỉ Thư Nhã mà toàn bộ nam nhân trong điện, kể cả Phu Khái Vương, suốt thời gian tấu nhạc hầu như chỉ chong mắt về phía Hạ Cơ, mỗi một cử chỉ phong thái của nàng đều khiến mọi người mê mẩn.
Đội nhạc trình diễn xong, Phu Khái Vương nâng cốc uống mừng.
Cạn một tuần rượu, Phu Khái Vương nói, “Lần này, Vu chuyên sứ đã trình diễn thuật xa chiến khiến người Ngô ta được đại khai nhãn giới. Nghe đồn Tấn quốc cũng dày truyền thống thượng võ, rất nhiều danh gia khiến thiên hạ ngưỡng vọng.”
Vu Thần ngửa mặt cười lớn, “Phu Khái Vương là đệ nhất cao thủ phương nam, nếu nói về võ nghệ, chúng tiểu thần chỉ là múa rìu qua mắt thợ, chuốc lấy tiếng chê cười của mọi người mà thôi. Xin cho đậy cái xấu kém này lại.”
Bạch Hỉ chen vào, “Vu chuyên sứ khiêm nhượng quá, mọi người trao đổi chút ít sở đắc, kể cũng là một chuyện hay.”
Thông thường ở những xứ sở thượng võ, yến ẩm mà có vài tiết mục tỉ thí múa kiếm thì cũng là chuyện thường, song trong tiệc đãi bang giao lại động đến binh đao thì nghe chừng hơi phức tạp.
Ngũ Tử Tư cười nói, “Vu chuyên sứ không quản đường sá xa xôi đến đây, nếu không để chúng tôi được mở rộng tầm mắt, e rằng đáng tiếc quá!”
Đến Ngũ Tử Tư cũng phụ họa thì mọi người còn không ngại ngần gì nữa, các đại thần nhất tề reo hò, xôn xao bàn luận phương thức tỉ võ.
Khước Hoàn Độ biết Ngũ Tử Tư là người kín đáo thận trọng, mỗi hành động đều có thâm ý, lần này có lẽ là do đã hợp mưu với Vu Thần, định tận dụng sức mạnh người Tấn để đè bẹp uy phong của Phu Khái Vương. Chẳng rõ vương gia có huy động đến đám võ sĩ khủng khϊếp kia không, nếu có, sợ rằng Vu Thần và Ngũ Tử Tư sẽ hố to.
Hai người này trước đây đều làm tôi nước Sở, quen biết đã lâu. Lần này Vu Thần đến Ngô chính là nhờ Ngũ Tử Tư đưa đường dẫn lối, suy đoán của Khước Hoàn Độ kể cũng rất hợp lý.
Một thuộc hạ của Bạch Hỉ tiến ra. Người này là Vạn Tung, dương danh nhờ tài sử trường kích. Khước Hoàn Độ thầm nghĩ, Phu Khái Vương vừa xuất quân đã dùng đến hảo thủ, hiển nhiên đã quyết tâm giành phần thắng.
Vạn Tung bước vào giữa điện, chắp tay thi lễ với Vu Thần, nói lớn, “Thủ hạ của Bạch tướng quân là tham tướng Vạn Tung, xin được cùng so tài với Hạ Tín lão sư của chuyên sứ.”
Tất cả xì xào. Vạn Tung vừa mở lời đã khiêu chiến với cao thủ hạng nhất nhà Tấn, tất nhiên hi vọng có thể phân thắng phụ giữa hai nước chỉ trong một vài trận. Vạn Tung sử trường kích, Hạ Tín sử trường mâu, đều là các binh khí giao đấu ở khoảng cách xa.
Vạn Tung ăn nói đầy tự tin, Hạ Tín vẫn dửng dưng như không, im lặng chờ lệnh Vu Thần.
Khước Hoàn Độ đoán Vạn Tung không chắc chắn lắm về kết quả trận đấu, tỏ ra là mình có lòng tin mãnh liệt cốt để giữ vững khí thế, không đến nỗi yếu đuối bải hoải mà thôi.
Hạ Tín là cao thủ hạng nhất của một đất nước hùng mạnh hàng đầu phương nam, xưng hùng trung nguyên, chả trách cao thủ bên Ngô lại khϊếp sợ hắn đến thế. Trận chiến nổi danh nhất của Hạ Tín là trận tỉ võ với Phí Vô Cực của nước Sở. Lúc đó Hạ Tín tuy rơi vào thế hạ phong nhưng vẫn rút lui toàn vẹn, không sứt mẻ gì, khiến danh tiếng hắn được lưu truyền thiên hạ.
Có một điểm khiến Khước Hoàn Độ hơi thất vọng. Vạn Tung ra quân, tức thị Phu Khái Vương không huy động đến bốn tên lực sĩ hung thần, như vậy gã cũng mất luôn cơ hội thu thập thêm nhận xét về nhóm đó.
Vu Thần cười, “Từ lâu đã nghe nói đến Trường kích tứ thập bát pháp của Vạn tham tướng! Hạ Tín mau lĩnh giáo cao minh, nhưng phải nhớ Ngô – Tấn hai nhà bây giờ là huynh đệ, đến điểm là dừng, học hỏi là chính nhé.”
Hạ Tín đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi tiến vào giữa điện, cung tay thi lễ với Phu Khái Vương, không hé một lời, mặt mày khinh khỉnh, hiển nhiên vị vương gia đệ nhất danh thủ ở miệt hẻo lánh phương nam này chẳng đáng kể gì với hắn cả.
Một tia băng giá lóe lên trong mắt Phu Khái Vương, tựa như giận dữ, nhưng nụ cười lại mau chóng vùi lấp nó đi.
Lúc ấy hai bên đều đã cho tùy tùng xuất trận, hai người cùng mặc giáp đồng và yếm đồng che ở những chỗ yếu hại.
Chiếc khôi của Hạ Tín có hoa văn đầu hổ, chiếc khôi của Vạn Tung có hình một con quái thú từa tựa sư tử. Tấm giáp trên mình hai người đều ghép từ những mảnh đồng, yếm xẻ buông, tiện chuyển động, trông bề ngoài hung mãnh, sát khí đằng đằng.
Người hầu mang binh khí đến. Hạ Tín tất nhiên là cầm lấy cây mâu trứ danh của mình, Vạn Tung thì nhấc cây trường kích.
Một hồi trống vang lên sau lưng Phu Khái Vương.
Cây mâu từ tay Hạ Tín bắn lên không, hóa xuất vạn đạo tử ảnh, phát ra tiếng gió vù vù. Hàn quang lấp lánh trên cao, mũi mâu chói lòa phản chiếu dìm cả đại diện trong vầng ánh sáng chói ngời. Hạ Tín vừa xuất thủ là đã thu hết sự chú ý của cử tọa.
Bóng mâu đầy ắp trần điện vụt thu về, biến thành một ngọn trường mâu dài trượng tám, đâm thẳng vào cao thủ Ngô quốc Vạn Tung, lúc ấy đang đứng cách hắn ba trượng.
Vạn Tung thấp hông xuống, đẩy trường kích sang Hạ Tín.
Một thứ sát khí nặng nề lập tức ngưng đọng giữa hai danh thủ, mọi người bất giác nín thở.
Khước Hoàn Độ thầm than bất diệu, Hạ Tín quả nhiên cao minh, vừa xuất thủ đã chiếm lấy quyền chủ động, xem ra hắn định bức Vạn Tung thua bại chỉ trong vài chiêu, thắng như vậy thật là gọn gàng dứt khoát và thuyết phục. Điều không ổn là tư thế tiếp xúc hiện tại hoàn toàn không khéo léo, động một cái là bị thương nặng hoặc mất mạng ngay, nếu để đến mức đó thì sẽ khiến song phương cùng khó xử. Gã đưa mắt nhìn Ngũ Tử Tư, Vu Thần và Bạch Hỉ, nhận ra họ cũng có vẻ bồn chồn bất an, tất nhiên cục diện thế này không ai mong muốn cả.
Mũi mâu của Hạ Tín không hề lung lay, đưa từ thấp lên cao dọc thân mình Vạn Tung. Mũi kích của Vạn Tung thì rung lắc không ngừng, chống cự khí thế mạnh mẽ của Hạ Tín, tự dưng rơi vào thế hạ phong, đúng với nguyên lý: động thì không thể kéo dài được.
Cao thủ Ngô quốc Vạn Tung bắt đầu di chuyển hai chân, lấy Hạ Tín làm tâm điểm, từ từ dịch vòng quanh, hắn cũng không biết xúc tiến tiếp thế nào nữa, chỉ hi vọng giảm bớt được sát khí từ ngọn kích của Hạ Tín mà thôi.
Danh thủ nước Tấn đứng vững như bàn thạch, xoay mình tại chỗ, bất luận Vạn Tung nhanh hay chậm, trường mâu của hắn cũng chăm chăm hướng vào yết hầu đối thủ. Xem ra chỉ cần Vạn Tung để lộ một chút sơ hở thì trường mâu của Hạ Tín sẽ nắm bắt lấy nhanh như chớp. Tình thế lúc này thật căng thẳng, Phu Khái Vương và Vu Thần lộ rõ vẻ bất an.
Khước Hoàn Độ bỗng phá lên cười, vừa cười vừa băng mình vào giữa điện, đến chỗ hai người quyết đấu. Mọi người cùng hoảng kinh thất sắc, sát khí của hai võ sĩ đang ngưng đọng ở đầu mũi nhọn, nay Khước Hoàn Độ tiềm nhập phạm vi cảnh giác cao độ của họ, chỉ một động thái bất lợi thôi thì sẽ khiến cả hai thứ binh khí cùng xoay mũi phản kích vào gã, dẫu là người có võ công cao hơn hai người đó e rằng cũng không đỡ nổi hậu quả của chiêu hợp kích này.
Hạ Tín và Vạn Tung quả nhiên cùng giật mình, một mâu một kích gần như vô thức cùng chĩa ngay vào Khước Hoàn Độ.
Đúng lúc họ sắp đâm tới nơi, Khước Hoàn Độ gầm lên như sấm, nơi tay lóe sáng, một thanh trường kiếm hiện ra rồi đâm vυ"t lên cao, hàn quang chớp sáng, át đi khí thế dữ dội của mâu và kích.
Trường kiếm xả thẳng xuống, đến cách đất ba tấc thì dừng sững lại, hàn khí ngập điện, thanh kiếm tuy chém vào khoảng không nhưng đã xé thủng tấm lưới sát khí giữa hai đấu thủ.
Hạ Tín và Vạn Tung tất nhiên không muốn tấn công Khước Hoàn Độ làm gì, nhân lúc ấy cùng thu binh khí về.
Cục diện rắc rối khó phân đã được hóa giải bởi một đường kiếm của Khước Hoàn Độ. Trong tình huống ấy võ công chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là dũng khí và ánh mắt.
Khước Hoàn Độ lại cười, thu trường kiếm về. Hàn quang tắt. Gã nói, “Hạ lão sư và Vạn tham tướng võ công đều cao cường, trận này coi như hòa, các vị thấy sao?” Nói rồi gã đưa mắt nhìn khắp mọi người. Nét bàng hoàng trên mặt Phu Khái Vương, Bạch Hỉ và Ngũ Tử Tư đều chưa tan, Phu Thư Nhã mặt trắng bệch, hiển nhiên choáng váng vì sự quả đoán, nhãn lực và kiếm pháp của Khước Hoàn Độ.
Phu Khái Vương cười ha hả, “Người đâu! Hạ lão sư và Vạn tham tướng đã cho chúng ta được mở rộng tầm mắt, tặng mỗi người một thanh bảo kiếm và mười lạng hoàng kim.” Y đưa mắt sang Khước Hoàn Độ, lộ rõ vẻ cảm kích, sự can thiệp kịp thời của gã đã bảo toàn thể diện cho y, trong lòng vị vương gia bất giác nảy sinh thiện cảm với viên tướng trẻ.
Cao thủ bên Tấn đều ngạc nhiên ra mặt, những kẻ kiêu ngạo ấy đã hoàn toàn bị chấn nhϊếp trước kiếm pháp và tốc độ của đại gia binh pháp kia.
Chỉ có Vu Thần là bình thản, đến Tương Lão ác thần đυ.ng Khước Hoàn Độ còn phải vứt kiếm bỏ chạy, có gì khiến y kinh ngạc nữa đây? Song y cũng hết sức cảm kích gã đã ra mặt giải vây.
Đến lúc này chẳng còn ai hứng thú xem đấu võ nữa, yến ẩm tiếp tục trong không khí hòa hợp.
Vu Thần nói, “Tôn tướng quân giỏi binh pháp, thiên hạ đều biết tiếng, chẳng hay có thể cho Vu mỗ một cơ hội thỉnh giáo?”
Khước Hoàn Độ hiểu ý vội vàng đáp, “Nếu có thời gian, xin Vu chuyên sứ cho giờ hẹn.”
Sau đó hai người thỏa thuận buổi gặp mặt vào chiều mai, Vu Thần sẽ đến phủ thăm Khước Hoàn Độ.
Buổi hẹn này nói công khai trước bao người, tất nhiên tốt hơn nhiều so với dấm dúi bí mật. Yến tiệc rề rà mãi đến giờ sửu mới kết thúc. Bạch Hỉ và Khước Hoàn Độ cùng ngồi xe về. Bạch Hỉ còn cảm tạ Khước Hoàn Độ mấy lần vì đã giúp thủ hạ hắn giữ được thể diện, khiến hắn cũng không phải mang tiếng.