Ánh mặt trời ở Barcelona chưa bao giờ rực rỡ như vậy, từng tia nắng nhạt xuyên qua tầng mây chiếu xuống, dường như bầu trời đang được nhuộm thắm bằng những sắc màu lấp lánh, khung cảnh khiến tâm trạng con người không khỏi hân hoan, vui vẻ.
Triển Nhược Lăng chưa từng cười tươi đến vậy, có lẽ vì cô đang vui, cho dù nhìn thấy bất cứ thứ gì cũng cảm thấy chúng khác hoàn toàn so với trước đây.
Hai người giống như những cặp đôi mới yêu, tay nắm tay dạo bước trên những con đường ở Barcelona, Triển Nhược Lăng đưa anh đi hết một vòng thành phố, đưa anh đi giữa lòng những công trình kiến trúc cổ to lớn hùng tráng người qua người lại không ngớt, vào tham quan giáo đường, ghé vào một quán cà phê ven đường nghỉ chân. Anh và cô đứng trước biển quảng cáo đầu phố chụp một tấm hình lưu niệm, phía sau lưng hai người là dòng khách du lịch và người dân địa phương ồn ào náo nhiệt không ngừng.
Triển Nhược Lăng đưa anh đến quán ăn Trung Quốc ngày trước khi còn làm việc ở đây cô thường ghé đến, hai người gọi vài món đơn giản, cô vừa đưa đũa cho anh vừa lên tiếng nói: “Ngày trước em thường đến quán này ăn, có điều món Trung của quán này không ngon bằng quán ở Madrid…”
Chung Khi đưa tay nhận đôi đũa, nghe cô nói chuyện, khóe môi anh nhếch lên thành một nụ cười nhạt, nghe từng lời của cô rất chăm chú.
Năm năm trước, cô từng một mình sinh sống ở đây.
Vừa nhớ anh vừa sống cuộc sống của cô.
Chỉ một mình.
Triển Nhược Lăng thấy anh chỉ ăn vài miếng rồi thôi, liền hỏi: “Sao vậy? Anh ăn không quen hả?”
“Không phải, em nói tiếp đi. Anh thích nghe.”
Hàng chân mày dài của Triển Nhược Lăng hơi nhíu lại, trên gương mặt cô hiện ra một nụ cười tươi đẹp rạng rỡ, in vào trong mắt anh sáng lạn hơn cả ánh nắng bên ngoài cửa sổ, “anh bị ngốc hả, anh vừa ăn vừa nghe em nói cũng được mà.”
Cô nhiệt tình đẩy một đĩa thức ăn đến trước mặt anh, “anh thử món này đi, trước kia em thích món này lắm, cuối tuần nếu không tăng ca sẽ đặc biệt đến đây ăn.”
Cô mong chờ nhìn anh ăn một miếng, sau đó liền vội vàng lên tiếng hỏi: “Anh thấy sao? Có ngon không?”
“Ừ rất ngon.” Chung Khi gật đầu, “trước đây em còn hay đến những nơi nào nữa?”
Triển Nhược Lăng nhớ lại một chút rồi nói: “Đi đại giáo đường phía bên kia quảng trường, lát nữa ăn xong em đưa anh đến đó xem.”
Xong bữa, hai người mua hai chiếc kem ốc quế, vừa đi dạo vừa ăn.
Phòng Chung Khi đặt là phòng đôi, giường ngủ bên trong được bố trí ở một không gian độc lập. Buổi tối sau khi trở về khách sạn, Chung Khi nhờ nhân viên khách sạn đem hành lý và đồ đạc của cô chuyển hết sang phòng anh.
Sau khi tắm xong, như thường lệ Triển Nhược Lăng mở máy tính kiểm tra hộp mail xem hôm nay có thư đến của giám đốc hay không, bất ngờ nhìn thấy mail Lâm Vi Lan gửi cho mình. Sau khi trả lời mail của bạn, cô đem hình chụp của mình và anh chuyển từ máy ảnh sang lưu vào máy tính.
Đột nhiên nhớ đến Quý Tấn từng nói, trong điện thoại trước kia của Chung Khi có lưu một tấm hình của cô, tâm huyết dâng trào thế là cô mở thư viện ảnh 163, điền mật mã đăng nhập xong, cô tìm đến mục quản lý hình ảnh.
Những tấm hình từng được cô tải lên mạng đều hiện ra trên màn hình, có hình chụp lần họp lớp vào kỳ nghỉ đông năm nhất đại học, cũng có hình chụp lúc cô học đại học ở Bắc Kinh. Không biết vì sao lại thấy rất có hứng, thế là mỗi một tấm hình đều được cô mở ra xem lại.
Những tấm hình này, ghi lại những năm tháng tuổi trẻ của hai người, thời gian thấm thoắt, đến hôm nay xem lại, cảm xúc trong lòng không còn giống với trước đây nữa.
Cô xem hình đến xuất thần, ngay cả Chung Khi tắm xong ra ngoài lúc nào cũng không biết.
TV trong phòng đang mở, trên màn hình là một chương trình của Tây Ban Nha. Trình độ tiếng Tây Ban Nha của Chung Khi có hạn, nghe thấy đôi nam nữ trong TV nói hết câu này đến câu khác, liền hỏi: “Chương trình gì vậy?”
“Không biết nữa, em mở lung tung thôi.” Triển Nhược Lăng tiện tay đưa điều khiển từ xa cho anh, “anh tự xem đi.”
Chung Khi nhận lấy điều khiển từ xa, đổi sang một kênh khác, thấy cô dán mắt vào máy tính, liền ngồi xuống bên cạnh, vừa nhìn vào màn hình anh bật cười: “Đây không phải là hình chụp từ rất nhiều năm trước à? Sao đột nhiên lại mở ra xem vậy?”
Triển Nhược Lăng “ừ” một tiếng, một tay chống đầu, nhìn thiếu niên trên màn hình đến xuất thần, nghĩ một lúc cô nói: “Khi ấy cảm thấy có lúc anh không hề vui vẻ như ngoài mặt, muốn hỏi anh vì sao lại thế, nhưng mãi không tìm được cơ hội…”
“Trong một quá trình dài, làm sao tránh khỏi đôi lúc gặp phải những chuyện không như ý.” Chung Khi cười nhẹ, nghịch mái tóc dài của cô: “Có điều dù sao cũng qua cả rồi.”
Cô tắt cửa sổ máy tính, chợt nhớ ra hôm nay hai người đi dạo anh nói được tiếng Tây Ban Nha khá lưu loát, “anh học tiếng Tây Ban Nha khi nào vậy?”
Hai đầu chân mày của anh khẽ chau lại, dưới ánh đèn màu cam đường nét gương mặt anh càng thêm sắc sảo, giống như vẻ đẹp của bức tường điêu khắc hai người nhìn thấy ở quảng trường lúc chiều, anh nói: “Quên rồi.”
Trong lòng cô rất ngọt ngào, nhưng vẫn nghịch ngợm hỏi anh: “Có cảm thấy rất khó học không?”
Chung Khi ôm lấy eo cô, ngẫm nghĩ một lát mới trả lời: “Cũng được.”
Anh cầm lấy đồng hồ đeo tay đặt trên giường xem giờ rồi nói, “muộn như vậy rồi, đi ngủ thôi.”
Triển Nhược Lăng nghe đến hai chữ “đi ngủ”, giật mình nhận ra tối nay hai người phải qua đêm ở chung một phòng, gương mặt lập tức đỏ lên, lúng túng nhắc lại lời anh: “Ừ, đi ngủ…”
Chung Khi sao có thể không biết cô đang nghĩ gì trong đầu, bất thình lình nhích lại gần cô, “anh vốn không định làm gì cả, có điều bây giờ lại cảm thấy, nếu như anh không làm chút gì đó, có phải đã có lỗi với gương mặt đỏ bừng của em không.”
Anh khóa cô trong l*иg ngực mình, ánh mắt nhìn vào môi cô sau đó liền hôn xuống.
Hai người vốn đang ngồi trên giường, đợi đến khi cô kịp nhận ra thì bản thân đã nằm ngã ra giường, nhiệt độ của đàn ông từ người anh truyền sang, đột nhiên cô nhận ra nếu cứ tiếp tục thế này sẽ xảy ra chuyện, mặc dù bình thường hai người cũng có ôm nhau hôn nhau, nhưng loại hành vi thân mật như hiện tại thế này lại rất ít. Nghĩ như vậy, cả người cô cũng bất giác cứng lại.
Cô nghe thấy giọng nói vang theo đôi chút mệt mỏi của anh từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Anh bảo đảm với anh sẽ không làm ra chuyện gì cả, em cũng không được cử động lung tung, ngoan ngoãn để anh ôm là được.”
Hành động đi kèm lời nói, anh xiết lại vòng tay đang ôm cô.
“Em không cử động, anh ngủ đi.” Triển Nhược Lăng nghĩ đến việc ngày mai anh còn phải trở về tham gia một hội nghị, liền vội vàng lên tiếng.
Chung Khi trầm giọng cười một tiếng, điều chỉnh cánh tay mình một chút để cô được thoải mái, “cũng không cần làm quá như vậy, em không cần phải cứng ngắc giống như một tảng đá đâu.”
Cô ngoan ngoãn vùi vào lòng anh. Gần như cả ngày hôm nay hai người đều đi bộ không ngừng, cứ đi chơi như vậy, cô cũng thấy rất mệt, vì vậy cũng chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Sáng hôm sau cô bị Chung Khi đánh thức dậy, hai người đến sân bay đáp chuyến bay sớm nhất về nước. Sau khi lên máy bay, cô vẫn có cảm giác như thể đang ở trong một giấc mộng tuyệt đẹp.
Đây là lần thứ hai Triển Nhược Lăng ngồi khoang hạng nhất, hai lần mang theo hai loại tâm trạng khác nhau.
Chung Khi trở về phải lập tức chủ trì một hội nghị, vì vậy sau khi lên máy bay liền mở máy tính xem xét tài liệu cần dùng đến trong cuộc họp.
Máy bay cất cánh, Triển Nhược Lăng theo thói quen tựa người vào ô cửa kính máy bay.
Qua ô kính nhìn ra ngoài, ánh sáng khuất sau tầng mây.
Cô đưa mắt nhìn Chung Khi, anh đang tập trung vào màn hình máy tính xem báo cáo kế toán, ánh mắt anh ngưng đọng ở một điểm nhìn nào đó, vô cùng chuyên chú, đường nét trên gương mặt đẹp đến mức khiến người khác không cách nào nhìn thẳng vào được. Mọi người đều nói khi đàn ông tập trung làm việc rất thu hút, câu nói này không phải không có lý.
Cô cảm thấy rất ấm áp, thu hồi tầm mắt, tiếp tục ngoảnh đầu nhìn khoảng trời xanh mấy trắng bên kia ô cửa kính.
Vạt nắng ấm chói chang chiếu thẳng vào trái tim cô.
Chung Khi ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính đã thấy cô chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng nhảy múa trên gương mặt cô, khóe môi cô cong lên rất khẽ.
Anh tắt máy tính, xếp bàn lại, sau đó kéo cô nhìn về phía mình, cau mày nói: “Ánh nắng không tốt cho mắt đâu, đừng nhìn lâu quá.”
Triển Nhược Lăng “ừ” một tiếng, đời tầm mắt nhìn vào trong. Ánh nắng nhàn nhạt đậu lại trên gương mặt anh, ánh mắt anh đong đầy vẻ trìu mến yêu thương.
Chung Khi nắm tay cô, bao trọn trong lòng bàn tay anh, mười ngón tay đna vào nhau, “đang nghĩ gì vậy?”
Những khớp ngón tay của anh rất rõ ràng, l*иg vào những ngón tay cô, hơi ấm từ người anh truyền sang cô.
Triển Nhược Lăng lắc đầu, cầm tay anh tách ra, mân mê từng đốt ngót tay, “không nghĩ gì cả, chỉ thấy rất hạnh phúc thôi.”
Mùi vị của hạnh phúc, lớn dần lên cùng những ngón tay đan chặt vào nhau.
Anh trầm giọng bật cười, lại xiết chặt tay cô, đưa tay cô lên môi nhẹ nhàng hôn, ánh mắt dịu dàng không kể xiết.
Dần dần kéo cô ngả lên vai mình, nhỏ giọng hỏi: “Em có muốn ngủ không? Vẫn còn mấy tiếng nữa mới hạ cánh.”
Đi chuyến bay quốc tế không thể xem như một kiểu hưởng thụ, không gian trong máy bay nhỏ hẹp, sau khi lên máy bay phải ngồi suốt trên ghế, chuyến hành trình bay dài mấy giờ đồng hồ cũng đủ khiến người ta cảm thấy toàn thân cứng nhắc.
Triển Nhược Lăng lắc đầu, hơi ngẩng mặt lên, ánh mắt long lanh nhìn anh, “em không buồn ngủ, chúng ta tùy ý nói chuyện gì đi?”
Anh đồng ý: “Được. Em muốn nói chuyện gì?”
“Gì cũng được.”
“Triển tiểu thư, em đúng là dễ hầu hạ thật đấy.”
Hai người nói đủ thứ chuyện, Triển Nhược Lăng chợt nhớ lại một lần cùng ngồi khoang thương gia với Dư Tri Hàng: “Lần trước khi em ngồi khoang thương gia, bên cạnh em là một người đàn ông rất điển trai.”
Chung Khi nhíu mày, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Khi ấy nhìn thấy anh ta liền không kiềm được nghĩ, không biết bây giờ anh thay đổi thế nào rồi…” Cô có sao nói vậy.
Chung Khi ngẩn người, không ngờ cô lại cho mình câu trả lời như vậy, nụ cười chậm rãi nở ra trên môi, chạm vào ánh mắt, gương mặt toát lên vẻ hạnh phúc.
“Sau đó nói chuyện với anh ta rất lâu, rồi trở thành bạn bè.”
Tâm trạng của anh quá tốt, cũng không để ý đến câu nói phía sau của cô, “bạn bè của em ở đây có nhiều không?”
“Mười mấy người, không nhiều. Một nửa trong số đó là đồng nghiệp người hoa kiều, còn lại là người Tây Ban Nha.”
Hai người tán gẫu hơn mười mấy phút, Triển Nhược Lăng ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói với anh: “Chung Khi, cảm ơn anh!”
Chung Khi hiểu cô muốn nói gì, khóe môi khẽ cong lên, “đồ ngốc, không có gì cả.”
Những ngón tay đang ôm lấy vai cô hơi xiết lại, “Triển Nhược Lăng, anh rất tiếc vì ngày trước được ở bên cạnh em, nếu như anh phát hiện sớm một chút…”
Anh không quen với cách nói chuyện thế này, không biết nên nói tiếp ra sao, hai đầu chân mày bất giác cau lại.
Qua vài giây sau mới nói tiếp, “nhưng, anh hy vọng sau này có thể làm cho em được hạnh phúc, vui vẻ.”
Trước nay anh là người che dấu bản thân rất giỏi, cho dù gặp phải bất cứ việc gì cũng đều tự mình đứng ra xử lý, giống như năm lớp 12 cho dù đối diện với kết quả thi Cao khảo không được như ý, cũng chỉ mỉm cười cho qua.
Thế nhưng hôm nay anh bình tĩnh nhìn cô, nói những lời này.
Trong lòng cô chấn động, còn hơn cả lần hai người đứng trước biển vào một buổi tối kia, cô gật đầu: “Em rất hạnh phúc.”
Chợt nhớ lại lần đầu tiên ngồi máy từ về nước, cô không kiềm được đưa tay vuốt ve ô cửa kính, nơi đầu ngón tay tiếp xúc với cửa kính nóng ấm, nhiệt độ theo đầu ngón tay chạy thẳng về tim, khiến cả người đều được bao bọc trong một cảm giác ấm áp.
Triển Nhược Lăng thu lại tầm nhìn, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh, “thực ra những việc thế này không có gì là đúng hay không đúng, suy cho cùng là em cam tâm tình nguyện, cho dù kết quả thế nào, em cũng đã nghĩ đến rồi.”
Chung Khi bất ngờ, hai tay anh hơi thu lại, “còn may, tất cả không phải là quá muộn. Chúng ta vẫn còn thời gian cả đời.”
“Ừ.”
Anh khẽ cười, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, “em ngủ một lát đi.”
Bên ngoài máy bay là ánh nắng sáng lạn, những tia sáng vàng rực rỡ chuyển động không ngừng giữa biển mây trắng bồng bềnh.
Cuối cùng cô đã biết được, từ nay về sau, quốc gia từng chất chứa rất nhiều nỗi buồn và cô độc này, sẽ trở thành một ký ức ý nghĩa nhất trong cuộc đời cô.