Chương 20

“Mình ở bệnh viện Nhân Ái.”

“Vậy được, bây giờ mình qua thăm cậu, khi nào đến nơi mình sẽ gọi.” Triển Nhược Lăng nói xong liền cúp máy.

Thái Ân Kỳ đang ở phòng khách thu dọn đồ đạc, Triển Cảnh Việt ngồi trên sô pha xem TV, hai người nghe thấy giọng nói chuyện điện thoại đứt đoạn của cô vang lên, không hẹn mà cùng lên tiếng hỏi: “Ai bị xe tông vậy?”

“Lâm Vi Lan, bạn học Sơ trung của em ạ. Cô ấy được đưa vào bệnh viện rồi, bây giờ em đi thăm cô ấy. Chị Kỳ, có phải chị sắp ra ngoài không ạ? Tiện đường cho em quá giang nữa nhé.” Triển Nhược Lăng vội vội vàng vàng quay vào phòng thay quần áo.

“Được rồi, em đừng cuống, chị đưa em đến bệnh viện trước sau đó mới đến chỗ chị họ chị lấy đồ. Cô ấy nằm ở bệnh viện nào?” Thái Ân Kỳ vừa mặc áo khoác, vừa đưa tay nhận lấy chìa khóa xe trong tay Triển Cảnh Việt.

“Bệnh viện Nhân Ái.” Triển Nhược Lăng thay quần áo xong, bước đến cửa ra vào cúi người mang giày. Bởi vì đang cuống, phải xỏ chân đến hai lần mới mang được, sau đó nhanh nhẹn kéo dây khóa.

Triển Cảnh Việt dựa người vào sô pha, mỉm cười hỏi Thái Ân Kỳ: “Em biết đường đến bệnh viện Nhân Ái không đấy? Không chừng đến lúc đó lại gọi điện thoại hỏi anh.”

Thái Ân Kỳ đưa mắt liếc anh một cái, bất mãn lên tiếng: “Anh có ý kiến gì hả?” Cô là một người mù đường chính hiệu, có lúc một mình lái xe ra ngoài, lạc đường đành phải gọi điện cầu cứu ông chồng nhà mình.

“Không có ý kiến. Có điều…” Triển Cảnh Việt bật cười lắc đầu, cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn trà tắt TV.

“Có điều thế nào?” Thái Ân Kỳ truy hỏi.

Triển Cảnh Việt đến bên cạnh cô, đưa tay dịu dàng ôm lấy vai cô: “Có điều, anh vẫn là đi cùng với em thôi, đến nhà chị họ em xong chúng ta đi mua thức ăn.”

Thái Ân Kỳ xinh đẹp nở nụ cười, đưa tay giữ lấy cánh tay anh: “Thế thì quá tốt. Anh tự nói đấy nhé, không được hối hận đâu đấy!”

Vị trợ lý bước vào phòng bệnh, đi thẳng về phía bóng lưng thẳng tắp đang đứng cạnh cửa sổ: “Chung tổng.”

Lâm Vi Lan cũng di chuyển ánh mắt, nhìn về phía cửa sổ.

Chung Khi ‘ừ’ một tiếng, ngón tay dài với những khớp xương rõ ràng vịn vào khung cửa sổ, cúi đầu nhìn cổng bệnh viện bên dưới, ánh mắt khuất sau hàng mi đang rũ xuống, tất cả tâm tình cũng theo đó bị giấu lại.

Gần cổng bệnh viện trồng mấy cây ngô đồng đại thụ, cho dù đang vào mùa đông cành lá vẫn xum xuê tươi tốt, những chiếc lá màu xanh khẽ khàng lay động dưới ánh mặt trời, ánh nắng nhạt màu nhảy múa giữa đám lá cành. Mặt trời dần khuất sau núi, chỉ còn ánh chiều tà để lại trên mặt đất những bóng nắng màu vàng muôn hình vạn trạng.

Qua mấy giây sau, anh thu hồi tầm mắt, quay đầu dặn dò trợ lý: “Cậu về trước đi.”

Lâm Vi Lan được quan tâm mà lo sợ, vội vàng mở miệng: “Chung tổng, bác sĩ đã nói tôi không sao…”

Chung Khi dùng tay gõ nhẹ vào khung cửa sổ, giọng nói nhàn nhạt, “Lâm Vi Lan, tôi đợi thêm lát nữa.”

Vị trợ lý rời khỏi phòng bệnh, tiện tay đóng cửa lại, không gian bên trong chỉ còn sự im ắng bao trùm.

Qua vài phút sau, một giọng nói trầm thấp nam tính vang lên: “Lâm Vi Lan.”

Lâm Vi Lan nghe thấy sếp gọi tên mình, vội vàng lên tiếng: “Chung tổng, có việc gì ạ?”

Sếp cứ đứng thế này trong phòng bệnh, mặc dù không nói gì, nhưng suy cho cùng vẫn là sếp, càng huống chi là một ông sếp đẹp trai như vậy, Lâm Vi Lan chỉ thấy bản thân đang phải chịu một loại áp lực trước nay chưa từng thấy. Bây giờ, sếp còn chủ động nói chuyện, cho dù anh ta muốn nói bất cứ chuyện gì, Lâm Vi Lan đều vui mừng được lắng nghe.

Cô nhìn sếp mình vẫn đang đứng bên cửa sổ. Sườn mặt anh ta toát lên vẻ cương nghị, hai đầu chân mày khẽ cau lại, tựa như đang suy nghĩ điều gì, “Sơ trung cô học ở trường nào?”

Lâm Vi Lan không ngờ thế mà sếp lại hỏi đến việc này, ngẩn người mất một lúc.

Sếp tuyệt đối không hề thúc giục cô, chỉ yên lặng đứng bên cửa sổ, gương mặt anh tuấn không có chút gì là sốt ruột hay thiếu kiên nhẫn.

Một lúc lâu, cuối cùng Lâm Vi Lan cũng bình thường trở lại, buột miệng trả lời: “Trường A!”

Chung Khi nhẹ gật đầu, dường như đã biết trước câu trả lời, nhưng vẫn im lặng không nói gì.

Lâm Vi Lan cảm thấy câu trả lời vừa rồi của mình chưa đủ lịch sự, bèn nói lại lần nữa: “Chung tổng, tôi học Sơ trung ở trường A.”

Chung Khi vẫn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng lặp lại giống như đang nói với chính mình: “Trường A.”

Trường A.

Cô cũng học Sơ trung ở trường A.

Khóe môi nhẹ cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, vẻ lạnh lùng thường ngày dần biến mất, khuôn mặt đẹp đẽ chìm trong ánh chiều tà, chỉ còn sự dịu dàng vô cùng đọng lại.

Lâm Vi Lan nhìn màn hình điện thoại, đếm nhẩm từng giây từng giây trôi qua, khẽ khàng lên tiếng: “Chung tổng, bạn tôi lát nữa sẽ đến, có ảnh hưởng gì không ạ?”

“Không ảnh hưởng.” Trong giọng nói mang theo cả ý cười từ cửa sổ truyền đến.

Lâm Vi Lan lén lút thở phào một hơi, trong lòng lại thầm nghĩ: hình như hôm nay tâm trạng của sếp siêu tốt, quá tuyệt.

“Liệu có thể có ảnh hưởng gì?” Dường như sếp cảm thấy thú vị, lại hỏi thêm một câu.

Xem ra hôm nay tâm trạng của sếp thực sự là siêu siêu tốt.

Đột nhiên, Lâm Vi Lan nhớ ra một chuyện, bị tâm tình vui vẻ của sếp truyền nhiễm, cô không kiềm được bèn lên tiếng hỏi: “Chung tổng, bạn tôi trước đây cũng học Cao trung ở trường N, nói không chừng cô ấy cũng có biết anh.”

Trong lòng Lâm Vi Lan nghĩ thế này, sếp xuất sắc như thế, khi còn đi học chắc chắn cũng là một nhân vật nổi tiếng trong trường, cho nên cô nói “cô ấy có biết anh”, mà không nói “anh cũng biết cô ấy.”

Chiếc xe con màu đen chạy đều trên đường Nam Tân, Triển Cảnh Việt vừa lái xe vừa hỏi: “Bạn học của em bị xe tông thế nào? Có nghiêm trọng không?”

Triển Nhược Lăng ngồi ở ghế bên phải hàng ghế sau, trả lời: “Em cũng không biết ạ. Hình như bị sái chân, có điều nghe cô ấy nói có lẽ cũng không nghiêm trọng lắm.”

Chiếc xe ra khỏi đường vành đai, tiến vào đường quốc lộ.

Triển Nhược Lăng vừa lắng tai nghe Thái Ân Kỳ và Triển Cảnh Việt nói chuyện, vừa dõi mắt nhìn theo phong cảnh bên ngoài.

Phía xa là một tòa nhà rộng lớn tráng lệ, lại có phần quen mắt, trong ấn tượng của cô, dường như trước đây đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

Trong lúc còn đang ngờ ngợ, chiếc xe đã từ từ chạy đến gần, sáu chữ phía trước tòa nhà ngày càng gần, ngày càng rõ ràng trong tầm mắt – chính là khách sạn Thánh Đình Holiday cô từng đọc được trong tạp chí khi ngồi máy bay về nước.

Khách sạn xây dựng theo phong cách kiến trúc giống như một cung điện, cổng chính được trang hoàng hào hoa







lộng lẫy, kiểu cách nổi bật bắt mắt nhưng lại không dung tục, rườm rà. Bên ngoài cổng chính là đài phun nước hình tròn, dòng nước bạc lấp lánh dưới ánh nắng từ đỉnh đài phun nước không ngừng phun ra ngoài, theo một quỹ đạo cố định vẽ một đường vòng cung lóng lánh giữa không trung, sau đó chuẩn xác về lại với mặt hồ.

Xe chạy rất nhanh, chỉ vài giây ngắn ngủi, khách sạn đã lướt qua cửa kính.

Cô thu lại tầm mắt, đưa tay gõ nhẹ lên trán.

Aizz, đã nói sẽ không nghĩ đến những chuyện này nữa rồi mà.