- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Kinh! Nghèo Khó Giáo Thảo Là Cha Đứa Bé
- Chương 7: “Đi nhà tôi, cô thấy thế nào?” (1)
Kinh! Nghèo Khó Giáo Thảo Là Cha Đứa Bé
Chương 7: “Đi nhà tôi, cô thấy thế nào?” (1)
Editor: Jing Yu
Giang Nhược Kiều được thừa hưởng loại gene chất lượng nhất từ cha mẹ của cô. Vừa mới ra đời liền khiến cho y tá vừa sợ hãi vừa thán phục, trong phòng bệnh trẻ sơ sinh một hàng dài đều là trẻ mới ra đời trên tay cũng không có mang thẻ tên chỉ sợ ba mẹ ruột còn không nhận ra, chuyện thường thấy nên cũng không có gì lạ. Nhưng dù chỉ là một đứa trẻ mới sinh nhưng khi ai nhìn vào khuôn mặt của Giang Nhược Kiều đều khen ngợi tương lai cô nhất định là một mỹ nhân xuất chúng.
Cô cũng không có phụ lòng tiên đoán của những người này, càng lớn lên cô lại càng xinh đẹp.
Cô có khuôn mặt chuẩn trứng ngỗng cùng với đôi mắt hạnh, vì mẹ cô là diễn viên múa nên là từ năm 4 5 tuổi là cô đã bắt đầu học múa rồi. Nhảy múa không để cho cô tạo ra nhiều thành tích nổi bật, mà ngược lại là luyện thành một thân hình xinh đẹp, bờ vai mảnh khảnh, chiếc cổ thon dài, ở cái tuổi đôi mươi cô trông thật ngọt ngào, là vẻ đẹp một khi đã gặp qua thì không thể nào quên được.
Hôm nay trước khi ra ngoài, cô đã uốn tóc một chút.
Tự nhiên lại đẹp mắt, cô còn cài thêm một cái kẹp tóc vào hai bên tai, kiểu tóc trong có vẻ hơi thành thục lúc ban đầu nay lại thêm nhiều phần hồn nhiên ngây thơ.
Trend của năm nay thịnh hành áo thun rộng dài tới bắp đùi, trong lúc lơ đãng lộ ra quần bò ngắn bên trong.
Bên dưới ống quần là một đôi chân thon dài thẳng tắp.
Đôi giàu thể thao kiểu mới mới mua của cô cuối cùng cũng có đất dụng võ, tuổi đôi mươi nếu trang điểm quá đậm thì sẽ hơi lố, lúc này trên mặt đều là collagen cho dù có ngửa mặt lên trời thì cũng là linh khí lay động lòng người.
Là kỳ nghỉ hè nên KFC vô luận lúc nào cũng đều chen chúc người đến hoài nghi nhân sinh, đường Thanh niên lại ở khu vực trung tâm nên giao thông rất thuận lợi, Giang Nhược Kiều dựa vào tin nhắn Lục Dĩ Thành gửi cho, cẩn thận từng li từng tí né mấy người bưng đĩa đi lên lầu hai.
Tại vị trí gần cửa sổ trên tầng hai, cô nhìn thấy Lục Dĩ Thành.
Cô cùng Lục Dĩ Thành thật sự một chút cũng không quen.
Giang Nhược Kiều cho là mình vẫn còn lưu lại một ít tiết tháo, bí mật cùng bạn thân của bạn trai gặp mặt gì đó, hiển nhiên không phải rất thích hợp. Nếu như không phải Lục Dĩ Thành lại gửi tin nhắn, xin nhờ cô tạm thời đừng đem chuyện bọn họ gặp mặt nói cho Tưởng Diên nghe, cô thật đúng là sẽ “Báo cáo” tình hình này cho Tưởng Diên nghe.
Cứ như vậy, Giang Nhược Kiều liền càng thêm tò mò.
Đến tột cùng là vì chuyện gì, lại có thể để cho luôn luôn ôn hòa lại nội liễm Lục Dĩ Thành cố ý né qua Tưởng Diên mà đến nói với cô.
Anh ta cho người ta cái cảm giác. . Là một loại trầm ổn nội liễm vượt qua tuổi tác của anh.
Nếu cái từ trầm ổn cùng nội liễm hiện lên thì Giang Nhược Kiều đầu tiên nghĩ đến hình ảnh của một nam nhân hai ba mươi tuổi thậm chí còn lớn tuổi hơn nữa.
Nhưng mà hai cái từ này dùng ở trên người Lục Dĩ Thành vậy mà một chút cũng không hề mâu thuẫn.
Người như vậy, bước đi từng bước một, kiên định mà hướng tới mục tiêu một cách vững chắc. Giang Nhược Kiều vẫn luôn cảm thấy dù nhiều năm sau có tổ chức họp lớp thì dù cho Lục Dĩ Thành không phải là người thành công nhất nhưng nhất định sẽ là người ổn định nhất.
Giang Nhược Kiều đi gần tới chỗ bàn ăn thì mới phát hiện Lục Dĩ Thành đang ngồi đối diện với một bé trai.
Nàng cũng không nghĩ quá nhiều, KFC nếu đông người thì vẫn luôn hay có người đi giành bàn.
Chỉ là không biết phụ huynh của bé trai này đi đâu rồi.
“Lục Dĩ Thành.” Giang Nhược Kiều đứng bên cạnh bàn, trong tay còn cầm một cái ô che nắng.
Cô vừa đi đến gần thì hương hoa thơm ngọt nhàn nhạt liền lưu lại trong mũi Lục Dĩ Thành.
Lục Dĩ Thành là người có gout thẩm mỹ bình thường, theo đánh giá của anh thì Giang Nhược Kiều là người có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp và loá mắt.
Vẻ đẹp này cũng giống như phong cảnh lúc Lục Dĩ Thành nhìn thấy khi anh leo núi, anh biết đẹp là gì, cũng biết rằng cô rất đẹp nhưng anh lại không có tâm tư khác đối với cô.
Sẽ không giống những nam sinh kia vì cô mà mặt đỏ tai hồng, mơ mơ màng màng.
Nhưng hôm nay lại không giống vậy.
Lục Dĩ Thành có chút không được tự nhiên.
Đặc biệt là khi nghĩ đến người này sẽ là vợ của anh trong tương lai, bọn họ còn có một đứa con trai, cái cảm giác khó xử cùng day dứt này làm anh không biết phải làm sao.
Lục Tư Nghiên trừng đôi mắt đến tròn xoe.
Nhóc nhìn thấy Giang Nhược Kiều, miệng liền bẹp một tiếng, đã quên mất ước định của những đàn ông cùng với Lục Dĩ Thành, những giọt nước mắt tựa hạt châu liền rơi xuống.
Nghiêm túc mà nói thì ở trong trí nhớ của Lục Tư Nghiên thì thời gian baba làm bạn với nhóc tựa hồ rất nhiều, mama không thích ở trong công viên giải trí chạy tới chạy lui, cũng không thích chơi Lego. Nhưng mặc dù là như vậy thì ở trong cảm nhận của bạn nhỏ Lục Tư Nghiên thì mama vẫn luôn được xếp số một! Là người mà nhóc yêu nhất!
Nhóc một tuần không được thấy mama rồi!!
Giang Nhược Kiều đột nhiên có chút luống cuống: “……”
Lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa đυ.ng ngã ly Coca lớn của bàn bên kia.
Lục Dĩ Thành thực đau đầu, chạy nhanh vươn tay bưng kín miệng Lục Tư Nghiên.
May mắn người chung quanh chỉ nhìn vài giây liền chỉ cho rằng Lục Tư Nghiên là cái đứa trẻ hư, lại sôi nổi quay đầu ăn hamburger của chính mình. Giang Nhược Kiều vẻ mặt hoài nghi mà ngồi xuống, đương nhiên nàng không dám ngồi vào cái ghế dựa bên cạnh Lục Tư Nghiên mà là ngồi bên cạnh Lục Dĩ Thành, trẻ hư cô thật sự ăn không tiêu nha. Hơn nữa cô không thích nhất là mấy đứa nhỏ hay khóc nháo, ầm ĩ lên một cái là lỗ tai bắt đầu đau.
Giang Nhược Kiều thấy Lục Dĩ Thành làm động tác này liền chần chờ hỏi: “Em trai cậu à?”
Này nếu không phải em trai hoặc là người quen, ai dám che miệng như vậy.
Lục Dĩ Thành có chút xấu hổ.
Anh cảm thấy chính mình chọn sai địa điểm rồi, không nên chọn KFC nơi có nhiều người như vậy.
Ít nhất là nên thanh tĩnh một chút, sẽ không có người ngoài ở đây mới tốt. Hiện tại khắp nơi đều là người, anh thật sự là khó mà mở lời.
Lục Tư Nghiên ủy khuất đến không được, tức giận đến mức đi cắn lòng bàn tay của Lục Dĩ Thành.
Lục Dĩ Thành lúc này mới buông nhóc ra, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn nhóc.
Lục Tư Nghiên rất muốn nhào vào lòng ngực Giang Nhược Kiều.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Kinh! Nghèo Khó Giáo Thảo Là Cha Đứa Bé
- Chương 7: “Đi nhà tôi, cô thấy thế nào?” (1)