Trong cuốn tiểu thuyết "Sủng em thành hôn", có hai nhân vật còn được bàn luận nhiều hơn cả nam nữ chính.
Giang Nhược Kiều, là mối tình đầu tâm cơ của nam chính và đã rất nhanh sau đó đã chia tay với anh khi anh còn chưa được thăng chức, bề ngoài thì thanh thuần vô hại nhưng lại chê nghèo yêu giàu, tính tình tham mộ hư vinh, đủ loại hành vi làm người ta căm phẫn.
Lục Dĩ Thành, là bạn cùng phòng thời đại học của nam chính kiêm bạn tốt, gia cảnh nghèo khó, là giáo thảo học thần thời đại học, tính tình ôn hoà nội liễm, khiêm tốn lịch thiệp.
Ngày nọ, sau khi Lục Dĩ Thành kết thúc công việc bán thời gian, anh vô tình nhặt được một bé trai 5 tuổi, đôi mắt của đứa bé sáng ngời giòn tan gọi anh là "Baba".
Lục Dĩ Thành không biết phải làm sao: "....."
Ai có thể nói cho anh biết, anh năm nay 20 tuổi, làm sao có thể có một đứa con trai 5 tuổi, hơn nữa anh chắc chắn rằng mình chưa từng có hành vi thân mật với bất kỳ ai.
Càng làm cho người ta khϊếp sợ là, cậu bé chỉ vào tấm ảnh mà trong đó có anh và bạn gái của bạn cùng phòng, vẻ mặt phàn nàn nói: "Baba, sao còn chưa mang con đi tìm mama?"
* * *
Mấy năm sau, đại học A còn lưu truyền một truyền thuyết, giáo hoa của trường năm đó đẹp như thế nào vậy? Đẹp đến mức mà hai nhân vật phong vân [1] của trường vì cô ấy mà trở mặt thành thù.
[1] Phong vân: chỉ những người sôi nổi hoặc có ảnh hưởng lớn trong xã hội.
Đối với điều này, Giang Nhược Kiều bày tỏ: "Kỳ thật từ lúc bắt đầu hai người này ai thì tôi đều chướng mắt. . .Phụ bằng tử quý [2] các người tin sao?”
[2] Phụ bằng tử quý: người cha được tôn vinh bởi địa vị của con trai mình.