Bóng người hư ảo kêu thảm thiết thê lương, Lý Thanh nhìn bóng người hư ảo này, toàn thân hơi run rẩy.
Vốn dĩ không phải người, toàn thân mọc đầy ung, còn có tứ chi quái dị.
Phốc phốc phốc
Huyễn ảnh hình người hư ảo bị giao long cắn nát bấy.
Sau khi giao long cắn nát bóng người hư ảo, chợt lóe lên rồi bay trở về ngọc bài của Lý Thanh.
Toàn thân Lý Thanh mềm nhũn, cả người vô lực ngồi trên mặt đất.
Mở to miệng thở hổn hển.
Tinh khí duy nhất trong cơ thể hắn đã tiêu hao hầu như không còn.
"Hiện tại ta chỉ có thể dùng thứ này một lần, nếu như thất bại, chính ta sẽ chết."
Lúc này ánh mắt của hắn nhìn về phía đại hán râu quai nón ngã xuống đất.
Hai mắt vô thần, trên lưng mọc lên một khối cao cao, nhìn qua đã không còn khí tức sinh mệnh.
Thân thể đang khô héo với tốc độ mắt thường có thể thấy được, rất nhanh liền biến thành một cỗ thây khô kinh khủng.
Lý Thanh thấy vậy, khóe miệng giật giật: "Cái chết này cũng thảm quá đi."
Thở dốc một hồi, Lý Thanh đi tới, cầm một cành cây đâm đâm thi thể.
Thi thể không có phản ứng gì, trên lưng hở ra đồng dạng không có phản ứng.
Trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, "Xem ra hẳn là chết triệt để."
Lý Thanh bắt đầu lục soát thi thể, rất nhanh thi thể đã bị hắn lột sạch sẽ, hiện tại trước mặt hắn là một thi thể chỉ còn da bọc xương.
Trên lưng mọc lên một cái bướu thịt khô quắt thật lớn.
"Người này hẳn là đang sắp biến dị, nhưng trước khi hắn kịp biến đổi thì đã chết."
"Cho nên sự biến đổi cũng sẽ đình chỉ."
Trong lòng như có điều suy nghĩ, Lý Thanh bắt đầu kiểm kê thu hoạch của mình.
Một bộ quần áo rách rưới, một cái bọc màu đen, bên trong có hai cái bánh và một miếng thịt bò, một cái ấm nước, một viên dạ minh châu.
Còn có một lệnh bài màu đen, trên đó viết dòng chữ to lớn bằng máu, xem ra là tượng trưng thân phận nào đó.
Một túi tiền, bên trong có mười lượng bạc vụn.
"Mười lượng bạc, đủ cho ta sống một thời gian."
Bất quá, để hắn chú ý nhất, chính là hai quyển sách màu vàng trong tay đối phương.
Lúc này, sự chú ý của hắn đã tập trung vào miếng ngọc trong đầu mình.
Trong đó một quyển sách vừa chạm vào, liền bị ghi chép vào trong đó.
Bản cũ:
Dung Huyết Quyết (loại: Quyết: Trúc Cơ)
Phương pháp tu luyện: Dùng tinh huyết chín loại sinh linh, viết huyết chú thứ hai, có thể làm cho huyết mạch bản thân dung nhập một loại tinh huyết, từ đó đạt được một loại năng lực nào đó tương ứng với sinh mệnh, làm lớn mạnh bổn nguyên hoàn thành Trúc Cơ.
Thiên phú tiểu thuật: Nhiên Huyết, thiêu đốt huyết mạch tinh khí, tăng toàn bộ năng lực của thân thể tăng lên gấp đôi.
Trả giá: Cả đời không thể ăn chín loại sinh linh đối ứng được, nếu không sẽ từ từ biến dị, trở thành quái vật.
Luyện Huyết Quyết
Bản mới:
Tinh Huyết Quyết (loại: Quyết: Trúc Cơ)
Phương pháp tu luyện: Lấy tinh huyết của bản thân để viết huyết chú thứ hai lên thân, khóa lại tinh khí tiêu tán của bản thân, hoàn thành Trúc Cơ.
Thiên phú tiểu thuật:
Một. Phóng Huyết, bất kỳ vết thương nào khi bị sức mạnh của tiểu thuật chạm vào thì vết thương đó không cách nào khép lại được, máu không ngừng chảy xuống.
Hai, Nhiên Huyết, thiêu đốt huyết mạch tinh khí, trong thời gian ngắn toàn bộ năng lực thân thể tăng lên hoặc uy lực những tiểu thuật khác tăng gấp đôi.
Trả giá: Không có...
"Hai quyển kinh văn, một quyển trong đó là Luyện Huyết Quyết, một quyển khác là Dung Huyết Quyết, đều là cùng loại công pháp, đều có thể tu luyện tới Trúc Cơ, nhưng hiệu quả hơi khác biệt."
"Chẳng lẽ tên này đều tu luyện hai môn công pháp sao?"
"Chỉ có điều hai môn công pháp này không ngờ lại hòa vào nhau, hiệu quả quả thật là kinh người."
Trên mặt của hắn hiện lên một tia thần sắc khó hiểu, "Nói cách khác, ta có thể lại tu luyện môn công pháp này một lần nữa."
Nghĩ tới đây, hắn khẽ lắc đầu, "Hiện tại ta cũng không có điều kiện này."
"Trước tiên chạy trốn cái đã."
Lý Thanh cũng không muốn ở lại với một thi thể cả đêm, hắn cầm Dạ Minh Châu lên tay rồi bỏ vào túi vải màu đen.
Cầm cái bao đeo trên lưng, cầm trong tay một cái bánh lớn.
Vừa gặm bánh, hắn vừa uống ngụm nước lạnh, nhanh chóng đi qua rừng rậm, dọc theo con đường tiếp tục đi tới.
Lý Thanh đi được ít nhất hai ba dặm mới dừng lại, tìm được một gốc đại thụ ở gần đó để bò lên.
Lúc này, hắn đã ăn sạch một cái bánh nướng và nửa miếng thịt bò.
Định nghỉ ngơi thật tốt, đồng thời khôi phục một chút tinh khí.
Yên lặng niệm kinh văn, thức ăn trong dạ dày chậm rãi tiêu hóa, biến thành từng luồng tinh khí lưu chuyển toàn thân.
Trong nháy mắt, hoảng hốt trôi qua mấy canh giờ, bầu trời một mảnh sáng rõ, mặt trời đã mọc lên.
Lý Thanh cũng tỉnh lại từ trong trạng thái nhập định tu luyện, xoay người nhảy xuống.
Lúc này, tinh khí trong cơ thể hắn tựa hồ đã khôi phục trạng thái ban đầu, năng lực thân thể gia tăng trên diện rộng.
Từ trên cao năm thước rơi xuống, hạ bàn vững chắc, lực trùng kích đối với hắn hầu như không có ảnh hưởng.
Trong mắt lóe lên suy tư, "Thời điểm tinh khí sung túc, tựa hồ năng lực thân thể đều tăng lên không ít."
Nghĩ đến trong ba lô của mình còn lại nửa khối thịt bò và một khối bánh, hơi lắc đầu.
"Chỉ đủ một bữa, cách quận thành còn ít nhất 200 dặm."
Lý Thanh khẽ lắc đầu, lấy ra đồ ăn vừa đi vừa gặm, dọc theo đường núi, chờ mong có thể gặp được người đồng hành, hoặc là dịch trạm trên đường.
Lúc này, hắn chỉ đơn giản xếp trận, bao đồ cùng hai quyển kinh thư và lệnh bài đều đã toàn bộ ném đi.
Hắn cũng không muốn mang theo vật phẩm có mục tiêu rõ ràng, dù sao còn có người đuổi gϊếŧ tên kia.
Dạ Minh Châu dùng túi màu đen của râu quai nón cất kỹ, giấu trong túi quần rách nát của mình, bạc cũng để cùng một chỗ.
Trên đường núi, Lý Thanh vẫn luôn suy nghĩ về bộ "Tinh Huyết Quyết" hoàn toàn mới.
Hắn phát hiện điểm quan trọng nhất trong đó chính là hai đoạn huyết chú khác nhau.
Một cái tên là Thiên Huyết chú, một cái tên là Địa Huyết chú, trong đầu hiện lên một ý niệm.
"Chẳng lẽ còn có một bộ Nhân huyết chú? Thiên Địa Nhân Tam Tài? Mới chính là công pháp Trúc Cơ hoàn mỹ?"
Trong lòng như có điều suy nghĩ, hắn cảm giác điều này rất có khả năng.
Lý Thanh đi cũng không nhanh, hắn phải tiết kiệm thể lực, cố gắng để mình duy trì trạng thái đỉnh phong.
Trời nắng chói chang, hôm nay là mùa hè nóng bức, mặc dù Lý Thanh vẫn hành tẩu trong bóng tối của rừng cây, nhưng mặt trời vẫn khiến người ta khó có thể chịu đựng được.
Hơi lắc đầu, trên mặt hắn lộ ra một tia nặng nề, "Nếu tiếp tục nóng như vậy, 200 dặm này cũng không dễ đi."
Trên quan đạo không có ai, ít nhất cho tới bây giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy có người đi ngang qua.
Đi trốn tránh né lấp ló, đảo mắt đã qua một buổi sáng, Lý Thanh rời đi cũng có chút tê dại chân tay, "Có lẽ đã đi ba, bốn mươi dặm."
Hắn đã rời khỏi Hắc Phong Sơn, đi tới vùng đất bằng thông lên ngọn núi kế tiếp.
Mỏi mệt nhìn phía trước, bình nước trong tay Lý Thanh đã uống sạch, đang có chút đói khát khó nhịn.
Bỗng nhiên, một kiến trúc phía trước thu hút sự chú ý của hắn.
Trên kiến trúc treo đèn l*иg màu đỏ, bên trên viết chữ “Dịch” (Dịch trong Dịch Trạm).
Trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, "Cuối cùng có chỗ dừng chân."
"Hy vọng có thể có chút đồ ăn, bằng không thật sự là không kiên trì được rồi."
"Chỉ có thể đi rừng rậm thử thời vận, xem có thể nhặt chút đồ ăn hay không."
Lý Thanh cười khổ hai tiếng, đi về phía trước.
Rầm rầm rầm.
Một âm thanh cực lớn vang lên từ phía sau lưng hắn.