Chương 8: Ai Là Con Mồi, Giao Long Nhϊếp Phách

Lý Thanh nghe thấy âm thanh này thì giật nảy mình, nhất thời nhìn xuống phía dưới.

Mơ hồ bên trong, tựa hồ có một thân ảnh, nhưng hắn không thể xác định đó là cái gì.

Thậm chí hắn ta cũng không định trả lời.

"Cthulhu thế giới, chú ý cẩn thận, chú ý cẩn thận."

Lý Thanh cố gắng nhìn, nhưng không nói lời nào.

Người phía dưới không tự chủ được nhướn mày: "Sao không nói gì."

Trong bóng tối, trong tầm mắt của hắn, bóng tối trong phạm vi 10m đều vô cùng rõ ràng, hắn có thể nhìn thấy Lý Thanh rõ ràng.

Thấy đối phương chỉ nhìn hắn một cách mơ hồ, trong lòng nhất thời khẽ động.

"Chẳng lẽ hắn không nhìn thấy ta? Xem ra là một tên gia hoả vừa mới tu luyện Luyện Huyết Quyết."

Nghĩ tới đây, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy thì càng dễ giải quyết."

Hắn lục lọi trong ngực một phen, móc ra một viên châu.

Viên châu này lấy từ trong một túi màu đen ra, lập tức phát ra ánh sáng màu trắng mông lung, chiếu sáng khu vực phương viên mấy mét.

"Đạo hữu, hiện tại ta thân bị trọng thương, ta cần sự trợ giúp của ngươi."

"Nếu đạo hữu có thể ra tay, Dạ Minh Châu này coi như tạ lễ."

Cùng với sự xuất hiện của Dạ Minh Châu, Lý Thanh thấy được trên mặt đất có một đạo thân ảnh đang tựa vào cây đại thụ mà hắn đang đứng.

Đối phương trong ánh sáng lộ ra mười phần thê thảm, trước ngực thủng một lỗ lớn, có thể nhìn thấy xương trắng.

Trong lòng lập tức cả kinh, "Thảm như vậy còn có thể sống? Gia hỏa này tuyệt đối rất lợi hại."

Trong lòng cảnh giác lần nữa dâng lên, vẻ mặt cẩn thận nhìn hắn, một câu cũng không nói.

Bên trong ánh sáng, người này có một gương mặt râu ria xồm xoàm, nhìn qua nhiều nhất hơn 30 tuổi, làn da hơi trắng bệch, khuôn mặt càng trắng bệch, hốc mắt hãm sâu, giống như quỷ lao phổi.

Đặc biệt là môi hắn, tuy bị râu quai nón che đậy, nhưng có vẻ như là màu đỏ tươi.

Mặc dù ở trong Dạ Minh Châu hắn có thể hiện ra thân hình, nhưng Lý Thanh lại càng thêm cảnh giác.

Lý Thanh bỗng nhiên nói: "Ngươi... Ngươi muốn ta cứu ngươi như thế nào?"

Lúc này, trên mặt Lý Thanh hiện lên vẻ do dự và sợ sệt.

Phía dưới râu rậm bất động thanh sắc, nhưng trong lòng cười như nở hoa.

"Ngươi xuống đây, trong ngực ta có thuốc, ngươi bôi lên vết thương giúp ta."

"Trên lưng ta còn có một vết thương đủ để trí mạng."

"Chính ta không có cách nào bôi lên đó."

"Ngươi tu luyện Luyện Huyết Quyết, ta cũng tu luyện môn công pháp này, chúng ta tự nhiên chính là minh hữu."



"Ta biết nơi nào có phần sau của Luyện Huyết Quyết."

"Chờ thương thế của chúng ta ngưng lại, có thể đi cùng chúng ta, dọc theo đường đi cũng có cách tiếp ứng."

"Nhìn dáng vẻ của ngươi có vẻ còn chưa ăn cơm, trong ba lô của ta còn có chút lương khô."

Râu rậm giãy dụa, cởi bỏ cái bọc trên người mình.

Cố hết sức mở nó ra, lộ ra mấy cái bánh nướng và một miếng thịt bò bên trong.

"Đạo hữu, xin ngươi giúp một việc, giúp huynh đệ một tay."

Lúc này trên mặt đại hán râu quai nón đầy vẻ thành khẩn nhìn Lý Thanh, trong ánh mắt lộ ra một tia khẩn cầu.

Nhưng hắn nào biết được, khi chính mình nói ra Luyện Huyết Quyết.

Lý Thanh đã hoàn toàn quy hắn vào hàng ngũ địch nhân, hắn sẽ không quên kết cục của Hoa Nguyệt tiên sinh.

Nhìn thấy thịt bò trong ba lô của hắn, lại càng hoảng loạn vong hồn.

Hắn cũng không quên Hoa Nguyệt tiên sinh biến dị, bản thân thiếu chút nữa đã thành đồ ăn trong miệng đối phương.

"Tên này bị thương nặng như vậy, nói không chừng lúc nào cũng có thể biến dị."

"Thừa dịp hắn bệnh đòi mạng hắn, trước khi hắn còn chưa biến dị, tiên hạ thủ vi cường."

Lý Thanh nhìn cái túi, thịt bò và bánh nướng bên trong khiến hắn không tự chủ được mà nuốt nước bọt, nhìn qua vô cùng đói bụng.

Phía dưới đại hán râu quai nón, trong ánh mắt lộ ra một tia vui sướиɠ khó hiểu.

"Gia hỏa này nhất định là ngẫu nhiên tu luyện công pháp, đối với tu hành hẳn là hoàn toàn không hiểu."

"Nhìn dáng vẻ của hắn còn chưa phát sinh biến dị, hẳn là luyện thành không bao lâu, cũng chưa ăn qua mùi mặn."

"Rất có thể là con nhà nghèo, ha ha."

"Bất quá chỉ cần ngươi luyện Luyện Huyết Quyết, ngươi chính là thuốc bổ tốt nhất của ta."

Tựa hồ nghĩ tới điều gì, hắn không tự chủ được nuốt nước miếng, trong bụng truyền đến cảm giác đói khát.

Lý Thanh do dự trong chốc lát, trên mặt lóe lên vẻ do dự.

Gã râu quai nón phía dưới cảm giác chính mình chỉ cần thêm một mồi lửa nữa, vội vàng cao giọng nói.

"Huynh đệ, ngươi tốt nhất nhanh lên một chút, ta bị người đả thương, người nọ còn đang đuổi theo ta."

"Không chừng một lát nữa sẽ đuổi kịp."

"Ngươi cũng tu luyện Luyện Huyết Quyết, hắn cũng sẽ để mắt tới ngươi đó."

"Ta nhất định phải mau chóng khôi phục, mới có thể mang theo ngươi rời đi."

Lý Thanh nghe nói như thế, nhất thời trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng.

"Cái gì? Còn có người đang đuổi theo ngươi hả? Đánh bị thương ngươi hả?"

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Nhanh xuống đây chữa trị giúp ta, ta có thể mang ngươi chạy trốn."



Râu rậm dụ dỗ, cả người tựa hồ có chút kích động, thanh âm của gã tựa hồ cũng trở nên hơi khàn khàn quái dị.

Sau lưng hắn hơi gồ lên, nhìn như có thứ gì đó đang nhúc nhích.

Bản thân hắn hoàn toàn không có phát hiện, con ngươi Lý Thanh hơi co rụt lại, nhìn thấy sự thay đổi của đối phương.

Vẻ kinh hoảng trên mặt càng lúc càng đậm, cũng không biết là diễn, hay là thật.

Hắn vội vàng nói: "Ta... Ta xuống ngay đây."

Lý Thanh chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, tên râu quai nón nhìn Lý Thanh đang bò từ trên cây xuống, khóe miệng không tự chủ được nở ra nụ cười.

"Quả nhiên là không có kinh nghiệm gì, la một tiếng, hù dọa một chút, liền hoảng hốt."

"Ha ha."

Lúc này Lý Thanh đang bò xuống từ mặt khác của cây đại thụ, đôi mắt của tên râu quai nón nhìn chằm chằm vào nơi đó.

Thân thể hơi run run, hắn đang súc lực, chỉ cần Lý Thanh rơi xuống đất, hắn sẽ nhào tới đem hắn thôn phệ hầu như không còn, trị liệu thương tổn cho bản thân.

Ngay khi Lý Thanh bò đến một nửa, hắn bỗng nhiên kêu lên.

"Không tốt, ta bị kẹt lại, ta không xuống được."

Đại hán râu quai nón vừa nghe, trước tiên là sửng sốt, sau đó nhất thời trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

"Ha ha ha..."

"Ta tới giúp ngươi, đừng nhúc nhích!"

Râu rậm vội vàng giãy dụa đứng lên, đôi môi khô khốc, đầu lưỡi đỏ tươi khẽ liếʍ liếʍ, trong ánh mắt hắn toàn là ánh sáng khát máu.

Vòng qua trái cây đại thụ, đi vòng ra sau lưng.

Khi hắn đi ra sau lưng, ánh sáng màu trắng chiếu rọi một bóng người.

Đối phương ghé vào trên thân cây, tay phải cầm một lệnh bài, lúc này đang nhìn hắn.

Lệnh bài tràn ngập thanh quang, trong nháy mắt tiếp theo, một đầu giao long hư ảo màu xanh từ trong đó lao ra.

Ánh sáng lóe lên đánh về phía gã râu quai nón.

Sắc mặt gã râu quai nón hoảng hốt, gã lập tức biết mình trúng kế.

Nào có phải là cừu non gì chứ, rõ ràng là một con sói đội lốt cừu.

Toàn thân đại phóng huyết quang, một mảnh hồng quang từ song quyền của hắn vung ra, hướng về ảo ảnh giao long màu xanh mà đánh tới.

"Bò...ò... ~~"

Giao long màu xanh phát ra một tiếng rống như trâu như rồng, đại hán râu quai nón đang muốn vung ra nắm đấm, thần sắc lập tức trở nên mê mang, cả người đều ngừng động tác.

Giao long màu xanh lóe lên nhào tới trên người hắn, một thân ảnh hư ảo bị giao long từ trên người hắn kéo ra ngoài.

"Hả, chuyện gì thế?"

"Đau quá... Đau quá..."