Chương 5: Lão Trương không kiêu ngạo không siểm nịnh!

Mặt trời lặn, trăng sáng từ đằng đông mọc lên.

Hậu viện, bên hồ, hai bóng người đang ngồi ở nơi đó, mặt hồ phản chiếu ánh trăng, lung linh sáng ngời, yên lặng lay động.

– Lão Trương!

Lý Tử Dạ nhìn mặt hồ, nói:

– Ngay cả ngươi cũng không không có cách sao?

– Không có.

Lão Trương lắc đầu, nói:

– Mộ Nghiêu đó đã quán thông đệ nhị Thần Tàng, mà ngươi ngay cả một cái Thần Tàng cũng chưa mở, chênh lệch, quá lớn.

– Nhà ta có ngân lượng.

Lý Tử Dạ nhẹ giọng nói:

– Muốn bao nhiêu, có bấy nhiêu, thần binh lợi khí, chiến y bảo giáp cần cái gì có cái đó.

– Vậy cũng không thể nào, trừ khi..

Lão Trương nhìn chằm chằm mặt hồ, bình tĩnh nói:

– Đêm nay ngươi phái người gϊếŧ hắn.

– Có đạo lí.

Lý Tử Dạ suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc gật đầu nói:

– Lão Trương, ngươi ra giá đi.

– Ha.

Lão Trương nhàn nhạt cười, nói:

– Lão đầu tử ta không có bỉ ổi như vậy.

– Một trăm hũ Bách Hoa Nhưỡng.

Lý Tử Dạ ra giá.

– Đó là hoàng tử của Đại Thương.

Lão Trương cười lạnh một tiếng:

– Ngươi cảm thấy lão đầu tử như ta ngốc sao?

– Hai trăm.

Lý Tử Dạ tiếp tục tăng giá.

– Tuyệt đối không thể.

Lão Trương lắc đầu.

– Năm trăm.

Lý Tử Dạ trực tiếp tăng giá.

– Ta không thích gϊếŧ người.

Lão Trương trầm mặc, một lúc sau, mới mở miệng.

– Một ngàn hũ, cộng thêm năm trăm Nữ Nhi Hồng thượng hạng.

Lý Tử Dạ báo giá cuối cùng của mình.

– Thành giao.

Lão Trương đứng dậy, lập tức cất bước muốn ra ngoài.

– Lão Trương.

Phía sau, Lý Tử Dạ chợt hô lên.

Lão Trương quay người lại, hỏi:

– Sao thế, hối hận rồi?

– Ngược lại không phải.

Gương mặt Lý Tử Dạ lộ ra ý cười, nói:

– Chẳng qua, đừng gϊếŧ chết hắn, hiện tại không phải lúc hoàn toàn cạch mặt với hoàng thất, khiến hắn nằm vài ngày là được.

– Không có tiền đồ.

Lão Trương cười khẩy, quay người rời đi.

Đêm khuya.

Quán trọ Duyệt Lai, trong một phòng khách, Mộ Nghiêu ngồi dưới ánh nến, lặng lẽ lau trường kiếm của bản thân.

Trước giường, người hầu đã dọn xong giường, nói:

– Điện hạ, nên nghỉ ngơi rồi.

– Ừm.

Mộ Nghiêu gật đầu, nói:

– Ngươi lui xuống trước đi.

– Vâng.

Người hầu nhận mệnh lệnh, vừa định rời đi, bước chân hơi lại dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nói:

– Điện hạ, thật sự không cần liên lạc với quan phủ của Du Châu Thành sao? Nô tài lo lắng Lý gia kia sẽ gây bất lợi cho điện hạ.

– Sẽ không.

Mộ Nghiêu cười nhạt một tiếng, nói:

– Bọn họ đều là người thông minh hiểu phép tắc, Lý gia nhất định hiểu được, nếu như ta xảy ra chuyện ở chỗ này, Lý gia hắn cũng trốn không thoát.

Nghe vậy, người hầu mới yên tâm rời khỏi phòng.

Mộ Nghiêu cất kiếm, chuẩn bị thổi tắt nến, lên giường nghỉ ngơi.

Đột nhiên, một trận gió lạnh thổi qua, ngọn nến chập chờn qua lại.

Thân thể Mộ Nghiêu run lên, khi hắn định thần lại, sắc mặt biến đổi.

Gió thổi qua, gian phòng bị một cỗ năng lượng vô hình chấn động mở ra, trong nháy mắt, có một bóng người đi vào, bước chân không nhanh không chậm, chỉ trong nháy mắt, đã tiến vào gian phòng.

– Kẻ nào!

Mộ Nghiêu thất kinh kêu lên.

– Người muốn mạng của ngươi.

Người tới đeo mặt nạ, khí tức nội liễm, nhưng loại áp lực đáng sợ kia lại khiến người ta ngạt thở.

– Tiên tử, cứu mạng!

Biết được sự đáng sợ của người tới, cả người Mộ Nghiêu kịch liệt lui về phía sau, đồng thời liều mạng hét lên.

Tần Ân cũng ở trong quán trọ Duyệt Lai, cách duy nhất để cứu mạng hắn là kinh động tới Tần tiên tử.

– Ha, Tần Ân sao?

Dưới lớp mặt nạ, lão Trương cười nhạt, thân hình bay vụt qua, giơ tay chộp lấy cổ họng của người ở phía trước.

Tầng ba quán trọ Duyệt Lai, Tần Ân nghe được tiếng kêu cứu ở tầng dưới, khẽ nheo mắt lại.

Trong nháy mắt, cả người Tần Ân chuyển động, biến mất khỏi phòng.

Tầng hai, lão Trương thò tay nắm lấy cổ họng của tam hoàng tử, từ từ dùng sức.

– Ta là tam hoàng tử Đại Thương, nếu ngươi gϊếŧ ta, ngươi nhất định không sống nổi!

Mộ Nghiêu kinh hoảng nói.

"Phịch!"

Lão Trương không hề nói nhảm, trực tiếp đấm thẳng vào tâm khẩu của người trước mặt.

"Phụt!"

Một quyền cường hãn, chân khí nhập thể, l*иg ngực của Mộ Nghiêu co thắt, lập tức phun ta một ngụm máu tươi.

"Xoẹt!"

Đúng lúc này, sau lưng hai người, một đạo kiếm khí phá không đâm tới.

Lão Trương phát giác được, buông người trong tay ra, cả người xê dịch, né tránh kiếm khí.

Toàn thân Mộ Nghiêu vô lực mềm nhũn, sau đó, kiếm khí xẹt qua, một sợi tóc dài yên lặng rơi xuống.

Trong phòng, hai người Tần Ân và lão Trương bốn mắt nhìn nhau, bộc phát ra cảm giác áp bức nồng đậm.

– Hoa Mai Kiếm Tiên, danh bất hư truyền, tạm biệt.

Lão Trương bình tĩnh nói một câu, sau đó giẫm chân một cái, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Tần Ân nhíu mày, thân hình đồng dạng cũng lướt qua, đuổi theo.

Dưới bầu trời đêm, trên đường phố của Du Châu Thành, hai bóng người xẹt qua, tốc độ cực nhanh, trong thời gian mấy hơi thở, đã đi qua mấy con phố.

Phía trước, lão Trương nhún một cái vυ"t lên trời, nhảy lên mái nhà hai bên đường phố, sau đó lập tức ngưng tụ kiếm khí, kiếm khí phá không.

Tần Ân ngưng thần, bàn tay mảnh khảnh vung lên, kiếm khí tụ hợp, bất ngờ chặn lại kiếm khí.

– Kiếm Si!

Vừa giao thủ, Tần Ân đã nhận ra thân phận của người tới, trong Du Châu Thành này, người có tu vi kiếm đạo như thế này, chỉ có thể là người này.

– Yo, nhãn lực không tệ.

Trên mái nhà, lão Trương khẽ cười, khinh thường:

– Đường đường là Hoa Mai Kiếm Tiên làm sao lại trở thành thị vệ của hoàng thất thế?

Tần Ân cười lạnh, không hề tỏ ra yếu thế, nói:

– Ta cũng không ngờ được, Kiếm Si danh chấn thiên hạ vậy mà hạ mình làm loại chuyện đê tiện thay người khác gϊếŧ người, chủ tử của ngươi là ai, Lý Tử Dạ sao?

– Ha.

Lão Trương khẽ cười, nói:

– Ngươi thật coi trọng tiểu tử kia, lão đầu tử ta cũng không phải mấy kẻ tham lam, tuy rằng Lý phủ giàu có, nhưng cũng không mua được tự do của ta.

– Không phải Lý phủ ư?

Tần Ân nhíu mày, kì quái, ngoại trừ Lý phủ, còn có ai sẽ hạ thủ với tam hoàng tử.

– Tần Ân, ngươi còn muốn đánh không? Nếu không, lão đầu tử ta đi đây.

Lão Trương cười ha ha, dưới chân giẫm một cái, cả người bay về phương xa.

Tần Ân đứng trên đường, lưu quang trong mắt chuyển động, cũng không tiếp tục đuổi theo.

Tu vi của nàng và Kiếm Si không chênh lệch bao nhiêu, trừ phi là quyết đấu sinh tử, nếu không rất khó có thể giữ lại người lại.

Rốt cuộc là kẻ nào, thế mà có thể xúi giục được vị Kiếm Si này.

Lý phủ.

Trong hậu viện, Lý Tử Dạ vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Lúc này, một bóng người lướt tới, cởi bỏ mặt nạ.

– Lão Trương.

Thấy vậy, Lý Tử Dạ lập tức tiến lên, hỏi:

– Chuyện thành hay chưa?

– Lão đầu tử ta ra tay, làm sao có thể không thành.

Lão Trương cười nói:

– Lần này, tam hoàng tử dù thế nào cũng phải tĩnh dưỡng mười ngày mới có thể xuống giường, chẳng qua, tiểu tử ngươi dám làm như vậy, chẳng lẽ không sợ hoàng thất báo thù sao?

– Đương nhiên là sợ.

Lý Tử Dạ mỉm cười, nói:

– Chỉ là, mấy năm nay, triều đình dường như cố ý hay vô ý bắt đầu thăm dò rồi chèn ép Lý gia ta, chuyện triều đình hạ thủ với Lý gia, chẳng qua chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

– Ha, dám tranh đấu với hoàng gia, xem ra, ta vẫn đánh giá thấp Lý gia các ngươi.

Lão Trương híp mắt, nói:

– Hôm nay, cho dù ta không ra tay, bên Tam hoàng tử kia cũng sẽ có người ra tay.

– Ai biết được, có lẽ là ông trời không nhìn nổi, sai một số nhân sĩ hành hiệp trượng nghĩa tới mạt sát uy phong của hoàng gia.

Lý Tử Dạ khẽ cười nói.

– Một ngàn hũ Túy Hoa Nhưỡng, lại thêm năm trăm hũ Nữ Nhi Hồng, một hũ cũng không được thiếu.

Lão Trương nhấn mạnh.

– Không vấn đề.

Lý Tử Dạ cười nói:

– Chỉ cần ngươi muốn uống, lúc nào cũng có thể dâng lên.

– Đi đi, ở lại với ngươi thêm một lúc nữa, lão đầu tử ta lại có loại cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị tính kế.

Lão Trương phất phất tay, lập tức đi về phòng của mình.

Lão Trương trở về phòng, Lý Tử Dạ cũng không ở lại nữa, xoay người rời đi.

“Kẽo kẹt”

Cửa bị đẩy ra, Lý Tử Dạ đi vào phòng, nhìn thấy nữ tử ở bên trong, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa.

– Ấu Vi tỷ, sao ngươi lại ở đây?

– Chờ ngươi.

Trong phòng, dưới ánh nến lung linh, khuôn mặt thanh tú của Lý Ấu Vi lộ ra vẻ động lòng người.

– Chờ ta?

Lý Tử Dạ bước tới, nói:

– Ấu Vi tỷ có chuyện gì sao?

– Cho ngươi.

Lý Ấu Vi đẩy một chiếc hộp gỗ tới, trong hộp, một thanh trường kiếm yên tĩnh nằm trong đó.

– Đây là?

Lý Tử Dạ khó hiểu hỏi.

– Một thanh kiếm đã tẩm độc.

Thần sắc Lý Ấu Vi bình tĩnh, nói:

– Đó là một loại độc không màu không mùi, gặp máu lập tức phát tác, có thể khiến chân khí tán loạn, độc này chỉ có thể duy trì trong một khắc, sau một khắc, độc tính lập tức sẽ hết tác dụng, không ai có thể tra ra, cũng không ai có thể giải được.

– Ồ?

Nghe vậy, khuôn mặt Lý Tử Dạ lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:

– Không ngờ còn có đồ tốt như vậy, ngươi nghiên cứu ra từ khi nào?

– Hôm nay nghĩa huynh ngươi sai người đưa tới.

Lý Ấu Vi nói.

– Nhị ca sao?

Khóe miệng Lý Tử Dạ giật giật, nói:

– Nếu còn không có tin tức về hắn, ta còn tưởng rằng hắn chết rồi.

– Đừng nói linh tinh, cẩn thận hắn biết được.

Lý Ấu Vi không có ý tốt nói:

– Huynh ấy sẽ không khách sáo với ngươi, đừng có chọc huynh ấy, tránh lại phải chịu nỗi đau thể xác.

– Còn không phải vì ta thấy huynh ấy không ở đây sao?

Lý Tử Dạ cố nén sợ hãi, cười nói:

– Ấu Vi tỷ, cám ơn ngươi, cũng thay ta cảm ơn nhị ca, huynh ấy không thích ta, nên ta cũng không cần chính diện cảm ơn huynh ấy.

– Ừ, ta biết rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.

Li Youwei nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó đứng dậy rời đi.

Trong phòng, Lý Tử Dạ nhìn thanh kiếm trên bàn, trong mắt lộ ra tia nguy hiểm.

Một đêm yên bình trôi qua.

Ngày hôm sau, tất cả người trong phủ Lý phủ đều tụ tập lại, thậm chí còn mời rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn trong Du Châu Thành tới, chứng kiến kết quả cuối cùng của khảo nghiệm.

Tiền viện, Lý Tử Dạ, Lý Bách Vạn, Lý Ấu Vi đều sắp xếp ổn thỏa, tất cả những người chấp chưởng Lý phủ đều tới.

Lý phủ, náo nhiệt dị thường.

Từ sáng sớm đến giữa trưa, rồi đến khi mặt trời thiêu đốt lặn về hướng tây, tất cả mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi, chuyện này khiến cả Đại Thương Hoàng Triều đều chờ đợi xem chuyện bái sư trọng đại này sẽ có kết quả như thế nào.

Dưới ánh mắt của mọi người, Tần Ân cầm kiếm đi tới, giẫm kiếm phi hành mà tới, vẫn là phong thái phong hoa tuyệt đại, hoa lệ chói mắt như vậy.

Xét về khí chất và dung mạo, Hoa Mai Kiếm Tiên tuyệt đối là độc nhất vô nhị.

Các nhân vật chính cơ bản đều đã tới, chỉ thiếu tam hoàng tử kia.

Thời gian dần dần trôi qua, trong phủ, những nhà quyền quý trong Du Châu Thành do Lý gia mời tới đều bắt đầu có chút nóng nảy.

– Tam hoàng tử này tư thế thật kiêu ngạo, ngay cả Hoa Mai tiên tử cũng tới rồi, hắn thế mà còn chưa tới.

– Vẫn nên đợi thêm một chút đi, ai bảo người ta là hoàng tử.

– Hoàng tử, ha ha, hắn chỉ là hoàng tử, đâu phải hoàng đế, cũng không có mặt mũi lớn tới như vậy.

Mọi người bàn luận xôn xao, rõ ràng đều có ý kiến

đối với việc Tam hoàng tử tới muộn.

Nhưng, cho đến khi mặt trời lặn, Mộ Nghiêu, nhân vật chính thứ hai của cuộc tỷ võ này, vẫn chưa xuất hiện.

Ba người Lý Tử Dạ, Lý Bách Vạn, Lý Ấu Vi đều biết rõ lí do, cho nên, trong lòng đều không hề nóng lòng .

– Mặt trời đã lặn rồi, sao tam hoàng tử còn chưa tới?

– Chuyện gì vậy, vì sao Tam hoàng tử còn chưa tới?

– Thời gian trôi qua, tam hoàng tử kia thế mà sợ hãi không tới ứng chiến.

Trong Lý phủ, tất cả những nhân vật tai to mặt lớn ở Du Châu Thành đều khe khẽ thì thầm với nhau, rõ ràng không ngờ được sẽ có kết quả này.

– Tiên tử.

Trên mặt Lý Bách Vạn lộ ra nụ cười, nói:

– Tam hoàng tử điện hạ không có tới, người xem, chúng ta phải làm sao bây giờ?

– Thời cơ đã đến, Lý Tử Dạ thắng, vượt qua khảo nghiệm.

Kết cục đã sớm được đoán trước, Tần Ân thật sâu nhìn Lý Tử Dạ cách đó không xa, tuyên bố kết quả trước mặt mọi người.

Nghe được kết quả, trong lòng Lý Tử Dạ hưng phấn, siết chặt nắm đấm, thành công rồi!

Dưới sự chú ý của mọi người, Tần Ân nhìn người phía trước, nghiêm túc nói:

– Ngươi có nguyện ý bái ta làm sư phụ không.

– Ta nguyện ý.

Trên mặt Lý Tử Dạ lộ ra một nụ cười rạng rỡ, nói:

– Từ nay về sau, cho dù là họa hay phúc là giàu hay nghèo, hay vì bất kỳ nguyên nhân nào đó, ta đều nguyện ý kết làm sư đồ với Tần tiên tử, mãi mãi trung thành hết lòng với Tần tiên tử, vĩnh viễn không rời, tới khi sinh mệnh cuối đời, tiên tử, người có nguyện ý không?

Nghe người trước mặt tuyên bố kỳ lạ như vậy, Tần Ân khẽ cau mày, nhưng cũng không phát hiện có chỗ nào không ổn, trước mặt quyền quý trong Thành gật đầu ừ một tiếng, nói:

– Ừ, ta nguyện ý.

Ở bên cạnh, Lý Ấu Vi nghe xong những lời này, mỉm cười, giống như một đóa hoa nở rộ, mỹ lệ khiến người ta say mê.

Xong rồi, Tần Ân này nhất định không thoát khỏi lòng bàn tay của tiểu đệ rồi.

Nếu có thể lấy được một nàng dâu là Kiếm Tiên ngược lại cũng không tệ, cnxg xem như không uất ức tiểu đệ.