Chương 2: Tần Ân băng thanh ngọc khiết!

Ba ngày sau, bên ngoài Du Châu Thành.

Kiếm khí đến từ phía đông, cuồn cuộn khắp ba mươi trượng.

Sau đó, hoa mai tung bay đầy trời, một bóng dáng vừa thanh lệ vừa siêu phàm thoát tục giẫm trên kiếm mà tới, khí thế cường hãn, cực kỳ phô trương.

– Oa, Hoa Mai Kiếm Tiên tới rồi!

Trong Du Châu Thành, dân chúng nhìn thấy Hoa Mai Kiếm Tiên giẫm lên kiếm từ trên trời rơi xuống, trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ và kính trọng.

Gió khẽ thổi qua, hoa mai bay tán loạn, Tần Ân rơi xuống đất, thu cổ kiểm lại.

Rơi vào tầm mắt mọi người, nữ tử kia giống như tiên tử hạ phàm, dung mạo như tranh, xinh đẹp tới mức có chút hư ảo, mặc một chiếc váy trắng không dính bụi trần, sạch sẽ không tì vết.

– Tiên tử, ta yêu ngươi, tiên tử, ngươi là thần tượng của ta!

Trong dòng người hối hả, chỉ có Lý Tử Dạ nhàn rỗi nhàm chán, nhìn dáng vẻ xuất hiện vô cùng khoa trương của Tần Ân, lại rất phối hợp biểu diễn, duỗi tay ra, vừa vẫy vừa hét lớn.

– …

– …

Có lẽ là bởi vì Lý Tử Dạ kêu quá lớn, người chung quanh đều quay đầu lại, nhìn Lý Tử Dạ giống như một tên ngốc, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Thế là, Lý Tử Dạ trở thành chàng trai đẹp nhất trong lòng công chúng.

– Tiên tử. . . Ta yêu. . .

Thấy vậy, sắc mặt Lý Tử Dạ cứng đờ, một chữ “ngươi” cuối cùng cưỡng ép nuốt về.

Có chuyện gì thế, sao không ai la lên vậy?

Phương thức xuất hiện của những đại nhân vật không phải đều như vậy sao? Hắn rất phối hợp mà!

– Đây không phải là con trai của Lý Bách Thiên sao? Sao lại là một tên ngốc thế.

– Không biết, trước đó chưa từng nghe nói con trai của Lý Bách Thiên là một tên ngốc đâu?

– Ngươi biết cái rắm gì, tiểu Lý công tủ là một vị thiên tài, thiên tài luôn có chút khác thường, cái này gọi là tính cách.

Trong đám người, có người nhận ra Lý Tử Dạ, xì xào bàn tán, có người khó hiểu, có người tán thưởng.

Đương nhiên, những người tán thưởng, rõ ràng đều là nhắm mắt nói chuyện.

– …

Lý Tử Dạ im lặng, thấy tình thế không ổn, không hề nói nhiều, lập tức che mặt lại, sau đó xám xịt bỏ đi.

Thật xấu hổ mà!

Trước mặt mọi người, Tần Ân liếc nhìn Lý Tử Dạ đang xám xịt rời đi, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.

Tên ngốc?

Lý phủ, Lý Tử Dạ quay về, bên hồ nước ở hậu viện, lão Trương đang nhắm mắt dưỡng thần, mắt cũng không mở, hỏi:

– Gặp được chưa?

Lý Tử Dạ xấu hổ khẽ vuốt mũi, nói:

– Ta gặp được rồi.

– Thế nào, Tần Ân có xứng làm sư phụ của ngươi không?

Lão Trương thản nhiên nói.

Lý Tử Dạ dừng lại một chút, nhìn chằm chằm lão đầu nghiện rươu trước mặt hồi lâu, nói:

– Lão Trương, ngươi đang giễu cợt ta sao?

– Ừ.

Lão Trương gật đầu.

– Trương lão đầu, ngươi là một kẻ chỉ vì mười hũ Túy Hoa Nhưỡng mà bán rẻ liêm sỉ, cũng không biết ngại giễu cợt người khác.

Lý Tử Dạ cười lạnh một tiếng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trương lão đầu đang làm, hỏi:

– Lão Trương, ta thấy Tần Ân còn rất trẻ, thật sự lợi hại giống như ngươi nói sao?

– Võ đạo, không thể chỉ nhìn tuổi tác.

Lão Trương nhắm mắt lại bình tĩnh nói:

– Ngươi phải công nhận, trên thế giới này có một loại người, được gọi là thiên tài, mà Tần Ân là một thiên tài trong những thiên tài.

– Thật hâm mộ nàng.

Lý Tử Dạ cảm khái.

– Mỗi người có điểm mạnh, cũng có điểm yếu, không nên cưỡng cầu, ngươi cũng không cần quá cố chấp.

Lão Trương nói.

– Vậy điểm mạnh của ta là gì?

Lý Tử Dạ hỏi.

Lão Trương trầm mặc, sau đó không biết trôi qua bao lâu, mới lên tiếng:

– Ngoại hình của ngươi cũng tạm, có thể xem như bên ngoài nạm vàng ngọc.

– Lão Trương, trình độ mắng người của ngươi càng ngày càng cao, ta khâm phục ngươi.

Lý Tử Dạ cười nói, Trương lão đầu này lúc chửi bậy không hề dùng như từ thô tục, bên ngoài nạm vàng ngọc, câu tiếp theo chẳng phải là bên trong thối nát sao.

– Sao thế, lão đầu tử, ta nói không không đúng ư?

Lão Trương thờ ơ nói:

– Nghe nói, tối hôm qua, lại có một tiểu nha đầu ở trong phủ chủ động đi vào phòng của ngươi, sao rồi, một thân đồng tử có còn không ?

– Cút!

Lý Tử Dạ tức giận nói:

– Lớn lên đẹp trai cũng không phải lỗi của ta, ta cũng thấy rất phiền đó.

– Những lời này của ngươi nghe thật là gợi đòn.

Lão Trương nói.

– Lão Trương, ta quyết định rồi!

Lý Tử Dạ đột nhiên ngồi thẳng người, vẻ mặt kiên định nói:

– Ta nhất định phải bái Tần Ân làm sư phụ, theo đó thành công bước vào con đường võ học, sau đó, vang danh tứ hải, vô địch thiên hạ.

Lão Trương mở mắt ra, đánh giá thiếu niên trước mặt một phen, rất lâu sau mới hỏi:

– Ngươi nghiêm túc?

– Đương nhiên.

Lý Tử Dạ gật đầu.

– Tuổi trẻ thật tốt.

Lão Trương cảm khái:

– Ngay cả nằm mơ giữa ban ngày cũng nói có khí thế như vậy.

– …

Lão đầu tử này thật xấu xa, Lý Tử Dạ không thèm để ý tới lão.

– Công tử, lão gia gọi ngươi.

Lúc này, một tên nô bộc bước nhanh tới, vội vàng nói.

– Có chuyện gì?

Lý Tử Dạ hỏi.

– Kiếm Tiên, Hoa Mai Kiếm Tiên tới rồi.

Nô bộc kia nói.

– Lão...Tần?

Nghe vậy, Lý Tử Dạ thoáng chốc đứng dậy, kinh ngạc nói:

– Nhanh như vậy.

Nói xong, Lý Tử Dạ lập tức bước nhanh về phía tiền viện.

– Quả nhiên là người trẻ tuổi, dễ bị kích động.

Bên hồ, lão Trương lại nhắm mắt lại, điềm tĩnh nói.

Tiền viện, trong đại sảnh.

Lý Bạch Vạn liên tục lấy lòng Tần Ân, vì sự nghiệp bái sư của con trai, không thèm để ý mặt mũi gì cả, tất cả đều là chuyện nhỏ.

– Tiên tử, trà này có hợp khẩu vị của ngươi không.

– Tiên tử, nhà ta còn có trà Vân Vũ thượng hạng đó.

– Tiên sinh, ngươi muốn uống rượu không? Trong phủ ta có Túy Hoa Nhưỡng mười năm, còn có Nữ Nhi Hồng, hai mươi năm.

– Tiên…

– Tiên…

Khi Lý Tử Dạ đến đại sảnh, nhìn thấy dáng vẻ đang không ngừng lấy lòng người ta của lão cha, hận không thể tìm một cái lỗ trên đất mà chui xuống.

Quá mất mặt rồi!

– Tiên tử, đi đường nhiều ngày như vậy, khẳng định là đã mệt mỏi, ta và đại phu trong phủ từng học được vài thủ pháp xoa bóp, hay là ta giúp ngươi giải tỏa một phen?

Lý Tử Dạ bước nhanh về phía trước, cười tươi như hoa nở rộ.

– Miễn đi.

Tần Ân không đồng ý nhận ý tốt của phụ tử hai người, thần sắc thản nhiên nói:

– Mục đích ta đến đây, các ngươi chắc hẳn đều biết, điều kiện thu đồ đệ của ta rất đơn giản, chỉ cần các ngươi vượt qua khảo nghiệm của ta, là có thể bái ta làm sư.

– Khảo nghiệm gì?

Lý Tử Dạ lập tức lấy lại tinh thần hỏi.

Bên cạnh, Lý Bách Vạn cũng nhích lên trước, vểnh tai lắng nghe.

– Đừng dựa vào con, mặt của cha quá lớn.

Lý Tử Dạ đẩy mặt Lý Bách Vạn ra, không vui nói.

Lý Bách Vạn xấu hổ cười khan một tiếng, lập tức lui về phía sau hai bước.

– Ba chuyện.

Tần Ân liếc nhìn phụ tử hai người đang hòa hợp một cách kỳ lạ, bình tĩnh nói:

– Hoàn thành xong ba chuyện, ta sẽ công nhận ngươi vượt qua khảo nghiệm.

– Ba chuyện?

Tâm thần Lý Tử Dạ tập trung, nhiều như vậy, lão Tần này không dễ qua mặt.

– Đương nhiên, ta sẽ không yêu cầu ngươi lập tức hoàn thành ba chuyện, ta sẽ cho ngươi thời gian, hôm nay, ta tới nói cho ngươi về khảo hạch đầu tiên.

Tần Ân đứng dậy bình tĩnh nói:

– Chuyện đầu tiên là, ta cho ngươi một ngày, tìm kiếm hoặc rèn một thanh kiếm, đường nét độc đáo, không giống bình thường.

Dứt lời, Tần Ân không nói thêm lời nào, cũng không nhắc nhở nửa câu, đã bước ra khỏi chính sảnh, vội vàng rời đi.

Trong đại sảnh, phụ tử hai người bốn mắt nhìn nhau, mỗi người lại có sắc mặt khác nhau.

– Lão Tần đang giơ cao đánh khẽ sao?

Vẻ mặt Lý Tử Dạ khó hiểu hỏi.

Ai chẳng biết lão cha hắn giàu có, đừng nói một thanh kiếm, cho dù là một vạn cũng có thể mua được.

– Sẽ có vấn đề gì kỳ lạ không? Tần tiên tử nói phải có đường nét độc đáo.

Lý Bách Vạn ngược lại có chút lo lắng, dò hỏi.

Lý Tử Dạ xem thường nhìn người trước mặt một cái, nói:

– Lão cha, ngươi có thể đừng có ngây thơ như vậy được không, cái gì mà đường nét độc đáo, không giống bình thường, đây hoàn toàn tương đương với một hình thức khảo nghiệm, đáp án có chính xác hay không, hoàn toàn theo ý do lão Tần nói.

Nói tới đây, Lý Tử Dạ đột nhiên dường như nhớ tới cái gì, lo lắng hỏi:

– Đúng rồi, lão cha, khi Lão Tần tới, cha có nhét ngân lượng không?

– Ôi cái trí nhớ của ta.

Lý Bách Vạn vỗ mạnh vào đùi, bụng run lên, tiếc nuối nói:

– Ta chỉ để ý tiếp đãi Tần tiên tử, quên chuyện này rồi.

– Lão Lý, sao cha không quên ăn cơm hả!

Vẻ mặt Lý Tử Dạ oán hận nói:

– Còn không mau sai người đi tìm chỗ ở của lão Tần, nhét ngân lượng đi!

– Không cần tra đâu, sau khi Tần Ân kia vào thành, ta đã phái người theo dõi nàng.

Đúng lúc này, bên ngoài đại sảnh, một mỹ nữ có dáng người thanh tú bước vào, cung kính hành lễ với Lý Bách Vạn:

– Nghĩa phụ.

– Ấu Vi tỷ.

Thấy người tới, Lý Tử Dạ lập tức tiến lên, mỉm cười vui vẻ nói:

– Vẫn là Ấu Vi tỷ tốt nhất, làm việc luôn khiến người ta yên tâm, không giống lão cha, một chút cũng không đáng tin cậy.

Lý Ấu Vi khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:

– Ánh mắt của tiểu đệ không tệ, Tần Ân kia dung mạo xinh đẹp, mông cũng cong, vừa nhìn đã biết rất dễ sinh con, ngươi trước tiên bái sư, sau này ôm mỹ nhân, kế hoạch rất hay.

Lý Tử Dạ: ....

Lý Bách Vạn: …..

Hổ báo, hồ ngôn loạn ngữ mà!

– Ấu Vi tỷ à.

Lý Tử Dạ vội vàng chuyển đề tài, hỏi:

– Ngươi nói vẫn luôn phái người theo dõi Lão Tần, vậy ngươi có tra được nàng ở đâu không?

– Phía tây thành, quán trọ Duyệt Lai, sản nghiệp của nhà chúng ta, không có gì đặc biệt, chỉ có một chữ, đắt tiền! Chứng tỏ Tần tiên tử là một người rất trang nhã.

Lý Ấu Vi nói.

– Trang nhã mới dễ làm, lão cha, ngươi đã nghe rõ hay chưa!

Nghe vậy, Lý Tử Dạ lập tức quay lại, hô: "Mau chóng đi chuẩn bị lễ vật, nhất định phải quý trọng, càng quý trọng càng tốt, phải để Lão Tần cảm nhận được rõ ràng thành ý của chúng ta.

– Vậy ta đi chuẩn bị đây.

Lý Bách Vạn cười xum xoe, rời khỏi đại sảnh, đi chuẩn bị lễ vật.

Thấy lão cha rời đi, Lý Tử Dạ quay đầu trưởng tỷ trong sảnh, cười nói:

– Ấu Vi tỷ, lát nữa mang lễ vật đi tặng lão Tần vẫn đành làm phiền tỷ, người khác ta không yên tâm.

– Ừm.

Lý Ấu Vi gật đầu, nhẹ nhàng đáp:

– Chuyện của tiểu đệ, chính là chuyện quan trọng nhất của Lý phủ chúng ta.

Vào lúc hoàng hôn, khi mặt trời lặn, một mình Lý Ấu Vi đến quán trọ Duyệt Lai.

"Cốc cốc."

Có tiếng gõ cửa, sau đó, Tần Ân ra mở cửa.

– Lý Ấu Vi, trưởng tỷ của Lý Tử Dạ.

Lý Ấu Vi ngôn từ ngắn gọn vào thẳng vấn đề, tự giới thiệu.

– Có chuyện gì?

Tần Ân hỏi.

Lý Ấu Vi bước lên phía trước, không hề nói nhảm, đặt cái bọc trong tay xuống, lấy ra ba chiếc hộp, sau đó mở từng chiếc ra.

– Đông Hải Dạ Minh Châu, tìm được ở đáy biển Đông Hải, giá trị mười vạn lạng vàng.

– Thiên Tằm Nhuyễn Giáp, đao kiếm bất nhập, thủy hỏa bất xâm, đáng giá trăm vạn lạng vàng.

– Ngư Trường kiếm, tương truyền Ngu Công từng sử dụng trong cổ đại, là một bảo vật vô giá.

Ba chiếc hộp, đặt ba vật chí bảo trong nhân gian, Lý Ấu Vi đặt đồ xuống, cũng không định ở lại, chuẩn bị rời đi.

Trước khi ra khỏi cửa, Lý Ấu Vi quay người, chỉ hỏi một câu:

– Tiên tử còn có gì chỉ điểm?

Tần Ân im lặng, một lúc sau, nói:

– Ta sẽ tận lực.

Lý Ấu Vi gật đầu, không hỏi gì thêm, cất bước rời đi.

Đêm dài dằng dặc, Lý Tử Dạ đứng trong viện, nhìn bầu trời đêm, hồi lâu, ý thơ đại phát, cảm khái:

– Ài, có tiền là có thể sai quỷ quay cối xay, ài, có tiền có thể sai quỷ quay cối xay mà!

– Con trai ta quả nhiên là thiên tài bẩm sinh!

Trong phòng, Lý Bách Vạn xuyên qua cửa sổ nhìn con trai, vẻ mặt kiêu ngạo.

Ngày hôm sau, vào thời gian đã định.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn, hoa mai tung bay khắp trời, tiên nữ cầm giẫm kiếm mà đến, dung mạo phi phàm, không vương một chút bụi trần.

Giống như tiên tử băng giá hạ phàm, hoàn mỹ như vậy, xuất thế như vậy, băng thanh ngọc khiết như vậy.

Đại sảnh, Lý Tử Dạ lấy ra một thanh kiếm làm bằng vàng ròng đưa tới.

Ánh vàng lấp lánh, vô cùng chói mắt.

Tần Ân cầm lấy thanh kiếm vàng, nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó bình tĩnh gật đầu, tán thưởng:

– Không sai, nếu là tu luyện kiếm đạo, cho dù có luyện kiếm hay không, cảnh giới chí cao, hoa bay lá rụng đều có thể hóa thành kiếm, nếu quá cố chấp vào ngoại vật, trái lại sẽ sẽ rơi vào đường cùng, đáp án phù hợp, qua ải.

Lý Bách Vạn: ...

Lý Tử Dạ: ...