Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kính Hoa Thủy Nguyệt

Chương 37: Trẫm cho ngươi là được!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Duật cực kỳ căm ghét bộ dáng bất cần của nàng. Nàng luôn miệng cầu hắn trách phạt, chỉ cần trách phạt là xong sao?!

" Rốt cuộc vì sao lại cướp đoạt túi thơm?!"

Hắn phẫn nộ quát, căn bản không tin cái lí do chỉ vì vừa mắt mà cướp đồ của nàng.

Gia Ninh mệt mỏi nhắm mắt. Chỉ trong một ngày, một người lại một người tìm tới tra khảo nàng, nàng thật sự mệt mỏi rồi, không còn tâm trí muốn cùng hắn đôi co thêm nữa.

" Thần thϊếp là vì đố kỵ với Doãn quý phi nên mới làm như thế! Như vậy được rồi chứ?!"

Hắn phạt nàng cũng được, đánh nàng cũng được. Nàng chỉ cần hắn mau chóng kết thúc, buông tha cho nàng là được.

Tần Duật lửa giận càng giống như đổ dầu vào lửa, gân xanh trên trán vì kìm nén mà nổi lên dữ tợn.

" Ta hỏi lại một lần nữa! Vì sao lại cướp đi túi thơm?!"

Cơ thể mệt mỏi, còn bị hắn đè chặt đau đớn, hết lần này đến lần khác ép hỏi, Gia Ninh cũng chịu không nổi nữa. Tức giận bộc phát mà lớn tiếng:

" Ta vì đố kỵ mà muốn dạy dỗ nàng ta một bài học! Như vậy còn chưa đủ sao?!!"

Nàng tức giận đến nỗi mặt nhỏ đều trướng đỏ. Nam nhân cũng phẫn nộ đến không kiềm chế được nữa.

Hắn túm lấy người nàng, giống như nắm một đồ vật mà ném tới long sàng. Giống như con thú phát điên mà lung tung xé rách y phục nàng.

" Là vì đố kỵ sao?! Tại sao phải đố kỵ, trẫm cho ngươi một đứa con là được chứ gì?! Trẫm cho ngươi!!"

" Aaaa...!!"



Gia Ninh hoảng sợ mà hét lên. Nàng đã nhận lỗi chịu phạt như thế, hắn vì sao còn không muốn buông tha nàng nữa!

" Ngươi cút ra, ta không cần!!"

Tần Duật túm lấy cái yếm đào, lập tức buộc chặt hai tay nàng lên trên đỉnh đầu, khiến nàng không thể động tay.

" Không phải ngươi đố kỵ sao?! Trẫm cho ngươi là được!!"

Hắn thật sự đã phẫn nộ đến không kìm được. Hắn rõ ràng cho nàng cơ hội nói ra lí do, chỉ cần nàng chịu mở miệng nói thật, hắn sẽ một chút cũng không muốn trách phạt nàng. Nhưng nàng lại cứng đầu, một mực tự nhận bản thân đố kỵ, cố tình chọc giận hắn, hắn liền phải dạy dỗ nàng.

Gia Ninh điên cuồng kháng cự, nhưng sức lực lại không đấu nổi hắn. Y phục trên người nàng còn chưa thoát hết, hắn đã mạnh mẽ tách chân nàng, thô bạo mà xông vào.

Gia Ninh đau đến điếng người, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.

" Ngươi cút ra! Mau đi ra!"

Tần Duật hoàn toàn phát điên rồi. Lửa giận bùng phát thành du͙© vọиɠ, mặc kệ nàng đau đớn, chỉ một lần rồi một lần thô bạo khiến nàng phải ngoan ngoãn.

Nàng bụng nhỏ run rẩy, đau đớn đến mức cả cơ thể đều không còn sức lực. Nàng nghiến chặt răng, chịu đựng đau đớn dưới hạ thân. Nam nhân bàn tay lớn vươn đến siết lấy cằm nàng, giọng nói khàn khàn nhuốm đầy du͙© vọиɠ:

" Khóc? Ngươi muốn trẫm liền cho ngươi đứa con. Còn không phải đúng ý ngươi sao?"

" Ta mới không cần đứa con của ngươi!"

Còn chưa kịp dứt lời, cổ nàng đã bị hắn siết chặt lấy. Nam nhân nghiến răng, hai mắt nổi lên tơ máu siết cổ nàng:



" Không cần?! Ngươi không có tư cách nói không!"

Tẩm điện hoàng đế rộng lớn không ngừng vang lên tiếng da thịt va chạm. Đằng sau lớp mành lụa, hai thân ảnh liều chết triền miên. Nam nhân liên tục trầm đυ.c thở dốc.

Gia Ninh toàn thân đau đớn đến không còn sức lực, cổ bị siết chặt không thể thở, gương mặt trướng đỏ như muốn nhỏ máu.

Hắn giống như con dã thú phát điên, biến phẫn nộ thành du͙© vọиɠ mà không ngừng đoạt lấy cơ thể nàng. Gia Ninh toàn thân run rẩy, hai chân gần như không thể chống đỡ được nữa.

Suốt mấy canh giờ, hắn vẫn chỉ giữ mãi một tư thế, cơ thể nàng đã gần như căng cứng, không thể nhấc nổi một ngón tay.

Nàng thần trí hỗn loạn, không còn chút sức lực kháng cự, chỉ có thể trằn trọc thừa hoan dưới thân hắn, chỉ mong hắn có thể nhanh chóng kết thúc, buông tha cho nàng.

Tần Duật có lẽ đã sắp đến giới hạn, động tác đột ngột trở nên càng thêm mãnh liệt.

Cả người nàng nóng bỏng như sắp nổ tung, động tác của hắn quá nhanh, nàng gần như không thể kiểm soát được, hai tay chỉ có thể ôm lấy bụng, miệng không kìm được kêu lên.

" Nhanh....quá nhanh!!"

Nàng liên tục lắc đầu, hai tay đặt trước bụng hắn nỗ lực muốn đẩy hắn ra.

Nam nhân nghiến răng, hai tay siết chặt eo nàng, thân thể cường tráng đầy mồ hôi, sau một trăm nhát hạ, rốt cuộc mới buông lỏng.

Gia Ninh run run thở gấp, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Cao triều qua đi, mí mắt nàng cũng không chống đỡ nổi nữa, lúc tưởng như đã kết thúc mà muốn trực tiếp gục qua đi, nam nhân lại đột ngột lật người nàng lại.

" Trẫm còn chưa cho phép ngươi nghỉ ngơi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »