Mặt trời đã lên cao, Gia Ninh vì chói mắt mà tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Tần Duật ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn nàng.
Nàng đột nhiên thấy ngượng, hai má vì thế mà đỏ lên, nhìn vào mắt nam nhân chỉ thấy cực kỳ đáng yêu.
Tần Duật thấy hứng thú, cố tình sát lại gần, bàn tay vô lại bao trọn lấy một bên gò bồng, giọng điệu cố tình trêu chọc:
" Cái gì cũng đã làm, hiện tại còn ngượng ngùng?"
Gia Ninh bị hành động của hắn doạ hoảng, gương mặt càng thêm đỏ au.
" Ta... Ta không có ngượng ngùng!"
Nam nhân nhướn mày, rõ ràng không tin lời nàng nói, bàn tay đặt trên gò bồng cao ngất còn cố tình giật giật bóp mấy cái.
" Ngực bị nam nhân sờ lấy còn không ngượng ngùng? Nàng nữ nhân này đúng thật là khác người!"
Gia Ninh bị giọng điệu trêu chọc của hắn chọc tức, vội vàng hất bàn tay vô lại kia ra.
" Ngươi vô sỉ!! "
Tần Duật không nhịn được cười nhìn nàng cau có. Trước đây quận chúa Quân Ninh luôn là tức giận cáu gắt, nhưng lại không có như bây giờ đáng yêu.
Trêu chọc đủ hắn cũng không muốn làm nàng tức giận thêm nữa, liền nhặt áo khoác mỏng từ bên cạnh giúp nàng khoác lên.
" Bên cạnh có một cái hồ, đi tắm rửa một chút đi."
Nghe hắn nói nàng mới thấy cả người dính nhớp không thoải mái, liền gật đầu đi theo hướng hắn chỉ. Vừa đi được một đoạn, liền thấy một cái hồ dưới chân thác nước.
Gia Ninh cởi y phục liền xuống nước. Lúc vừa bước xuống một chân, vì không để ý mà bị hụt, cơ thể cứ thế theo đà lao xuống, cả người đều chìm vào trong nước. Nàng hoảng sợ chân tay khua loạn xạ, nhưng vì không biết bơi mà càng ngày càng chìm sâu, nước cũng theo đó mà tràn đầy khoang mũi.
Tần Duật ở cách đó không xa nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy tới, tung người nhảy xuống hồ.
Gia Ninh chìm xuống rất sâu, ngực bị đè ép cực kỳ khó thở, nước sớm đã tràn vào khoang mũi, cơ thể sắp không còn tỉnh táo.
Cũng may Tần Duật chạy tới kịp thời, lúc ôm nàng lên bờ Gia Ninh vẫn còn chưa có gì nguy hiểm, nôn ra mấy ngụm nước liền tỉnh lại.
Nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của hắn, Gia Ninh cực kỳ lo lắng. Cũng tại nàng bất cẩn gây rắc rối cho hắn. Vừa định mở miệng xin lỗi, nam nhân lại cực kỳ nghiêm túc nắm lấy vai nàng.
" Nàng ngồi đây đợi ta một chút!"
Gia Ninh còn mơ màng chưa kịp hiểu lời hắn, nam nhân đã lại một lần nữa nhảy xuống hồ. Nàng giật mình nhìn mặt hồ xao động thật mạnh rồi dần dần tĩnh lặng, rốt cuộc mới hoàn hồn mà vội vàng chạy tới mép hồ nhìn xuống.
Thật lâu thật lâu sau, lúc Gia Ninh đã lo lắng đến không kiềm được nữa sợ hắn đuối nước, nam nhân rốt cuộc cũng ngoi.
Gương mặt hắn cực kỳ rạng rỡ, ánh mắt không giấu nổi vui vẻ mà nhìn nàng.
*****************
Hai người một nam một nữ đột ngột đi vào trong rừng từ đêm qua đến giờ vẫn chưa trở về, Bạch Tử Ngôn cũng bắt đầu lo lắng. Lúc vừa định đi tìm hai người họ, liền lại bắt gặp họ về đến dưới sân.
" Bạch công tử vốn đã biết rồi đúng không?"
Tần Duật thâm trầm nhìn gương mặt tĩnh lặng của y.
Lúc bơi xuống nước để cứu Gia Ninh, hắn đã vô tình nhìn thấy một khe đá sâu phía dưới đáy hồ.
Hồ nước này hắn đã tắm rửa vô số lần, nhưng vì không lặn xuống sâu, nên hoàn toàn không phát giác ra khẽ đá ấy. Mãi cho đến ngày hôm nay, lúc hắn một lần nữa lặn xuống, mới xác nhận khe đá ấy thật sự có thể thông ra ngoài vách đá lừng lững của đáy vực này, cũng chính là đường ra duy nhất của bọn họ.
Hắn tin tưởng, Bạch Tử Ngôn đã ở đây bao nhiêu năm như vậy, chắc chắn không thể không biết đến sự tồn tại của khẽ đá kia.
Tần Duật chỉ không hiểu được, vì sao rõ ràng có đường thoát khỏi đáy vực, hắn lại không rời khỏi nơi đây, còn cố tình che dấu hai người bọn họ sự tồn tại của khe đá này.
Bạch Tử Ngôn trầm ngâm, cũng biết Tần Duật không phải kẻ tầm thường, cũng không có ý định tiếp tục giấu diếm.
" Ta từ lâu đã thuộc về nơi này, liền không có ý định rời đi. Không nói cho hai người, cũng là vì không muốn người ngoài biết đến lối vào nơi đây."
Tần Duật ngón trỏ nhẹ gõ đều trên mặt bàn gỗ, cũng không hoàn toàn tin tưởng lời y nói. Dù không biết lí do thực sự của y là gì, hắn cũng tin tưởng y không có ý đồ bất chính nào, liền cũng không ép buộc tìm hiểu.
" Chút nữa, bọn ta liền lập tức rời đi. Đa tạ ân cứu mạng của Bạch công tử!"
Tần Duật khảng khái cảm tạ. Ân cứu mạng của y, hắn dù không thể báo đáp, cũng chắc chắn khắc ghi trong lòng.
Bạch Tử Ngôn gật đầu, cũng không có ý ngăn cản, ánh mắt lại như có như không liếc nhìn nữ nhân cúi đầu từ đầu đến giờ.
Tần Duật cũng để ý sắc mặt Gia Ninh có chút không tốt, cũng chỉ cho rằng nàng vẫn vì trận đuối nước vừa nãy mà hoảng sợ. Hắn dịu dàng ôm lấy vai nàng, giọng nói cực kỳ ôn nhu:
" Nghỉ ngơi một chút đi, mấy canh giờ nữa chúng ta liền trở về!"
Gia Ninh nhẹ gật đầu, liền xoay người trở vào trong. Nàng biết hắn vì sợ hoàng cung mất chủ càng kéo dài lâu càng loạn nên mới gấp rút lập tức muốn trở về.
Nàng khẽ thở dài một hơi. Biết làm sao đâu? Nàng và hắn cũng không thể cả đời sống tại nơi này. Hắn là vua một nước, là người nắm cả thiên hạ, hắn còn có sứ mệnh của hắn. Trở lại được là tốt, nhưng tại sao nàng lại cảm thấy bất an như thế.
Gia Ninh đặt tay lên ngực mình, cảm nhận nhịp tim rối loạn. Nàng sợ hãi, sợ hắn trở lại nơi hoàng thành to lớn kia, trở về với Doãn Túc Thư, những ôn nhu mà nàng vừa có được lại sẽ tan biến như chưa từng có.
Nàng mới chỉ được nếm chút ngon ngọt, nàng sợ hãi mất đi....