Chương 3: Dạy dỗ

Gia Ninh rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi nữa. Nàng nhả ra tay hắn, hàm răng rời khỏi da thịt, máu nóng liền cứ thế trào ra. Nàng chứng kiến cảnh máu me như thế cũng có chút choáng váng.

Nàng he hé miệng nhỏ khẽ thở. Một chút hơi sức kêu la cũng không còn , chỉ có thể khẽ nức nở nơi cổ họng.

Rốt cuộc, nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương nhỏ bé, cho dù có ương bướng cứng đầu đến đâu cũng không thể đấu lại sức lực của một tên nam nhân cường tráng.

Nhận thấy nàng im lặng khẽ thở, nam nhân rốt cuộc cũng nguôi giận mà cố tình thả nhẹ động tác. Hắn buông ra tóc nàng, hàm răng cũng rời đi thôi không cắn xé vai nàng nữa.

Tóc không còn bị kéo nữa, cả người nàng liền mềm nhũn ngã xuống, không còn chút sức lực mà áp mặt xuống sàn.

Nhìn thấy bờ vai mượt mà hiện tại bị bản thân dày vò huyết nhục mơ hồ, lại gầy yếu run run. Trong lòng hắn liền một trận tê dại mềm nhũn.

Hắn cúi đầu, đau lòng nhẹ nhàng liếʍ lấy vết thương của nàng. Thấy nàng vì đau mà run lên, động tác lại càng dịu dàng hơn.

Động tác hắn thật cẩn trọng, rất dịu dàng, khác hoàn toàn bộ dáng điên cuồng lúc trước. Thực ra, hắn thật sự rất thích dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của nàng. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, hắn sẽ một chút cũng không nghĩ làm nàng đau.

" Gia Ninh, Gia Ninh...". Hắn mê luyến thầm thì gọi tên nàng.

Gia Ninh khẽ rùng mình, cũng không biết vì sao kẻ kia lại biết tên của nàng.

Một trận náo này, Gia Ninh vì kiệt sức mà trở thành bộ dáng ngoan ngoãn, khiến nam nhân cực kỳ hài lòng.

" Chỉ cần ngoan ngoãn, ta cũng sẽ không ủy khuất nàng!"

Hắn ghé sát tai nàng, khàn khàn mà nói một câu.

Gia Ninh cảm thấy hắn rất giống một kẻ điên, tính tình lúc nóng lúc lạnh. Lúc thì giống như một kẻ biếи ŧɦái phát cuồng mà tra tấn nàng, lúc thì lại giống như một kẻ si tình mà thầm thì bên tai.

Từ sau ngày ôm ấy, Gia Ninh rốt cuộc cũng biết nhẫn nhịn. Nàng biết hắn thích nàng ngoan ngoãn, liền giả trang nghe lời, không còn bướng bỉnh chống đối hắn nữa, chỉ hy vọng một ngày có thể trôi qua dễ dàng hơn.



Theo thường lệ, nam nhân mỗi ngày đều đem đến một thùng gỗ, ném tới trước mặt nàng bắt nàng nàng ăn.

" Ăn cơm!"

Hắn đơn giản nói một câu, liền đứng tại một chỗ chăm chăm nhìn nàng.

Gia Ninh cắn môi, chần chừ nhìn thùng gỗ trước mặt. Nàng rất sợ hắn, sợ hắn lại giống như hôm qua đánh nàng, nhưng loại cơm kia nàng thật sự không thể nuốt nổi.

Nam nhân bắt đầu mất kiên nhẫn, giơ chân đạp đổ thùng cơm. Thùng gỗ bị đá lộc cộc vang lớn khiến nàng giật nảy mình.

Hắn ta tiến tới túm lấy tóc nàng kéo giật về phía sau. Gia Ninh bị kéo liền không nhịn được kêu lên:

" Đau...."

" Mau ăn!!"

Hắn ép mặt nàng xuống đống cơm hỗn độn, ngữ khí lạnh lẽo đáng sợ ra lệnh, giống như chỉ cần nàng dám nói không, hắn sẽ lập tức gϊếŧ chết nàng.

Gia Ninh xuyên qua ánh sáng yếu ớt mơ hồ nhìn thấy góc cằm hắn, bỗng dưng cảm thấy rất quen mắt.

Nam nhân dường như bắt đầu không kiên nhẫn. Giọng nói lạnh băng, nghiến răng nhả ra từng chữ:

" Không muốn chết thì mau ăn!"

Nàng sợ hãi mà giật mình.Cuối cùng, bàn tay vươn tới bốc cơm từ dưới đất, run rẩy từng chút từng chút cho vào trong miệng.

Nàng không dám nhai, cứ thế gắng gượng nuốt chửng. Cổ họng nhộn nhạo ghê tởm, chỉ nghĩ muốn phun hết ra ngoài lại nghĩ đến bàn tay to lớn vẫn đang nắm tóc mình, sợ hãi mà cố gắng nuốt vào.



Một khắc này, Gia Ninh chỉ cảm thấy đã dài như ngàn năm, lâu đến mức như muốn dày vò tra tấn nàng. Nước mắt cứ không ngừng tuôn ra, theo động tác ăn mà chảy vào khoang miệng, mặn chát. Cảm giác ủy khuất vô cùng lan tràn toàn thân.

Nhìn nàng khóc đến tê tâm phế liệt, bộ dáng muốn nôn lại không dám nôn cũng làm cho hắn hài lòng không ít. Cuối cùng, thấy dường như cũng đã đủ, liền nói một câu " Đủ rồi " làm nàng dừng lại.

Gia Ninh giống như được ân xá mà thở phào, nhắm mắt tận lực ngăn cản cảm giác muốn phun nơi cổ họng.

Được một lúc, nàng còn tưởng hắn đã rời đi, đột nhiên hắn lại từ đâu đi tới ôm lấy nàng đứng dậy.

Gia Ninh hốt hoảng nắm lấy vạt áo hắn:

" Ngươi muốn mang ta đi đâu?!!"

Nam nhân không để ý đến nàng , một mực ôm nàng bước đi, không lâu sau, hắn liền ôm nàng đến một gian phòng lạ lẫm.

Gian phòng này có chút sáng sủa hơn nơi nàng bị nhốt trước kia. Nói là sáng hơn, thực chất cũng chỉ là có thể mơ hồ thấy được chút đồ vật, vẫn là rất tối, nàng vẫn không thể nhìn rõ được gương mặt của nam nhân kia.

Hắn ôm nàng đến một cái ghế, đặt nàng ngồi lên trên.

Gia Ninh không nhịn được mà hốt hoảng kêu la:

" Mau thả ta ra, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!!"

Nam nhân vẫn trầm mặc, trói hai tay nàng lên cao, dùng một miếng vải lụa nhét vào miệng nàng, không thèm để sự kháng cự của nàng vào trong mắt.

Xong xuôi, hắn hài lòng mà nhìn nàng bị buộc chặt căng cứng, không thể cử động.

Nam nhân xoay người rời đi, đi tới cái bàn gỗ ở cách đó không xa, không biết làm gì mà liên tục vang lên những âm thanh lộn xộn.

Gia Ninh sợ hãi mà nhìn theo, vì không thể thấy rõ, trong lòng lại càng thêm lo lắng.