Hắn im lặng nhìn nàng. Bề ngoài giống như thật bình tĩnh, thực chất bên trong lại vô cùng rối loạn.
Khoảnh khắc nàng lao tới thay hắn đỡ lấy nhát đao kia, chính bản thân hắn cũng chẳng thể ngờ tới, nàng vậy mà có thể vì hắn, mặc kệ đi sống chết của bản thân.
Nam nhân tâm tư vô cùng hỗn loạn. Đổi lại là phía trước, hắn có thể đối nàng lạnh nhạt cùng chán ghét, nhưng hiện tại trở nên như vậy, đến lúc nàng tỉnh lại, hắn thật sự không biết phải dùng thái độ gì đối nàng.
Đúng lúc này, hắn lại không chú ý tới đuôi mắt nàng khẽ giật giật.
Gia Ninh mơ màng hé mắt, thị giác chưa kịp thích ứng với ánh sáng liền vô cùng đau nhức.
Nàng nháy mắt khẽ than nhẹ, lúc này Tần Duật mới giật mình mà chú ý đến.
Gia Ninh vừa mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt nam nhân phóng to ở trước mặt. Nàng mất tự nhiên mà vội dời mắt đi, xoay người muốn ngồi dậy. Lại quên mất bản thân bị thương, vừa khẽ động người liền đau đến lợi hại.
Tần Duật khẩn trương đỡ lấy vai nàng, nhìn thấy mảnh vải băng lại nhiễm đỏ, liền tức giận mắng:
" Đừng động! Còn muốn cố tình làm vết thương nặng hơn?!"
Gia Ninh cúi đầu cụp mắt, ngoan ngoãn mà dựa theo tay hắn nằm lại xuống.
Không khí lại trở nên im lặng, vô cùng mất tự nhiên.
Tần Duật không chịu được không khí gượng gạo như thế, liền bật dậy xoay người đi ra ngoài.
Gia Ninh cũng nhẹ nhõm thở dài.
Mối quan hệ giữa bọn họ từ trước đến nay chưa bao giờ hoà hảo. Chỉ cần gặp mặt, không phải là lạnh lùng đối đãi thì cùng là to tiếng cãi cọ.
Đối với tình cảnh hiện tại, thật không biết phải làm sao.
Nàng chán nản đỡ trán, cũng chẳng hiểu nổi tại sao lúc ấy lại lao tới thay hắn đỡ kiếm. Khoảnh khắc nhìn thấy mũi đao hướng về hắn, đầu óc nàng liền trống rỗng, cơ thể giống như không còn là của mình, theo bản năng mà chạy đến, chỉ sợ hắn sẽ bị tổn thương.
Gia Ninh cười khổ, nàng thật sự hết thuốc chữa rồi. Dù cho thế nào đi chẳng nữa, cũng không thể loại bỏ hai chữ Tần Duật ra khỏi tâm can.
******
Gia Ninh tỉnh lại sau, vết thương rất nhanh liền khép miệng, thể lực cùng dần dần hồi phục.
Có điều, nàng cùng Tần Duật cũng từ lúc ấy trở đi, hầu hết đều là tránh mặt nhau.
Căn nhà gỗ nhỏ của lam y nam tử chỉ có hai gian phòng ngủ. Bởi thế hai người cố định phải ngủ chung. Gia Ninh ngủ trên giường, hắn ngủ ở dưới đất.
Đối với một người từ lúc sinh ra thân phận đã cao quý, đã quen có kẻ hầu người hạ như hắn, phải ngủ ở dưới sàn đất lạnh lẽo là điều cực kỳ khó chịu.
Thế nhưng, Tần Duật lại cố tình không hề có một lời than vãn, mỗi tối đều lẳng lặng nằm ngủ dưới sàn nhà.
Không khí trong căn nhà nhỏ lúc nào cũng cực kỳ tĩnh lặng.
Gia Ninh cùng Tần Duật vốn đã cực kỳ gượng gạo, lại cộng thêm lam y nam tử là người cực kỳ kiệm lời, căn nhà liền luôn trong không khí trầm lặng.
Gia Ninh ngày lúc lần đầu nhìn thấy lam y nam tử kia, liền lập tức ngốc lăng.
Sống trên đời đã hơn 16 năm, nàng thật sự chưa từng gặp qua nam tử nào đẹp đẽ đến thế. Y lúc nào cũng mặc lam y, dáng người phiêu dật, giống như thiên tiên không vướng chút bụi trần phàm tục. Y rất kiệm lời, nhưng lại đem lại cảm giác rất ôn nhu, cả người toả ra phong thái điềm nhiên, bất giác khiến cho người ở cạnh cảm thấy rất thoải mái.
Gia Ninh mơ hồ nhớ, y có nói qua, y gọi Bạch Tử Ngôn. Tên cũng như người, đẹp đẽ mà ôn nhu, đẹp đẽ đến mức nàng không dám lại gần y, không nỡ khiến y lây dính chút khói bụi phàm trần.
Mỗi buổi sáng, Tần Duật đều ra ngoài đi săn, lại tiện thể tìm kiếm lối thoát khỏi đáy vực. Mặc dù y đã nói, nơi này không có lối ra, hắn vẫn cứ một mực tìm kiếm, không có ý định muốn từ bỏ.
Mỗi buổi sáng như thế, ở lại căn nhà gỗ nhỏ chỉ còn có nàng cùng y.
Căn nhà gỗ của y tuy không lớn, nhưng lại vẫn có một căn thư phòng nhỏ. Bên trong có rất nhiều sách, còn có rất nhiều tranh.
Gia Ninh có lén trộm xem, mới thấy tranh của y hoạ cực kỳ mĩ, chữ cũng cực kỳ đẹp.
Bạch Tử Ngôn thấy nàng hứng thú, liền không ngại ngần cho nàng mượn sách, cũng giúp Gia Ninh đỡ cảm thấy nhàm chán.
Gia Ninh thật sự rất không thể hiểu. Một người sống cô đơn tách biệt khỏi nhân gian ở giữa đáy vực sâu như thế này, đáng lí phải có bộ dáng thật thô kệch thô lỗ, làm sao lại có thể như thế tao nhã thanh cao, tựa như thiên tiên chốn tiên cảnh.
Từ sau khi nàng tỉnh lại, y cũng không còn giúp nàng bôi thuốc băng bó vết thương nữa. Có lẽ y nghĩ nàng cùng Tần Duật là phu thê, liền để lại việc này cho hắn.
Mà mỗi lần như thế, không khí giữa hai người lại càng khó xử. Ta không nói, ngươi không nói, vừa chạm mặt liền cảm thấy gượng gạo.
Gia Ninh thầm nghĩ, nếu nàng có thể tự băng bó vết thương sau lưng, thật sự sẽ một chút cũng không muốn làm phiền đến hắn.