Chương 13: Phong Tử Hiên

" Nương nương, người tỉnh?!"

Sáng hôm sau Gia Ninh tỉnh lại, vừa cử động một chút, toàn thân liền đau đớn. Nàng khẽ nhăn mi, nương theo cánh tay của tiểu Lan mà ngồi dậy. Đến lúc nhìn thấy gương mặt tiểu Lan, kí ức đêm hôm qua liền lập tức ùa tới.

Nàng lo lắng quét một vòng nhìn tiểu Lan:

" Ngươi không sao chứ?!"

" Nô tỳ không sao! Là thái hậu đã cứu nô tỳ!"

Gia Ninh khó hiểu nhìn tiểu Lan:

" Không phải a di đang đóng cửa niệm phật sao? Sao có thể biết chuyện mà cứu ngươi?!"

Gương mặt tiểu Lan thoáng chút không được tự nhiên, sau đó mới trả lời :

" Nô tỳ cũng không biết, đêm qua là Thái cô cô tới ngăn cản thị vệ hành hình!"

Thái cô cô là cung nữ thân cận đã hầu hạ a di mấy chục năm. Bà ấy đích thân đến cứu người, hẳn là chỉ thị của a di. Nhưng rốt cuộc tại sao a di biết chuyện ở Phượng Tê cung nhanh như thế, nàng thật sự không nghĩ ra.

Rốt cuộc cũng nghĩ không thông, Gia Ninh liền mặc kệ không quản nữa. Dù sao tiểu Lan không sao là tốt rồi.

" Nương nương, người hôm qua...."



Tiểu Lan ngập ngừng nhìn Gia Ninh. Nhìn bộ dáng của nàng hiện tại, ai cũng có thể nhìn ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Gia Ninh không trả lời tiểu Lan, liền cho nàng đi chuẩn bị nước tắm rửa.

Chuyện đêm qua, nàng không muốn nhớ lại một chút nào nữa. Nàng không hận hắn cưỡng ép nàng, không hận hắn lăng mạ nàng. Nàng chính là cảm thấy hổ thẹn bản thân, không biết nên như thế nào đối diện với hắn. Hắn nói không sai, là nàng trước ngày đại hôn với hắn mà thất trinh, chính là nàng dơ bẩn, là nàng có lỗi với hắn. Mà chuyện hắn bị trúng xuân dược, dù không phải do nàng làm, cũng là nàng gián tiếp hại hắn, hại hắn phải chung đυ.ng với nữ nhân dơ bẩn như nàng.

Nghĩ nghĩ, nàng lại đột nhiên nhạt nhẽo bật cười. Lục đại tiểu thư từ khi nào lại trở nên tự ti như thế.

Là vì chữ yêu chăng?! Nàng cũng chẳng rõ.

Hiện tại, nàng chỉ muốn thật nhanh tắm rửa, gột tẩy đi tất cả mọi dơ bẩn, gột rửa đi tất cả nhục nhã.....

Tiểu Lan đứng phía sau chải đầu, chăm chú búi tóc cho nàng, thỉnh thoảng lại liếc mắt qua gương đồng:

" Nương nương, nhìn sắc mặt người không được tốt, khó chịu chỗ nào sao?"

Gia Ninh rũ mắt nhìn bản thân trong gương, trong lòng trống rỗng.

Nàng khẽ thở dài. Trước kia nàng đã rất nhiều lần tưởng tượng đến ngày nàng tiến nhập hoàng cung, ngày ngày được cùng Tần Duật ở cùng nhau, hẳn phải là rất hạnh phúc. Thế nhưng hiện tại, lại chẳng có chút nào giống với nàng nghĩ. Đột nhiên nàng cảm thấy thật nhớ nhà, thật nhớ Lục phủ.

Gia Ninh đang ngẩn người, miên man nhớ lại mấy chuyện hồi bé, đột nhiên bên ngoài liền có cung nữ vội vã chạy vào nội điện bẩm báo:

" Hoàng hậu nương nương! Tây điện xảy ra chuyện rồi!!"

Tây điện là cung cấm nằm ở phía tây hoàng cung. Ngoại trừ những phi tử nhị phẩm mới có cung điện riêng, những phi tần còn lại đều phải sống trong điện nhỏ ở Tây điện.



Mặc dù Tây điện có rất nhiều phi tần, thế nhưng Tần Duật lại chưa từng sủng hạnh bất kì ai. Vì thế mà Tây điện xưa nay chưa bao giờ xảy ra những chuyện nữ nhân đố kỵ đấu đá nhau. Cũng bởi lẽ, phải có sủng, người ta mới có thể tranh sủng, mà đằng này, hoàng đế lại dường như cũng quên mất hoàng cung còn có một nơi gọi là Tây điện.

Lúc Gia Ninh đến nơi, vừa nhìn thấy thi thể trương phềnh kia liền lập tức xoay người mà nôn khan. Mấy cung nữ đằng sau cũng quay đầu, nhắm mắt không dám nhìn.

Thi thể chết đuối, vì ngâm nước lâu mà trương lên, da thịt trắng bợt đã bắt đầu phân hủy mà mủn ra, gương mặt cũng biến dạng không còn thấy rõ, mùi hôi tanh bốc lên nồng nặc, đặc biệt ghê người.

Gia Ninh vỗ ngực, cố nén cơn buồn nôn, khoé mắt vì nôn khan mà ứa nước.

" Chuyện là thế nào?!"

" Bẩm nương nương, thái y đã xem qua thi thể, xác định là Hồng quý nhân. "

Gia Ninh nhìn Trương ma ma, nghĩ nghĩ cũng chẳng nhớ ra Hồng quý nhân là người nào. Đến lúc tiểu Lan lén nhắc, mới biết hoá ra là phi tần ngày hôm qua ở trên đại điện đã nói chuyện với nàng.

" Là tự vẫn sao?"

" Hiện vẫn chưa xác định được nguyên nhân, còn phải nhờ hoàng hậu nương nương điều tra thêm!"

Gia Ninh là đang hỏi Trương ma ma, bà còn chưa kịp trả lời, bên cạnh lại có giọng nam nhân khác chen vào trả lời thay.

Nam nhân chấp tay hướng nàng nói, nhưng phong thái lại hết sức lạnh lùng, ngạo mạn. Gương mặt hắn cương nghị, làn da nâu rám mang dáng vẻ của một người thật lâu năm lặn lội trên chiến trường.

Hắn là Phong Tử Hiên, là nhi tử của Phong thái phó, là thầy dạy học cho hoàng đế lúc nhỏ. Một lần, Phong Tử Hiên theo cha đến Đông cung dạy học cho thái tử, nhờ tính cách thông minh, nhanh nhẹn mà được tiên hoàng nhìn trúng, đặc ân cho được cùng học chung với các hoàng tử. Cũng vì lẽ đó mà từ nhỏ Phong Tử Hiên đã cùng hoàng đế vô cùng thân thiết, trở thành người bằng hữu chí cốt của nhau.