Bùi Hoài vẫn luôn thích ta.
Hắn từng tặng ta trâm hoa, đưa ta đi Tây Giao săn bắn chỉ để đổi lấy nụ cười, chi hàng vạn tiền để đốt pháo hoa giữa kinh thành cho ta.
Hắn đã làm cho ta rất nhiều việc mà người khác không dám làm.
Nhưng khi đó ta đang có thanh mai trúc mã là thái tử ca ca, tất nhiên là chướng mắt hắn.
Hắn làm cái gì ta cũng đều không thích, đều thấy chán ghét.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là tuổi trẻ không hiểu chuyện. Nhất thời, ta xúc động không thôi.
“Vương gia không cần đa lễ, mời ngồi”
Ca ca thức thời lùi xuống.
Ta nói Thôi Tuyết mang đứa nhỏ đến.
Bùi Hoài đưa tay đỡ, nhưng Thôi Tuyết sợ hắn làm rơi đứa nhỏ, né tránh không đưa.
Bùi Hoài mỉm cười: “Bổn vương cũng không phải kẻ hậu đậu, sao phải phòng bị ta vậy?’
Ta tiến lên, tự đưa đứa nhỏ cho hắn: “Vương gia nhìn xem, mới được hơn hai tháng mà đã nhiều tóc chưa này”
Hắn tinh tế đánh giá, cười nói: “Đây là dấu hiệu của phước trạch”
Nói xong, hắn lấy trong ngực ra một miếng ngọc bội, nhét vào tã lót của tiểu tử: “Hoàng đệ, ca ca tặng ngươi, đừng khách khí”
Ta cười thầm trong lòng, chỉ sợ là trong mơ hắn cũng không nghĩ được rằng, đây là cháu trai của mình.
Đùa một lúc, Truyền Thừa bắt đầu mệt, ta bảo Thôi Tuyết cho đứa nhỏ đi ngủ.
Nàng ta do dự không muốn đi, ý không muốn để ta ở lại một mình với Bùi Hoài.
Bùi Hoài cười giễu cợt: “Nha đầu Thôi Tuyết kia quá đề phòng ta, năm đó chính là ngươi thường xuyên ngăn cản ta, không truyền lời của ta, không cho ta thấy tiểu thư nhà ngươi, bao nhiêu bạc của ta đều mất trắng”
Thôi Tuyết đỏ mặt, thanh minh: “Một phần bạc của Vương gia nô tỳ đều không lấy, tất cả đều bố thí cúng dường dầu thắp cho đền chùa”
Bùi Hoài vỗ tay cười: “Làm tốt lắm, cũng coi như thêm công đức cho bổn vương”
Ta đành giảng hoà: “Thôi Tuyết tính tình trung hậu, với bản cung tình thân như tỷ muội, tất nhiên là thập phần che chở cho ta”
Sau đó ra hiệu cho Thôi Tuyết lui ra.