Hoàng thượng băng hà.
Theo quy định, các phi tần không có con như chúng ta đều phải tuẫn táng.
Thái giám đè mạnh ta xuống, định ép ra uống rượu độc, ta hét lên: “Làm càn! Bản cung đã mang long chủng trong bụng, ai dám đυ.ng đến ta?”
Tổng quản thái giám mặt trắng bệch, bán tín bán nghi, phái người đi kính sự phòng ghi chú từng ngày, kiểm tra ngay trước mặt ta.
Lúc sau, chỉ thấy đuôi lông mày hắn nhướn lên, vẻ như cực kỳ kinh ngạc, sau đó khoanh tay cung kính thỉnh tội với ta: “Nô tài có mắt không tròng, thỉnh Lệ phi nương nương thứ tội”
Ta biết, người ở trong cung không thể đắc tội chính là tổng quản thái giám này, hoà nhã cười nói: “Không biết không có tội, công công đứng lên đi”
Hắn có chút lấy lòng ta, liếc nhìn cái bụng phẳng lì của ta, trong mắt loé tinh quang, ngầm suy tính.
Ta biết hắn hoài nghi cái gì. Hắn đã đoán đúng. Đứa nhỏ này không phải của lão hoàng đế.
Mà của tân đế sắp đăng cơ.
…………
Lúc tiên đế bệnh nặng, ta theo chiếu chỉ vào hầu hạ.
Lúc vào trong điện, tiên đế đã mê man bất tỉnh, thái tử ngồi trước án đang phê duyệt tấu chương.
Lâu ngày không gặp, khí tức trên người hắn ngày một cường đại, cao quý lừng lẫy, mặc dù chưa đăng cơ nhưng đã có khí phách của một hoàng đế.
Lúc này ta mới hiểu, thực ra đó là khẩu dụ của thái tử.
Giữa trăm công ngàn việc, hắn liếc ta một cái, mặt mày đạm bạc, thờ ơ nói: “Hôm nay phiền Lệ phi chăm sóc phụ hoàng một chút”
Ta cúi đầu nhận lệnh.
Hoàng thượng nằm trên giường mê man, ta thực ra không phải làm gì cả, chỉ ngồi nhìn mà thôi.
Trong ánh sáng của ngọn nến chiếu sáng căn phòng, hình bóng được phóng đại vô hạn chiếu trên tường, sinh động mà ấm áp.
Giống như có chút hương vị khói lửa ngày đó.
Ta không khỏi ngẩn ngơ, có chút buồn bã.
Giống như cảnh tượng đã từng quen biết, gợi lên những ký ức xưa cũ.
Trong trí nhớ, từng có một thiếu niên đạp trăng mà đến, bất chấp đêm hôm tìm đến khuê phòng chỉ để cầu xin sự tha thứ của thiếu nữ.
Thiếu nữ giận dỗi đưa lưng về phía hắn. Hắn đi đến đâu, nàng quay lưng đến đó.
Thiếu niên sốt ruột, lời hay lời đẹp cũng không còn tác dụng.
Không còn cách nào, hắn đành cúi người xuống, dưới ánh nến trước mặt thiếu nữ biểu diễn trò bóng giấy.
Một tay hắn là người giấy tài tử mi thanh tú mục, một tay là thiếu nữ giấy môi đỏ mi dài, đổi giọng bắt đầu diễn:
“Nhã Ngư muội muội, sao lại không để ý đến ta?”
Thiếu niên giấy chạy vòng quanh thiếu nữ giấy.
Thiếu nữ cất tiếng lanh lảnh: “Đã có người khác rồi còn đến đây tìm ta làm gì, ngươi cút đi”
Thiếu niên giấy cất giọng uỷ khuất: “Muội muội nghe ở đâu chuyện vô lý như vậy? Lý tiểu thư ngã xuống lao về phía ta, ta lập tức tránh ngay, không chạm vào một góc áo của nàng ta”
Thiếu nữ nói giọng kỳ quái: “Ngươi vẫn còn biết nàng ta họ Lý nha”
Thiếu niên giấy càng thêm uỷ khuất: “Thật sự nói nhiều sai nhiều, không nói cũng sai, ai, ta đúng là mệnh khổ mà! Thế nào mà lại yêu một tiểu thư ngang ngược và vô lý như thế chứ…”
Ta thật sự không chịu nổi nữa, hắn liên tục nói xấu ta: “Ngươi nói ai ngang ngược vô lý?”
Hắn cợt nhả: “Đương nhiên là người đứng trước mặt này, người trong mắt ta, trong tim ta này!”
Ta đỏ mặt, đuổi theo mắng hắn: “Đồ đăng đổ tử miệng ngọt kia, đi ra ngoài!”
Hắn cười khıêυ khí©h, chạy đến đằng sau lưng, ôm ta vào ngực: “Đừng giận ta nữa được không?”
“Hừ”, ta xoay mặt, không để ý đến hắn.
Hắn hôn trộm ta một cái, đôi môi mềm mại mát lạnh: “Ta đi đây, đừng nhớ ta nhiều quá…”