Chương 2

Phế Thái tử Lý Thừa Sách trước khi bị phế truất, từng vì mẫu thân Ý An Hoàng hậu thủ tang ba năm. Mãn tang kỳ, hắn hồi kinh chưa được mấy tháng đã bị quần thần buộc tội.

Hoàng đế bèn ra lệnh cho Xích Ảnh Vệ đến Đông Cung bắt giữ. Nghe nói khi đó, phế Thái tử đã có được hổ phù khởi binh, nhưng lại chọn đầu hàng chịu trói, đến Tông Chính Tự lĩnh tội. Hắn muốn dùng cách này để bảo vệ những đại thần ủng hộ mình, nhưng họ vẫn không thoát khỏi sự thanh trừng của Tấn vương.

Sau trận sóng gió này, người hắn cứu được cuối cùng, chỉ có nữ nhi của Thừa tướng Ngu An.

Ý An Hoàng hậu khi còn sống, có giao tình thân thiết với mẫu thân Ngu Tô. Bà từng cầu xin Hoàng đế ban hôn cho hai người. Cũng vì chút tình nghĩa này, Hoàng đế miễn tội cho Ngu Tô, lệnh cho nàng theo phế Thái tử đến Lương Châu.

Lý Thừa Sách buộc phải thu nhận nàng, bởi vì ngoài bên cạnh hắn, Ngu Tô không còn nơi nào để đi, chỉ có hắn mới có thể cho nàng một chút che chở.

Hôn lễ của hai người được tổ chức hết sức đơn giản. Khi nến đỏ sắp tàn, Lý Thừa Sách được người hầu dìu vào, say khướt không còn biết gì. Những nghi lễ tiếp theo xem như không thể thực hiện được nữa.

Ngu Tô gỡ khăn voan, đỡ hắn lên giường hỉ, cởi giày, cho lui hết người hầu.

Người bên cạnh thở nhẹ, nàng biết hắn thực ra không say, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đại phu nói vết thương của Vương gia chưa lành, không nên uống rượu."

" Lương Châu xa xôi, thổ phỉ hoành hành, không phải nơi tốt đẹp gì, bản vương hiện tại thân còn lo chưa xong." Lý Thừa Sách lạnh lùng nói, " Nàng theo bản vương, không có bất kỳ lợi ích gì."

Ngu Tô nhìn ngọn nến ngoài màn che: "Thϊếp đã nói rồi, thϊếp chỉ cầu Vương gia bảo toàn tính mạng."

Hắn hiểu vì sao nàng lại đến bên mình, hồi lâu sau, Lý Thừa Sách nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: "Nhiều nhất là năm năm, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho phụ thân nàng."

"Nhưng trong mắt bản vương, không dung thứ cho sự phản bội."

Hoàng đế lệnh cho hắn sau khi thành hôn phải nhanh chóng rời khỏi kinh thành đến phiên trấn. Trước khi lên đường, Lý Thừa Sách đưa nàng đến một tư trạch ở phía tây thành.

Trong trạch giam giữ sủng thϊếp cũ của hắn, Triệu thị. Năm xưa, Triệu thị đã tố cáo hắn trước mặt Hoàng đế, giao nộp thư từ qua lại giữa hắn và các đại thần, khiến tội danh của hắn hoàn toàn được xác thực.

Sau khi Lý Thừa Sách bị giam vào Tông Chính Tự, Triệu thị tự vẫn không thành, bị đưa đến tư trạch này. Ý của Hoàng đế là để hắn tự xử lý.

Hộ vệ mở cửa, Triệu thị thấy hắn không hành lễ, khóe môi nở nụ cười nhạt: "Điện hạ lại có người mới rồi sao?"

Các hoàng tử trong cung không thiếu nữ nhân hầu hạ, Lý Thừa Sách đương nhiên cũng vậy. Sau khi Triệu thị đến bên cạnh, hắn mới thu liễm tâm tư.

Khác với những nữ nhân yểu điệu khác, Triệu thị kiêu ngạo, thường xuyên làm nũng với hắn. Dần dần, hắn chìm đắm, rồi cũng gục ngã trong tay nữ nhân này.

Lý Thừa Sách cũng cười: "Đường đến Lương Châu xa xôi, lần này chia tay e là khó gặp lại. Ta và nàng là người quen cũ, nên đến chào từ biệt."

Hắn phất tay ra lệnh, hộ vệ mang dây lụa trắng vào.

Lý Thừa Sách không nhìn nàng thêm một lần nào nữa, bước ra hiên nhà, Ngu Tô đang đợi hắn ở đó.

Mưa xuân lất phất, động tĩnh trong phòng nghe rõ mồn một. Ngu Tô mặt mày tái nhợt, Lý Thừa Sách nhìn nàng: "Sợ rồi sao?"

Ngu Tô khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói: "Nếu Vương gia không nỡ, chi bằng hãy buông tha."

Muôn ngàn hạt mưa rơi xuống, đáy mắt Lý Thừa Sách phủ một tầng sương lạnh: "Hoàng thượng nói đúng, ta tâm ngoan thủ lạt, không xứng với ngôi vị trữ quân."

Ngu Tô không khuyên can nữa, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh hắn. Ở bên hắn, nàng thường im lặng.

Nếu là trước đây, Lý Thừa Sách có lẽ sẽ cảm thấy nữ tử như vậy quá mức nhạt nhẽo, nhưng sau khi trải qua biến cố này, tâm tính hắn đã thay đổi rất nhiều, ngược lại bắt đầu thưởng thức tính cách trầm tĩnh như nước của nàng.

Bên trong dần im bặt, Lý Thừa Sách bước vào, lệnh cho hộ vệ dừng tay, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn dặn dò từng câu từng chữ.

Có lẽ vì không nỡ, hoặc có lẽ vì lời khuyên của Ngu Tô, cuối cùng hắn vẫn chọn tha cho Triệu thị, đuổi nàng ta đi, vĩnh viễn không được quay về kinh thành.

Ra ngoài, hắn mắt đỏ hoe, nở nụ cười lạnh lẽo: "Những gì nên cắt đứt, đều đã cắt đứt rồi, sau này gặp lại, ta sẽ không nương tay nữa."

Ngu Tô hiểu người mà hắn ám chỉ là Tấn vương, nàng chợt thấy lạnh, liền nép sát vào người hắn. Đây là chút hơi ấm duy nhất nàng có thể tìm thấy giữa đất trời này.

Nàng trân trọng chút hơi ấm này, nhưng không tham lam.

Lý Thừa Sách đột nhiên nắm lấy tay nàng, khiến nàng giật mình, nghe hắn nói: "Từ nay về sau, nàng là người của ta."

Ngu Tô đến bên hắn, không liên quan đến phong nguyệt, không liên quan đến tình ái, Lý Thừa Sách hiểu rõ điều này.

Nhưng hắn không quan tâm, ít nhất là hiện tại.