Chương 5



Nàng theo tiếng kêu nghiêng đầu, nhìn thấy Đương Quy lén lút vào đây. Đương Quy chạy đến trước mặt nàng, từ trong ngực móc ra hai cái bánh bao chay còn nóng hổi: "Lão gia ra lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào cho người ăn, đây là nô tỳ lặng lẽ từ trong phòng bếp, tiểu thư nhanh ăn đi."

Một ngày không ăn gì, Dư Niểu Niểu đã sớm đói chết. Nàng cầm màn thầu liền há miệng lớn bắt đầu ăn.

Đương Quy đau lòng: "Người ăn từ từ, chớ mắc nghẹn."

Ăn màn thầu xong, Dư Niểu Niểu cầm lấy trái cây bày biện trên hương án, há mồm gặm.

Đương Quy: "Cái này, đây chính là cống phẩm cho tổ tiên!"

Dư Niểu Niểu ăn đến hai má phình lên, nói chuyện có chút ngắt quãng: "Chư vị tổ tiên khẳng định không đành lòng nhìn thấy ta đói chết, đồng ý chia cho ta mấy quả."

Đương Quy không phản bác được, tiểu thư nhà nàng giỏi nhất là ngụy biện.

Dư Niểu Niểu vừa ăn vừa hỏi: "Bọn họ không có làm khó ngươi?"

Đương Quy nói: "Lão gia phạt nô tỳ ba tháng tiền lương."

Dư Niểu Niểu yên lòng, chỉ là phạt tiền mà thôi, vấn đề không lớn. Khi còn sống ở Tứ Xuyên tnàng vô tình nhặt đượccĐương Quy. Thời điểm đó Đương Quy trọng thương hôn mê, Dư Niểu Niểu gom hết tiền bạc mới chữa khỏi bệnh nhưng sau khi tỉnh lại Đương Quy đã mất đi ký ức cả cái tên Đương Quy đều do Dư Niểu Niểu tùy tiện đặt. Từ đó về sau, Đương Quy đi theo bên người Dư Niểu Niểu. Bên ngoài Đương Quy là nha hoàn của Dư Niểu Niểu nhưng Dư Niểu Niểu chưa từng ký khế ước bán thân với nàng.

Cho nên Dư phủ không thể tùy ý trừng trị nàng.

Ăn no xong, Dư Niểu Niểu cảm giác thoải mái hơn.

Đương Quy cẩn thận từng li từng tí khuyên nhủ: "Tiểu thư, ngài kỳ thật không cần thiết phải làm lão gia tức giận, dù là phu nhân không có ở đây, người vẫn là Dư gia đại tiểu thư là con vợ cả, chỉ cần người có thể ngoan ngoãn nghe lời, lão gia chắc chắn sẽ không bạc đãi người."

Nghe vậy, Dư Niểu Niểu chỉ là nhàn nhạt cười: "Ngươi không hiểu."

Cho dù nàng không cùng phụ thân cãi nhau, thì sự tồn tại của nàng đối với cái nhà này mà nói chính là một cái gai.

Nguyên phối của Dư Khang Thái là phu nhân Tạ thị. Nhưng bởi vì một chút mâu thuẫn, hai người đã hòa ly. Sau khi trở về nhà mẹ đẻ, Tạ thị mới phát hiện mình đã có thai. Nàng không muốn lại cùng Dư Khang Thái dính dáng liền ở nhà mẹ đẻ sinh hạ một nữ nhi, cũng chính là Dư Niểu Niểu.

Từ khi sinh ra Dư Niểu Niểu đã chưa từng nhìn thấy phụ thân ruột của mình. Thẳng đến lễ cập kê mười sáu tuổi nàng mới được Thuận An Hầu đón về Ngọc Kinh.

Lúc đó Thuận An Hầu đã cưới Khương thị, Khương thị sinh hạ một trai một gái. Bọn họ một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận.

Dư Niểu Niểu đột nhiên xuất hiện chen chân vào nhà người ta đương nhiên trở thành cái gai trong cổ họng mỗi người ở Dư phủ.

Từ nhỏ Dư Niểu Niểu được mọi người trong nhà nuông chiều lớn lên. Nàng không muốn đi lấy lòng bọn họ, dứt khoát tùy tiện buông thả, muốn làm gì liền làm cái đó, muốn nói cái gì liền nói cái đấy.

Nghĩ tới đây, Dư Niểu Niểu nhẹ nhàng cười.

Đương Quy hiểu: "Tiểu thư đang cười cái gì?"