Chuương 46



Nhìn thấy Lang Quận Vương, Dư Niểu Niểu vội vàng hành lễ: "Bái kiến vương gia điện... ợ!"

Tiêu Quyện mặt không đổi nhìn nàng: "Trà bánh ăn ngon không?"

Dư Niểu Niểu từ đáy lòng khen: "Ăn cực kỳ ngon! Nhất là bánh kếp xốp giòn, thơm ngọt ngon miệng... Ợ, cắn một cái tiếp nữa... Ợ, lại xốp lại giòn, để cho người ta dư vị không... Ợ, vô cùng!"

Tiêu Quyện chưa từng ăn qua bánh kếp xốp giòn. Hắn đối với đồ ngọt không có hứng thú. Đầu bếp trong phủ nấu rất nhiều món ngon nhưng đều không vừa miệng hắn. Dù là Dư Niểu Niểu đem bánh xốp giòn khen thành một đoá hoa, Tiêu Quyện vẫn không cảm thấy hứng thú.

Hắn ngồi ở bên bàn, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi cố ý chạy tớivương phủ, là vì ăn bánh xốp giòn?"

Dư Niểu Niểu trợn mắt nhìn đối phương: "Nếu như tiểu nữ noói, ngài có thể cho phép từ nay về sau tới phủ ăn bánh... Ợ!"

Tiêu Quyện yên lặng nhìn nàng. Nữ nhân này quả nhiên là đến ăn nhờ ở đậu! Tiêu Quyện: "Tháng sau ngươi gả tới vương phủ, đến lúc đó ngươi muốn ăn bánh kếp ngọt cũng không có vấn đề gì."

Con mắt Dư Niểu Niểu phát sáng lên: "Đúng nha!" Lập tức nàng có chút ảo não, nhỏ giọng thầm thì: "Vì sao phải đợi đến tháng sau hả? Thật muốn hôm nay gả đến vương phủ... Ợ!"

Tiêu Quyện giả bộ như không nghe thấy nàng nói một mình, thong dong nói: "Nói đi, tại sao đến đây?"

Nhớ tới mục đích lần này, Dư Niểu Niểu lập tức ỉu xìu. Nàng thở dài một hơi: "Ài! Tiểu nữ là vì chuyện Dư Thịnh mà tới... Ợ, đệ đệ bị Ưng Vệ bắt đi, phụ thân sai tiểu nữ đến cầu tình, hi vọng ngài mở một mặt lưới buông tha Dư Thịnh, ợ!"

Tiêu Quyện nhìn thẳng nàng. Ánh mắt kia như xuyên thấu, phảng phất muốn xem thấu nội tâm của nàng: "Bất luận người nào cầu xin, bổn vương đều không muốn nghe."

Hắn nghĩ rằng đối phương sẽ thất vọng. Nhưng, Dư Niểu Niểu chỉ gật đầu, sau đó vang một tiếng vang dội —— Ợ!

Tiêu Quyện không thể nhịn được nữa, đưa tay ra sau gáy nàng vỗ hai lần.

Dư Niểu Niểu sững sờ, khó hiểu nhìn đối phương, không rõ nam nhân này đang làm gì?

Tiêu Quyện nhạt tiếng nói: "Một chút thành ý cũng không có."

"Vương gia điện hạ từ trước đến nay chấp pháp nghiêm minh, một nữ tử như ta sao có thể khiến vương gia điện hạ đem người thả?"

Dư Niểu Niểu nói một hơi, bỗng nhiên kịp phản ứng, mình không còn ợ hơi! Nàng nhớ tới hành vi Lang Quận Vương vừa rồi, rốt cuộc đã rõ, đối phương vỗ hai lần là vì giúp nàng giải quyết ợ hơi.

Tiêu Quyện thấy nàng hiểu rõ đạo lý, không có hung hăng càn quấy, trong lòng của hắn có chút hài lòng.

Hắn không thích nữ nhân dùng tình cảm quấy rối nguười làm việc công như hắn.

"Ngươi nếu không có chuyện khác, liền trở về đi." Tiêu Quyện không khách khí chút nào ra lệnh đuổi khách.

Dư Niểu Niểu nửa điểm cũng không có ý rời, cánh tay nàng chống lên mặt bàn, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, thì thầm bên tai, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Quận vương điện hạ, ta có thể hỏi một chút vì sao Dư Thịnh lại bị bắt không?"

Môi đỏ thiếu nữ khẽ mấp máy, mùi son trên moi chui vào khoang mũi Tiêu Quyện. Tiêu Quyện khẽ nhíu mày, lại không động đậy. Hắn thản nhiên nói: "Trong thành gần đây có người âm thầm truyền bá thơ châm biếm, bổn vương phái thủ hạ điều tra một phen, phát hiện Dư Thịnh có dính dáng."

Dư Niểu