Khương thị rót chén trà, đặt vào bên tay trượng phu, nhẹ giọng thì thầm dụ dỗ. "Niểu Niểu tuổi còn nhỏ, cách đối nhân xử thế khó tránh khỏi sẽ có chút không chu đáo, chúng ta làm trưởng bối phải bao dung nha đầu này nhiều hơn."
Lời này nghe giống như là đang giúp Dư Niểu Niểu nói chuyện, trên thực tế lại đang đổ thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên, Dư Khang Thái vừa nghe Khương thị xong, lửa giận vừa dập lập tức lại xông lên!
Lão vỗ bàn mắng: "Nó đã mười sáu tuổi! Đã cập kê! Nhìn lại Phinh Phinh, đều là nữ nhi của ta, Phinh Phinh so với Niểu Niểu nhỏ hơn hai tuổi, lại so với nha đầu này hiểu chuyện nhu thuận hơn nhiều. Nào giống con nha đầu chết tiệt kia, từ sau khi trở về đã không để cho ta qua một ngày sống yên ổn!"
Dư Niểu Niểu là vợ cả Tạ thị sinh ra, Tạ thị đã qua đời, Dư Khang Thái cưới kế thất Khương thị. Khương thị vào cửa sinh một đôi nhi nữ, Dư Phinh Phinh chính là một trong số đó.
Khương thị tiếp tục ôn nhu khuyên dỗ: "Được rồi được rồi, quan nhân đừng nóng giận, Niểu Niểu nếu làm không tốt, ngài nên quản giáo dạy dỗ lại, tuyệt đối đừng làm tổn hại thân thể."
Lời này nhắc nhở Dư Khang Thái quản giáo nha đầu này, bằng không đứa trẻ này liền lật trời!
Lão chỉ vào Dư Niểu Niểu, nghiêm nghị nói: "Ngươi đi tơới đường quỳ, tự mình chấn chỉnh lại hành vi, không có lệnh của ta không cho phép đứng lên!"
Khương thị ôn nhu nói với Dư Niểu Niểu: "Phụ thân ngươi thân thể không tốt, về sau ít chọc người tức giận, biết không?"
Dư Niểu Niểu hiểu rõ Khương thị không chào đón mình. Bởi vậy nàng cũng không muốn tốn nước miếng với đối phương, tiện tay kéo một kiện áo khoác mặc lên người, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Sau lưng truyền đến tiếng khiển trách của Dư Khang Thái: "Xem xem nó bày ra thái độ gì với nàng? Trưởng bối nói chuyện với nó,thế mà nókhông thèm để ý, cũng không biết nương của nó dạy dỗ nó như nào?!"
Dư Niểu Niểu bước chân dừng một chút. Nàng dường muốn phản bác nhưng đến cùng vẫn là không nói gì, bước đi thật nhanh.
Trong từ đường Dư phủ trưng bày rất nhiều bài vị.
Tất cả đều là tổ tiên Dư gia . Dư Niểu Niểu quỳ gối bên trên bồ đoàn, ngẩn người nhìn bài vị trước măt. Lư hương đang chậm rãi thiêu đốt, bay ra khói xanh nhàn nhạt.
Nàng quỳ một mạnh đến cuối ngày. Bên ngoài trời đã tối rồi.
Hai đùi Dư Niểu Niểu quỳ đến tê dại. Nàng nhìn hai bên một chút, xác định chung quanh đây không có người, lặng lẽ đổi tư thế, ngồi ở bên trên bồ đoàn.