Chương 20

Hôm nay phụ trách dẫn đội bắt người chính là Mạnh Tây Châu.

Hắn từ trong tay áo rút ra một quyển văn thư, lung lay ở trước mặt Khương thị: "Gần đây trong thành có người âm thầm truyền bá thơ châm biếm, Ưng Vệ phụng chỉ tra rõ việc này, chúng ta điều tra ra lệnh lang cùng vụ án thơ châm biếm có quan hệ, nhất định phải đi với ta một chuyến."

Khương thị vội vàng giải thích: "Trong này khẳng định có hiểu lầm! A Thịnh nhà ta luôn luôn nhu thuận hiểu chuyện, đối với đương kim hoàng thượng trung thành tuyệt đối, tuyệt sẽ không cùng thơ châm biếm dính líu, các ngươi nhất định là bắt lầm!"

Mặc kệ Dư thị nói cái gì, đều không thể ngăn cản Ưng Vệ bắt người.

Rất nhanh Dư Thịnh đã bị nhóm Ưng Vệ cưỡng ép mang đi.

Khương thị gấp đến độ nước mắt đều rớt xuống.

Dư Phinh Phinh đỡ lấy cánh tay của mẫu thân, lòng nóng như lửa đốt. "Nương, chúng ta bây giờ làm sao bây giờ? Bọn họ sẽ không đối với ca ca dùng hình chứ?"

Khương thị vừa nghĩ tới nhi tử bảo bối nhà mình sắp đứng trước nghiêm hình tra hỏi đầu óc bắt đầu choáng váng. Nàng vội vàng đối với quản gia nói: "Mau phái người đi Hộ bộ phủ nói cho lão gia trong nhà xảy ra chuyện, để quan nhân lập tức trở về!"

"Vâng!"

Dư Khang Thái biết được nhi tử bị bắt, lập tức vội vã chạy về nhà.

Nhưng mà về nhà rồi cũng không làm được gì.

Ưng Vệ do Lang Quận Vương tiếp quản, mà Lang Quận Vương chỉ nghe mệnh lệnh Hoàng đế. Lang Quận Vương người này từ trước đến nay nói một không hai, làm việc tàn nhẫn quyết tuyệt, nhưng phàm là người rơi vào tay hắn, tám chín mười phần đều không có kết cục tốt.

Trên dưới triều đình đều sợ hắn, trên phố bách tính đối với hắn nghe danh đã sợ mất mật. Thậm chí có lời đồn nói tiếng xấu của hắn có thể dọa trẻ con khóc nỉ non.

Dư Khang Thái tự mình hiểu lấy, không thể từ trong tay Lang Quận Vương đem nhi tử đòi về. Nhưng không thể ngồi nhìn nhi tử bị bắt mà không để ý tới.

Cuối cùng chỉ có thể tạm thời buông xuống mặt mũi trưởng bối, chủ động đi Thanh Ngọc Cư một chuyến.

"Niểu Niểu, A Thịnh là đệ đệ ngươi, ngươi khẳng định không đành lòng nhìn thấy hắn rơi vào trong tay Ưng Vệ đúng không? Ngươi có thể cầu xin Lang Quận Vương tha? Cầu hắn thả đệ đệ ngươi."

Dư Niểu Niểu lẳng lặng nhìn nam nhân trung niên trước mặt. Từ khi về nhà đến nay, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng ôn hòa của phụ thân.

Nàng không rõ trong lòng là tư vị gì: "Lang Quận Vương sẽ không nghe ta."

Dư Khang Thái vội nói: "Ngươi thử một chút, biết đâu hữu dụng thì sao? Ngươi là vị hôn thê của hắn, hắn đối với ngươi hẳn là khác biệt."

Dư Niểu Niểu ăn ngay nói thật: "Nhi nữ cùng hắn là Hoàng đế tứ hôn, trên thực tế nhi nữ và hắn ở giữa cũng không có tình cảm, trong mắt hắn, nữ nhi và người khác không có gì khác biệt."

Dư Khang Thái nhíu mày, cảm thấy nàng không muốn giúp: "Chẳng lẽ ngươi gặp chết không cứu sao? Đây chính là đệ đệ ruột đó!"

Dư Niểu Niểu nhìn thấy trong mắt đối phương thất vọng lẫn phẫn nộ.

Bộ dáng kia, thật giống như nàng phạm lỗi bị người người oán trách.

Nhưng nàng không cảm thấy mình có lỗi gì.

"Phụ thân thật muốn nữ nhi đi cầu Lang Quận Vương sao?"

Dư Khang Thái không chút do dự đáp: "Đúng thế."

Dư Niểu Niểu: "Nữ nhi sẽ đi tìm Lang Quận Vương."

Dư Khang Thái lập tức hớn hở ra mặt, vội nói: "Con ngoan!"

Dư Niểu Niểu: "Hiện tại nữ nhi có thể rời nhà?"

"Đương nhiên có thể!"