Nửa đêm canh ba, yên lặng đến đáng sợ. Có hai người ngồi xổm lén lén lút lút trong góc phủ Dư gia.
Đương Quy nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, người tính chạy trốn khỏi kinh thành sao?"
Dư Niểu Niểu rảo bước về phía trước, cũng không quay đầu lại nói: "Tất cả mọi người đang nói ta cùng Lang Quận Vương có một chân, ngươi cũng biết rõ, ta chưa hề cùng Lang Quận Vương nói một câu, hắn cũng không biết ta là ai, càng không khả năng cùng ta có chút quan hệ nào. Chờ Lang Quận Vương trở lại thành Ngọc Kinh, nghe được những lời đồn kia, khẳng định sẽ gϊếŧ ta!"
Nhớ tới Lang Quận Vương hung danh hiển hách, Đương Quy không tự chủ được rùng mình một cái.
Dư Niểu Niểu: "Thừa dịp Lang Quận Vương còn chưa trở lại, chúng ta đi nhanh lên, yên tâm, bằng tài nghệ nấu nướng của ta, khẳng định không để ngươi đói."
Đương Quy dùng sức gật đầu. Đi theo tiểu thư, có thịt ăn! Sau khi gỡ đống cỏ, dưới chân tường lộ ra lỗ chó. Hai chủ tớ người trước người sau chui ra.
Dư Niểu Niểu ở trong thành có người quen biết, nàng dự định đi tìm người kia, ở nhờ nhà hắn một đêm, chờ trời vừa sáng liền ra khỏi thành.
Đương Quy chăm chú nắm chặt y phục, vừa khẩn trương lại hưng phấn. "Tiểu thư, dựa theo kịch bản bên trong thoại bản viết, kế tiếp chúng ta có thể hay không gặp phải một lang quân phong độ nhẹ nhàng tuấn mỹ, người và hắn nhất kiến chung tình trải qua tình yêu oanh oanh liệt liệt khiến thế nhân ngưỡng mộ."
Dư Niểu Niểu khinh thường cười lạnh: "Nam nhân, sẽ chỉ ảnh hưởng tốc độ ta chạy về phía tự do."
Sau nửa canh giờ. Trong đại lao Kinh Triệu phủ. Đương Quy và Dư Niểu Niểu hai tay nắm lấy cửa nhà lao, thần sắc ngốc trệ, hai mắt vô thần.
Đương Quy: "Cái kịch bản này phát triển không đúng!" Đầu Dư Niểu Niểu dựa lên cửa nhà lao, thống khổ nói. "Ta không biết trong thành Ngọc Kinh cấm đi lại ban đêm!"
Nội thành các nơi đều có quan binh tuần tra ban đêm, chuyên bắt kẻ hơn nửa đêm không ngủ được còn đang trên đường tản bộ, hai người bọn họ chạy ra Dư phủ không bao lâu, đã rơi vào trong tay quan binh tuần tra.
Quản ngục đi tới, mở ra cửa nhà lao, hướng các nàng nói: "Có người muốn gặp các ngươi."
Dư Niểu Niểu và Đương Quy tưởng rằng người Dư phủ biết được tin tức chạy tới. Nhưng mà sau một khắc, một vị nam tử tuấn mỹ mặc cẩm bào đỏ thẫm thêu chim ưng xuất hiện ở trước cửa nhà lao.
Trên vai hắn khoác áo choàng đen, bên hông vắt thanh đao, lông mi đen nhánh rũ xuống lộ ra nét sắc bén như đao lạnh lẽo, mũi cao môi mỏng, nước da trắng. Toàn thân trên dưới đều tản mát ra một cỗ khí tức khϊếp người nguy hiểm. Vừa nhìn là biết không phải nhân vật dễ trêu chọc. Trong nháy mắt
Dư Niểu Niểu nhìn thấy hắn, giống như thấy quỷ, thốt ra: "Lang Quận Vương?!"
Cùng lúc đó, ở trong đầu của nàng cấp tốc toát ra vô số mưa đạn, tất cả đều là lời đồn đãi gần đây trong thành liên quan tới nàng và Lang Quận Vương. "Ngươi biết không? Dư thị lang trưởng nữ cùng Lang Quận Vương thường xuyên tự mình hẹn hò, hai người bọn họ sẽ không phải thật có chút gì chứ?" "Cái gì tự mình hẹn hò? Rõ ràng đều đã tư định chung thân!" "Tư định chung thân tính là gì hả? Ta nghe nói, Dư đại tiểu thư mang giọt máu của Lang Quận Vương!" ... Dư Niểu Niểu trợn tròn mắt hạnh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hoảng sợ kêu lên. "Không đúng! Ngươi không phải rời khỏi kinh thành, còn phải hai ngày nữa mới có thể trở về sao?"
Lang Quận Vương Tiêu Quyện đưa tay đặt tay trên chuôi đao, khớp xương ngón tay trắng nõn cùng màu đen chuôi kiếm tương phản càng làm nổi bật nước da của hắn đáng tiếc giờ đây chẳng ai để ý vẽ ngoài tuấn tú đó ngược lại cảm thấy hắn sẽ lập tức rút đao ra khỏi vỏ. Ánh mắt của hắn lạnh dần, ngữ khí nguy hiểm. "Bổn vương cũng không nghĩ tới, rời kinh vài ngày đã lên chức phụ thân."