Bên dưới toàn là những bình luận chúc phúc cho cặp đôi, nhưng Giang Hoài Cảnh không ngờ trong đó lại có cả tên của Atamia.
Người ủng hộ cậu ấy dường như đặc biệt đông.
"Á á á... Hùng tử Tống Thời Cẩn, cuối cùng ngài cũng sắp cưới hoàng tử Pein rồi sao?"
"Hùng tử đẹp trai thật, ngài ấy là con trùng dịu dàng nhất mà tôi từng thấy! Chẳng trách ngay cả vị thiếu tướng kia cũng muốn kết hôn với ngài ấy!"
"Bên trên có vấn đề à? Tên của Atamia khó gọi đến mức phải né tránh thế sao?"
"Đây là đám cưới của hùng tử và hoàng gia, đám não tàn hâm mộ thiếu tướng cũ làm ơn biến đi! Nhìn thấy các người là muốn buồn nôn!"
"Đúng vậy đúng vậy, chúc hùng tử Tống Thời Cẩn và tam hoàng tử hạnh phúc viên mãn, còn Atamia thì bị khóa cứng với tên biếи ŧɦái Giang Hoài Cảnh!"
"Qua bệnh viện mà xem, rảnh rỗi ở đây châm chọc đám cưới của người khác, chi bằng lo mà xem liệu thiếu tướng nhà các người có bị Giang Hoài Cảnh gϊếŧ chết không…”
"Tôi cười khẩy, tam hoàng tử mà thật sự tài giỏi thì đến giờ đã chẳng còn là thư trùng cấp A! Trùng hoàng gia mà còn chẳng so được với dân thường sao?"
"..."
Tốt lắm.
Xem ra hình tượng “trùng biếи ŧɦái” của mình đã ăn sâu vào lòng mọi người rồi. Giang Hoài Cảnh rất hài lòng.
Anh lướt qua vài bình luận rồi tính thoát ra.
Tống Thời Cẩn cưới hay không cưới cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến Giang Hoài Cảnh, anh bây giờ chỉ muốn nhìn qua dung nhan của nhân vật chính mà thôi.
Kết quả là, khi rời khỏi trang, tay anh lỡ chạm vào nút “thích” ở bình luận mỉa mai tam hoàng tử.
“...”
Giang Hoài Cảnh thử vài lần để rút lại lượt thích, nhưng trang chẳng phản hồi gì.
Thôi vậy. Giang Hoài Cảnh thoát khỏi tinh võng, cũng không phải chuyện gì to tát. Anh chỉ là một con trùng tàn tật, trên mạng chẳng có chút danh tiếng, một lượt thích chắc chẳng ai để ý.
Nhưng anh không ngờ tam hoàng tử lừng danh lại đặt anh vào chế độ quan tâm đặc biệt.
Pein quan tâm đến Giang Hoài Cảnh không phải vì anh có sức hấp dẫn gì đặc biệt, mà chỉ là muốn theo dõi động tĩnh của Atamia qua anh.
Dù hắn ghét Atamia, nhưng cũng chưa muốn cậu chết trong tay Giang Hoài Cảnh.
Gần như ngay khi Giang Hoài Cảnh ấn thích, quang não trong cung điện hoàng gia liền phát ra một tiếng chuông.
Một bàn tay đeo găng tay đen cầm lấy quang não, đôi mắt vàng kim lướt qua dòng thông báo bên trong, hắn liền bật cười lạnh.
“Giang Hoài Cảnh…” Bàn tay hắn siết chặt quang não, khiến nó nứt ra vài vết rạn.
Các thư trùng xung quanh nhìn nhau, không ai dám hé răng.
Pein ném mạnh quang não xuống đất, giọng lạnh lùng: “Tống Thời Cẩn đâu?”
Một thư trùng lên tiếng: “Ngài Tống Thời Cẩn hiện đang cùng bệ hạ bàn bạc về hôn lễ.”
Sắc mặt Pein có phần dịu lại đôi chút.
Hắn không biết đang nghĩ gì, bỗng nói: “Bữa tiệc tuần tới, mời ngài Giang Hoài Cảnh đến.”
Đôi mắt vàng của hắn hơi nheo lại, ánh lên vẻ nguy hiểm, “Bảo hắn đưa cả Atamia đến cùng.”
…
Giang Hoài Cảnh tìm được chiếc két sắt đó hoàn toàn nhờ vào sự hy sinh của Cầu Cầu.
Anh luôn nghĩ đó chỉ là một cái hộp sắt bỏ đi.
Xét đến sở thích tra tấn thư trùng bằng roi của nguyên thân, Giang Hoài Cảnh cũng chẳng có ý định mở chiếc hộp đó ra.
Cho đến một đêm, anh mơ màng mở mắt, bỗng phát hiện Cầu Cầu đang đứng bên giường, đôi mắt phát ra ánh đỏ rực.
Giang Hoài Cảnh giật mình đến toát mồ hôi lạnh.
“...Mi đang làm gì đấy?”
Cầu Cầu cứng đờ xoay cổ, giọng hơi ngây dại, “Chủ...chủ nhân...xâm nhập...nguy...hiểm...”
Nói đến đó, nó đột nhiên lao về phía Giang Hoài Cảnh.
Luồng sức mạnh tinh thần đen tối từ người Giang Hoài Cảnh lập tức tuôn ra, trói chặt lấy Cầu Cầu.
Cầu Cầu đổ xuống sàn, vẫn cố gắng bò về phía Giang Hoài Cảnh.
Giang Hoài Cảnh sắc mặt hơi tái, sử dụng tinh thần lực tiêu tốn nhiều sức hơn anh tưởng.
May mà Atamia ở ngay phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng động liền lao vào, mở toang cửa phòng.
“Hùng chủ!”
Thấy Atamia, Giang Hoài Cảnh lập tức thu hồi tinh thần lực.
Atamia tiến đến, dùng một tay nhấc bổng Cầu Cầu lên.
“Xâm nhập… nguy hiểm…” Cầu Cầu vẫn máy móc nói.
Atamia cau mày, “Hùng chủ, chương trình của Cầu Cầu đã bị xâm nhập.”
“Cái gì?” Giang Hoài Cảnh biết là trên Trái Đất có hacker, nhưng không ngờ trong trùng tộc cũng có kiểu xâm nhập này. “Vậy phải làm sao?”
“Bang” một tiếng, Atamia dùng tay đấm nát đầu Cầu Cầu.
“Hùng chủ, bây giờ không còn nguy hiểm nữa.” Atamia điềm nhiên nói.
Nói rồi, cậu quăng Cầu Cầu đã chết máy xuống sàn.
“…” Giang Hoài Cảnh tròn mắt nhìn, hầu kết khẽ động, khô khốc hỏi, “Cậu đập hỏng nó rồi, vậy ai sẽ nấu ăn cho chúng ta?”
Atamia cụp mắt, đáp: “Hùng chủ, tôi sẽ nấu.”
Giang Hoài Cảnh bất giác nhớ lại những bữa sáng, trưa, tối mấy hôm nay với vị lạ kỳ khó tả.
Không phải tất cả những món đó… đều là Atamia nấu đấy chứ?
“…” Giang Hoài Cảnh lặng lẽ nằm xuống giường, đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi bất an.
Trong truyện, Atamia vốn không biết nấu ăn, tay nghề cũng chẳng khá hơn là bao. Sau khi trở thành thư hầu của Tống Thời Cẩn, cậu ấy cũng chưa từng tự tay vào bếp.
Giờ đây… cậu ấy thật sự sẵn lòng nấu ăn cho mình sao?
Trong lòng Giang Hoài Cảnh bỗng có chút cảm giác khó tả, “Được, vậy thì làm phiền cậu rồi.”
“Hùng chủ thích là tốt rồi.” Thấy Giang Hoài Cảnh không phản đối, trong ánh mắt Atamia loé lên vài tia sáng.
Giang Hoài Cảnh quyết định giữ lại “di thể” của Cầu Cầu. Dù chú robot này chỉ tồn tại trong vài ngày ngắn ngủi, nhưng anh chưa muốn bỏ nó đi ngay.
Có lẽ một ngày nào đó… Atamia sẽ có thể dựa trên phần nền tảng này để tạo ra một robot mới.
Atamia tháo các bộ phận của Cầu Cầu, lấy ra một con chip nhỏ từ ngực nó.
“Hùng chủ, đây là bộ lưu trữ tích hợp của Cầu Cầu.”
Mỗi robot đều có bộ lưu trữ riêng, giống như một thiết bị ghi hình, giúp lưu lại toàn bộ sự việc diễn ra trong phòng mỗi ngày mà không bỏ sót.
Nhưng thiết lập của Cầu Cầu khá đặc biệt. Nếu như các robot khác chỉ có một bộ lưu trữ đặt ở phía sau đầu, thì Cầu Cầu lại có tới hai cái, cái còn lại được giấu bên trong ngực.
Giang Hoài Cảnh cầm lấy bộ lưu trữ, ánh mắt dường như có chút phức tạp.
Thông qua bộ lưu trữ này… có lẽ anh sẽ tìm ra kẻ đã đột nhập vào phòng của “nguyên thân”.
Anh ngước lên nhìn Atamia, bỗng dưng đưa tay ra, nói: “Có cần tinh thần an ủi không?”
Chủ đề thay đổi quá nhanh, Atamia nhất thời không phản ứng kịp, “Gì cơ?”
“Tinh thần an ủi… có cần không?” Giang Hoài Cảnh tiến lại gần Atamia một chút, trong lúc môi hé mở để lộ ra hàng răng trắng tinh, “Phần thưởng vì cậu vừa cứu tôi.”
Đôi môi Atamia hơi hé ra, cậu khẽ liếʍ vào hàm răng sau của mình, nheo mắt lại.
“Hùng chủ, tôi có thể đổi phần thưởng khác được không?”
Giang Hoài Cảnh nhướng mày, dường như không ngờ rằng Atamia lại từ chối.
Với thư trùng mà nói, không có gì hấp dẫn hơn sự an ủi tinh thần.
“Tất nhiên là được.” Giang Hoài Cảnh lại nằm trở về vị trí ban đầu của mình.
Việc an ủi tinh thần tiêu tốn rất nhiều sức lực của anh, nếu Atamia muốn đổi, anh cũng đỡ phải hao tốn năng lượng.
“Hùng chủ, tối nay… tôi có thể ngủ cùng ngài không?” Atamia ngập ngừng một chút, khẽ hỏi.
Hàng mi của Giang Hoài Cảnh khẽ run lên, anh nhìn về phía Atamia. Đôi mắt thư trùng cụp xuống, mang theo chút mong đợi.