Seth nghiến răng nói, “Anh ta quá gian xảo, lúc nào cũng theo sát ngài, thiếu tướng. Thuộc hạ phải đợi lúc anh ta không để ý mới có thể lẻn vào đây.”
Đôi mắt Atamia thoáng động, “Anh ta vẫn còn ở bên ngoài?”
Seth đáp đầy phẫn nộ, “Đúng vậy, thiếu tướng.”
Sắc mặt Atamia trở nên hơi lạ lùng, nhưng một lát sau cậu lại trở về vẻ bình thản như mọi khi, “Đồ đâu?”
Seth nói, “Anh ta giấu điều khiển của vòng ức chế trong tủ bệnh viện. Thuộc hạ đã chờ đến khi anh ta ngủ mới lẻn vào lấy đi. Còn một chiếc điều khiển dự phòng khác, phó quan của quân đoàn tìm thấy trong két sắt tại nhà anh ta.”
Atamia nhìn vào hai chiếc điều khiển màu đen trong tay Seth, cầm lấy một cái và bóp nát thành từng mảnh vụn.
“Két sắt à, anh ta cũng coi trọng tôi thật.” Atamia cười lạnh.
Cậu nhìn về phía cửa, không biết nghĩ ngợi điều gì, rồi hỏi tiếp, “Sau khi ông lấy đi điều khiển, anh ta có biểu hiện gì khác thường không?”
“Biểu hiện khác thường sao?” Seth suy nghĩ rồi nói, “Hôm nay khi thuộc hạ thay băng cho anh ta, cố ý mở tủ ra, sắc mặt Giang Hoài Cảnh trở nên rất khó coi, rồi bảo tôi vứt hết roi và các dụng cụ tra tấn trong đó đi.”
Atamia nhíu mày, “Vứt hết?”
Seth đáp, “Đúng vậy.”
Giang Hoài Cảnh quả đúng là điển hình của một hùng trùng: ngoài cờ bạc, sở thích còn lại của anh ta là đánh đập và tra tấn thư trùng.
Cả một tủ đầy dụng cụ trừng phạt, không biết đã tốn bao nhiêu tinh tệ của anh ta. Vậy mà bây giờ anh ta lại không chớp mắt mà vứt bỏ hết?
“Và còn…” Seth cũng tỏ ra ngờ vực, “Khi thuộc hạ lấy hết đồ trong tủ, anh ta cũng không hề nhắc đến điều khiển.”
Atamia khẽ rũ mắt, trong mắt thoáng gợn một tia sóng khác thường. Cậu xoay xoay chiếc điều khiển trong tay rồi hỏi, “Vừa nãy ở bên ngoài, anh ta đã nói gì với ông?”
Là một quân thư cấp S, thính lực của Atamia vượt trội, ngay cả khi ngăn cách bởi bức tường, cậu vẫn có thể nghe lờ mờ cuộc đối thoại giữa Seth và Giang Hoài Cảnh.
Seth đáp, “Giang Hoài Cảnh hỏi về tình trạng sức khỏe của ngài, đặc biệt là đôi cánh của ngài.”
Động tác của Atamia thoáng khựng lại. Lúc vừa mới trở thành thư hầu, Giang Hoài Cảnh đã từng yêu cầu cậu triển hiện đôi cánh của mình. Đến giờ, cậu vẫn không quên vẻ mặt ghê tởm của hắn khi nhìn đôi cánh ấy.
Giờ là muốn… nhổ bỏ đôi cánh của cậu sao?
Trong mắt Atamia nổi lên một tầng băng sương. Đôi cánh là vũ khí quan trọng của thư trùng trong chiến đấu, cũng là nền tảng cho khả năng bay của cậu. Nhiều hùng trùng ghen tị với khả năng bay lượn của thư trùng nên đã nhổ cánh họ, giữ làm kỷ vật.
Với tư cách là một quân thư, nếu mất đi đôi cánh, cậu sẽ không bao giờ có thể bước vào quân đội lần nữa.
Atamia cúi đầu, nghịch điều khiển trong tay một lúc rồi ấn vào nút màu xanh lá.
Vòng ức chế trên cổ và cổ tay cậu lập tức nới lỏng ra, cùng lúc đó, một vết thương trên cổ Atamia dần dần lành lại một cách rõ ràng.
Atamia cất chiếc điều khiển, nói với Seth, “Đi báo cho phó quan, bảo hắn chờ tin của ta. Trước đó, không được hành động khinh suất.”
“Vâng.” Seth đáp, “Còn Giang Hoài Cảnh…”
“Giữ anh ta lại.” Ánh mắt đỏ thẫm của Atamia nheo lại, “Trước khi sự thật được phơi bày, anh ta phải sống cho tốt vào.”