Quyển 1 - Chương 4.2

Quá trình bôi thuốc mất khá lâu, trong khi chờ đợi bên ngoài, Giang Hoài Cảnh lấy thiết bị quang não của Trùng tộc ra để nghiên cứu.

Hệ thống trí tuệ trong quang não cực kỳ tối tân, chỉ cần anh chạm vào là ngay lập tức có vài trang được tự động bật lên.

Có trang là giao diện trò chơi, trang khác là trang mua sắm, và cả trang nhắn tin nữa.

Giang Hoài Cảnh thử đóng vài trang không có hứng thú, đặc biệt là trang mua sắm – trên đó hiển thị các loại roi và dụng cụ tra tấn đa dạng, anh vừa thấy liền lập tức tắt ngay.

Trên tinh võng có rất nhiều thông tin, mà nguyên chủ Giang Hoài Cảnh lại không thiết lập chế độ chặn, nên các thông báo từ tinh võng dày đặc hiện lên.

Lướt qua một lượt, anh nhận thấy hầu hết tin tức đều liên quan đến cơ giáp, chiến đấu và… Atamia.

Các tin tức về Atamia chiếm đến chín mươi phần trăm.

#Ngôi sao mới của Đế quốc ngã ngựa: Atamia cố tình đâm trọng thương hùng trùng#

#Thiếu tướng năm sao Atamia bị hạ bệ, trở thành thư hầu của một hùng trùng cấp thấp?#

#Atamia - Tống Thời Cẩn#

#Cập nhật tình hình gần đây của Atamia#



Giang Hoài Cảnh nhấn vào một tin tức đang được thảo luận sôi nổi. Trong đó có hàng chục triệu bình luận.

“Thiếu tướng Atamia thật đáng thương, hôm nọ tôi đi bệnh viện, nhìn thấy hùng chủ của cậu ấy đánh đập cậu ấy! Sao hắn có thể đối xử với thiếu tướng như vậy!”

“Hừ, Atamia không phải kiêu ngạo lắm sao? Từ chối lời cầu hôn của ngài Tống Thời Cẩn, khiến ngài ấy bẽ mặt, không ngờ báo ứng lại đến nhanh như vậy!”

“Đúng vậy, ngài Tống Thời Cẩn là một trong hai hùng trùng cấp A duy nhất của Đế quốc! Dù Atamia có làm thư hầu cũng chẳng thiệt thòi gì cả!”

“Cậu ta đúng là quá tham lam! Cố chấp muốn làm thư quân, cậu ta nghĩ mình là ai, về thân thế, địa vị hay tài năng thì cậu ta có gì để so với Tam hoàng tử?”

“Người ở trên nói gì vậy! Thành tích quân sự của Atamia cũng có thể sánh ngang với Vệ Sắt thượng tướng! Tam hoàng tử đã bao giờ ra khỏi hệ tinh hoàng gia chưa?”

“Atamia có mạnh đến đâu thì vẫn phải quỳ dưới chân hùng chủ của mình cầu xin chịu đòn roi, cũng chẳng là gì cả…”

“…”

Giang Hoài Cảnh nhíu mày, không muốn tiếp tục xem những lời chế giễu và lăng mạ đối với Atamia, liền thoát khỏi tinh võng.

Anh xoa xoa thái dương, tình hình còn tồi tệ hơn anh tưởng.

Cuối cùng, Atamia được băng bó khá đơn giản, cũng không cần đến nhiều trợ lý. Seth nắm lấy cơ hội bước vào.

“Phần còn lại để tôi làm cho, các người có thể đi được rồi.” Seth cầm lấy cuộn băng gạc, nói với các trợ lý khác.

“Vâng, bác sĩ Seth.” Mấy thư trùng không nghĩ ngợi gì thêm, lần lượt rời khỏi phòng.

Đợi đến khi thư trùng cuối cùng ra khỏi phòng, Seth mới nhìn Atamia, mắt đỏ hoe, rồi quỳ một gối xuống: “Thiếu tướng, thuộc hạ bất tài, không thể cứu ngài ra ngoài.”

“Đứng lên đi.” Atamia ngồi dậy từ trên bàn khám, ánh mắt lạnh như băng, rồi hỏi, “Anh ta đâu?”

Seth lập tức hiểu ngay “anh ta” trong lời Atamia là ai, đáp: “Thuộc hạ đã bảo với Giang Hoài Cảnh là quá trình phẫu thuật sẽ kéo dài rất lâu, nên anh ta vẫn đang chờ ngoài cửa.”