Quyển 1 - Chương 2.2

Giang Hoài Cảnh im lặng một lúc – anh hoàn toàn không biết cái bộ điều khiển vòng ức chế ấy nằm ở đâu.

Hơn nữa, Atamia là quân thư cấp S, ngoài khả năng phục hồi, sức chiến đấu của cậu cũng không hề kém.

Giang Hoài Cảnh lúc này vẫn chưa rõ mức độ thù hận mà Atamia dành cho mình, nếu vội vàng tháo vòng ức chế thì rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.

Anh bèn mỉm cười với Atamia, “Ừ, tôi biết. Đợi khi nào cậu trải qua kỳ quan sát, tôi sẽ tháo cho.”

Câu nói chẳng khác nào nói cho có – kỳ quan sát kéo dài đến hai tháng, và nếu trong khoảng thời gian này Giang Hoài Cảnh không tự gây chuyện, Hiệp hội Bảo vệ Thư trùng sẽ tự động tháo vòng ức chế cho Atamia.

Trên mặt Atamia hiện lên một tia tối tăm, sợ nhất là Giang Hoài Cảnh lại kiếm cớ sinh sự. Chỉ cần một cái cớ nhỏ, anh ta có thể kéo dài vô thời hạn kỳ quan sát của cậu.

Atamia đứng dậy, cúi đầu: “Được.”

Giang Hoài Cảnh nhìn theo bóng Atamia rời khỏi phòng bệnh, ánh mắt hơi nheo lại.

Không hổ danh là quân thư có thể đạt đến cấp Đoàn trưởng, Atamia nhẹn bén nhận ra sự khác lạ trong cách hành xử của Giang Hoài Cảnh, nên mới cố ý nhắc đến vòng ức chế để thử anh.

Giang Hoài Cảnh cũng không ngại việc cậu ta phát hiện, anh còn mong Atamia nhận ra rằng mình không còn là “Giang Hoài Cảnh” trước đây.

Nhưng chuyện này kỳ quặc đến mức khó tin, và chắc chắn Atamia sẽ không dễ dàng tin tưởng, nên vẫn phải cẩn thận.

Giang Hoài Cảnh bực bội cau mày.

Xuyên vào thế giới Trùng tộc đã là chuyện phi lý, lại còn chẳng hiểu sao mà mình bị liệt, và cạnh bên thì có một quân thư tương lai sẽ băm mình thành từng mảnh.

Dù nghĩ thế nào cũng không thấy có điểm nào đáng để vui vẻ.

Cũng may là khả năng tiếp nhận tâm lý của anh vốn mạnh mẽ.

Giang Hoài Cảnh tiện tay nhấc chiếc roi quang trên tủ bên cạnh, bề mặt vẫn còn dính vết máu chưa khô.

Anh nhăn mày chán ghét, rồi ném thẳng chiếc roi vào lại ngăn tủ.

Atamia không đi bôi thuốc, cậu chỉ tìm một góc khuất ngồi xuống, đợi đến giờ thì trở về.

Do bị buộc tội cố ý gây thương tích cho hùng trùng, tài sản của cậu đã sớm bị Đế quốc tịch thu, cũng không có tiền để điều trị.

Giang Hoài Cảnh, tên ngu ngốc đó, nghĩ rằng cưới cậu là có thể chiếm trọn tài sản, nhưng lại không hề biết rằng anh ta sẽ chẳng nhận được một xu nào.

Atamia chậm rãi rũ mắt, tự hỏi không biết khi biết được sự thật, Giang Hoài Cảnh sẽ có phản ứng gì…

“Atamia?” Một giọng nói quen thuộc vang lên. Atamia ngồi trong bóng tối, nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một hùng trùng mặc tây trang bước nhanh tới chỗ cậu, dáng người cao ráo, tóc vàng mắt bạc, ánh mắt nhìn Atamia chứa đầy vẻ đau lòng.

Nhìn thấy Tống Thời Cẩn, sắc mặt của Atamia lập tức trở lạnh xuống.

Cậu từ trong bóng tối đứng lên, cúi chào Tống Thời Cẩn, giọng đều đều: “Tống Thời Cẩn các hạ, chúc ngày tốt lành.”

Sự lạnh nhạt và xa cách rõ ràng không thể nhầm lẫn.

Tống Thời Cẩn không ngờ rằng Atamia lại có thể đối xử lạnh lùng với mình như vậy, trong khi cậu rõ ràng đang bị thương nặng đến thế!

Dường như thư trùng này mãi mãi không học được cách khuất phục.

Tống Thời Cẩn là một hùng trùng cấp A cực kỳ quý hiếm. Trong Đế quốc có rất nhiều thư trùng cấp A, thậm chí còn có vài quân thư cấp S, nhưng dù là loại thư trùng nào cũng không thể sánh với một hùng trùng cấp A.

Trong Trùng tộc, tỷ lệ giữa thư trùng và hùng trùng có thể đạt tới 1000:1, số lượng hùng trùng vô cùng ít ỏi, những hùng trùng cấp cao lại càng hiếm hoi.

Mà Tống Thời Cẩn chính là một trong những hùng trùng cấp A trăm năm khó gặp.

Đế quốc đã ban cho các hùng trùng cấp cao rất nhiều quyền lực, chỉ cần Tống Thời Cẩn lên tiếng, tội của Atamia vì đã đâm Giang Hoài Cảnh có thể được miễn giảm, chỉ cần cậu giao nộp quân hàm và tài sản.

Nhưng Tống Thời Cẩn lại không mở miệng.