“Đây là lần đầu tiên, tôi không có kinh nghiệm. Cậu ở ngay bên cạnh tôi nhé, không thì tôi sợ.” Giang Cảnh Hoài nghiêm túc nói.
“……”
Atamia thật sự không hiểu Giang Cảnh Hoài muốn làm gì. Rõ ràng biết là nguy hiểm mà vẫn muốn thử, giờ lại nói là sợ.
“Hùng chủ, nếu ngài cảm thấy bất kỳ điều gì không thoải mái, hãy lập tức nói cho tôi biết, tôi sẽ ngay lập tức đóng biển tinh thần lại.” Atamia đáp.
Giang Cảnh Hoài đã nhắm mắt lại, khẽ gật đầu: “Được.”
Thấy vậy, Atamia cũng đành nhắm mắt theo…
Trước mắt Giang Cảnh Hoài hiện ra một màn đen không thể nhìn rõ.
Bên cạnh là tiếng gió gào thét, nếu không nghe thấy tiếng sóng biển cuộn trào thỉnh thoảng vọng tới, Giang Cảnh Hoài có lẽ đã nghĩ mình đến nhầm nơi.
Quả nhiên… Cho dù bề ngoài Atamia tỏ ra nhu thuận thế nào, cơn giận dữ trong lòng cậu vẫn không thể giấu đi.
Phía xa, mây đen cuồn cuộn, vài tia chớp xé rạch bầu trời, soi sáng màu sắc của biển cả trong chốc lát.
Đến cả nước biển cũng là một màu đen.
Trong biển tinh thần của Atamia dường như không có lấy một tia sáng. Ngay cả những tia chớp duy nhất cũng mang tính chất đầy hung hãn.
Vài tiếng sấm nổ vang bên tai Giang Cảnh Hoài, chấn động đến mức làm tai anh tê rần.
Giang Cảnh Hoài khẽ nheo mắt, cúi xuống và nhận ra nước biển đã không biết từ lúc nào dâng ngập đến bắp chân mình.
Quả nhiên rất nguy hiểm.
Anh có thể cảm nhận được rằng Atamia đã rất cố gắng để kiểm soát bản thân, nếu không, mấy tiếng sấm sét vừa rồi chắc đã đánh thẳng xuống đầu anh.
Giang Cảnh Hoài từ từ giải phóng tinh thần lực của mình. Vài tia tinh thần lực màu đen tụ lại trong lòng bàn tay anh, nhưng vì không gian xung quanh quá tối tăm nên gần như không thể thấy rõ.
Chẳng mấy chốc, những làn sương đen trong tay anh biến đổi thành các hình dạng sắc nhọn.
Tinh thần lực được hiện thực hóa.
Những hùng trùng cấp cao có thể biến tinh thần lực thành nhiều loại vũ khí để sử dụng, và vũ khí biến đổi từ tinh thần lực có khả năng gây ra mức độ đau đớn gấp nhiều lần so với tổn thương ban đầu.
Vì chúng sẽ xuyên qua cơ thể vật lý để tấn công vào tận thế giới tinh thần.
Nhưng tinh thần lực của hùng trùng cấp thấp thường rất yếu, việc họ có thể sử dụng xúc tu tinh thần đã được xem như là phúc lành từ trùng thần.
Giang Cảnh Hoài không hiểu rõ tình trạng thực tế của trùng tộc, cách anh sử dụng tinh thần lực đều là do “người đó” dạy cho.
Lại một tia chớp nữa rạch ngang bầu trời.
Tinh thần lực trong tay Giang Cảnh Hoài dường như cảm nhận được mối nguy hiểm, lập tức tản ra khắp bốn phía.
Nếu lúc này có ánh sáng, người ta sẽ thấy những làn tinh thần lực tản ra đều biến thành hình dạng của những lưỡi dao dài. Chúng xuyên qua dòng nước biển đang cuộn trào, thẳng tay chém đứt cơn sóng thần đang gào thét ập tới, khiến những đợt sóng dữ bị cắt đôi và nhanh chóng tan biến vào không trung như bị mất kiểm soát.
Nước biển vẫn cuộn trào, nhưng áp lực giảm dần, đang dần dần tìm về sự yên bình…
Giang Cảnh Hoài cảm thấy hơi khó chịu, xung quanh quá tối khiến anh không nhìn rõ mọi thứ.
Nhưng anh có thể cảm nhận được một số thứ trong bóng tối vẫn đang lặng lẽ dõi theo mình.
Lượng tinh thần lực cần thiết để an ủi Atamia cao hơn nhiều so với anh dự đoán, hơn nữa, cơ thể này hoàn toàn không thể chịu nổi tinh thần lực của chính linh hồn anh.
Anh cảm giác như cả cơ thể mình đang bị xé nát…
Ngay khi Giang Cảnh Hoài cố gắng thu hồi tinh thần lực lại, một tia chớp đột ngột bổ thẳng về phía anh!
“Hùng chủ!”
Atamia mở mắt, cậu vừa kịp đóng lại biển tinh thần của mình, may mắn chưa gây tổn thương nghiêm trọng cho Giang Cảnh Hoài.
Tuy vậy, tình trạng của Giang Cảnh Hoài vẫn rất tồi tệ. Sắc mặt anh tái nhợt, cả người dường như bị rút cạn sinh khí, lả đi như sắp tàn hơi.
Anh dựa vào vai Atamia, giọng nói yếu ớt: “Atamia… tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi…”
Atamia nắm chặt lấy tay áo của anh, lực mạnh đến nỗi gần như làm rách toạc vải.
Trong đầu cậu lúc này lại đang trở nên sáng tỏ và thư thái chưa từng thấy. Chuyện này… sao có thể?
Giang Cảnh Hoài chỉ là một hùng trùng cấp D. Trước đây, Atamia đã từng nhìn thấy xúc tu tinh thần của anh, mỏng manh và yếu ớt, nhỏ đến mức gần như có thể bỏ qua.
Làm sao anh có thể có sức mạnh như vậy? Rõ ràng anh chỉ là một cấp D…
… Nhưng liệu anh thực sự là cấp D sao?
Tinh thần lực đi vào biển tinh thần của cậu mang một cảm giác vô cùng xa lạ, Atamia chắc chắn mình chưa bao giờ gặp qua.
Tinh thần lực vốn gắn liền với linh hồn; khi linh hồn thay đổi, tinh thần lực cũng sẽ thay đổi theo.
Linh hồn…
Phải rồi… trong thân xác này, không còn là “Giang Cảnh Hoài” nữa.
Ánh mắt của Atamia dần dần hiện lên vài tia cuồng nhiệt.
“Hùng chủ, ngài mệt rồi, để tôi đỡ ngài nghỉ ngơi.” Atamia cố gắng che giấu cảm xúc trong mắt, bình tĩnh nói.
Giang Cảnh Hoài mệt mỏi mở mắt, đáp lời một tiếng, vừa định nằm xuống giường thì chợt liếc thấy cặp đùi trần trắng bóng của mình.
Đồng tử anh khẽ run lên, “Atamia… quần của tôi đâu?”
“…” Atamia có chút áy náy, từ sau lưng lấy ra chiếc quần ngủ đã bị cậu vô ý xé rách, “Hùng chủ, lúc nãy tôi quá căng thẳng…”
Giang Cảnh Hoài: “…”
Đêm khuya, Cầu Cầu lặng lẽ di chuyển quanh phòng.
Nó cẩn thận dùng ánh sáng đỏ quét từng góc khuất một lượt, sau khi xác nhận không tìm thấy bất cứ vật đáng ngờ nào, nó lại lững thững đi sang nơi khác để tiếp tục kiểm tra.
Atamia đã nâng cấp hệ thống cảnh báo phòng vệ của nó, giờ đây Cầu Cầu luôn giữ mức độ cảnh giác cao với mọi thứ xung quanh.
Phòng của Giang Cảnh Hoài im lặng không một tiếng động, đèn đã tắt, Cầu Cầu cảm thấy rất hài lòng.
Theo báo cáo mới nhất trên tinh võng, gần tám mươi phần trăm hùng trùng ở Đế Tinh mắc chứng mất ngủ và lo âu, có vẻ như chủ nhân của nó chưa gặp phải vấn đề này.
Cầu Cầu chậm rãi di chuyển đến trước phòng của Atamia, đèn trong phòng vẫn chưa tắt, bóng dáng của cậu thoáng hiện qua cửa.
Cầu Cầu dừng lại một chút, trên tinh võng không có số liệu về tỷ lệ mất ngủ của thư trùng.
Nhưng dựa vào những video lan truyền trên mạng về việc “hùng trùng mất ngủ giữa đêm, tra tấn thư trùng”, thì có lẽ tỷ lệ mất ngủ ở thư trùng cũng không thấp.
Cầu Cầu tắt đèn hành lang.
Là một robot thông minh được thiết kế để phục vụ hùng trùng, sống chết của thư trùng không nằm trong phạm vi tính toán của nó.
Cuối cùng, Cầu Cầu lặng lẽ quay lại vị trí sạc của mình, tự kết nối với ổ sạc, đôi mắt cơ học đỏ chớp lên hai lần, rồi dần dần tối đi.
Xung quanh chìm trong bóng tối, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua lá cây bên ngoài cửa sổ.
Khoảng hai phút sau, Atamia nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Bước chân cậu rất khẽ, nhờ vào những năm tháng rèn luyện, cậu có thể dễ dàng tránh khỏi sự dò xét của robot.
Quả nhiên, khi đi ngang qua Cầu Cầu, nó không có chút phản ứng nào.
Atamia nhanh chóng tìm thấy két sắt trong nhà.
Trước đó, khi dọn dẹp phòng, cậu đã để ý đến Giang Cảnh Hoài. Khi ấy, Giang Cảnh Hoài chỉ chăm chú nghiên cứu đống quần áo trong tủ, hoàn toàn không để tâm đến cái két sắt đặt ngay bên cạnh.
Atamia giờ có thể chắc chắn rằng anh ta không phải cố tình phớt lờ nó mà thật sự không biết đó là két sắt.
Vậy thì bên trong có gì, Giang Cảnh Hoài càng không thể hay biết.
Atamia lấy ra bộ điều khiển của vòng kiềm chế, đứng giữa bóng tối, sắc mặt cậu ẩn dấu một vẻ khó đoán.