Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kinh Giác

Chương 35: + 36

« Chương TrướcChương Tiếp »
☆ Chương 35

Ngồi trong xe Lý Ninh Ngọc mắt lạnh nhìn về phía Đàm Hán Anh và Diêu Trung Thừa, thầm oán hai người này lãnh khốc, đồng nghiệp của bọn họ đang chìm trong biển lửa, vậy mà bọn họ lại có thể thờ ơ.

Xe hơi một đường chạy như điên, trực tiếp lái đến trước xe của Cố Hiểu Mộng. Tiểu Triệu đạp mạnh thắng xe, Lý Ninh Ngọc căn bản không kịp chờ xe dừng hắn liền vội vàng mở cửa xe, vọt tới bên xe Cố Hiểu Mộng.

Cô ngẩng đầu nhìn một cái, thế lửa đã tăng mạnh, đám lửa đã cách xe hơi cùng lắm chỉ hai ba mét.

"Hiểu Mộng ! Hiểu Mộng !" Lý Ninh Ngọc tê tâm liệt phế cao giọng kêu lên, hai tay dùng sức gõ cửa xe mấy lần, cô thấy cả người Hiểu Mộng gục trên tay lái, chỗ ngồi đã là một vũng máu, cô có thể thấy rõ ràng tay trái rũ xuống, máu đang chậm rãi chảy xuống, trừ những thứ này ra không thấy rõ Cố Hiểu Mộng còn bị thương chỗ nào không.

Cô thấy Cố Hiểu Mộng vẫn không có động tĩnh, đưa tay muốn kéo mở cửa xe, nhưng cửa xe đã bị đυ.ng đến biến dạng, trong lúc nhất thời lại không có đòn bẩy.

Thế lửa đã lan tới, phần trước xe hơi đã bắt đầu đốt, lóe lên tia lửa tí tách.

Lý Ninh Ngọc nín thở, hai tay đồng thời kéo cửa xe, giẫm mạnh chân xuống đất, sử dụng khí lực lớn nhất, tiểu Triệu cũng chạy đến bên người Lý Ninh Ngọc, đưa tay cùng giúp sức cho Lý Ninh Ngọc, hai người hợp lực kéo cửa xe ra.

Rầm, cửa xe bị ném ra mạnh bạo.

Cả người Lý Ninh Ngọc liền chui vào xe, từ từ từng chút một lôi kéo Cố Hiểu Mộng ra ngoài.

"Hiểu Mộng ! Hiểu Mộng !" Lý Ninh Ngọc gọi tên cô từng tiếng từng tiếng một, giọng nói bị khói làm cho sặc đến có chút khàn khàn, hốc mắt cũng hồng hồng, người ngoài không biết là do khói làm cay hay là đang khóc thút thít.

"Lý quản gia, xe đã cháy rồi, chúng ta trước. . ." Tiểu Triệu chưa nói xong, liền thấy một đám binh lính xếp hàng từ sau chạy tới, lúc sắp đến trước xe, mới phân chia ra đi dập lửa.

Lý Ninh Ngọc cũng không để ý tới bất kỳ chuyện gì, chẳng qua chỉ nhìn mặt Cố Hiểu Mộng. Cô nhắm chặc hai mắt, hơi thở mong manh, Lý Ninh Ngọc thử thăm dò hơi thở của cô, thấy nàng hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít.

"Không có đội y tế sao? Đội y tế đâu !" Lý Ninh Ngọc thẳng người, hô to, rồi phóng mắt nhìn lại, cả một biển lửa, đám người ồn ồn ào ào, tiểu Triệu bên người gấp gáp xoay chuyển vòng quanh, kéo một tên lính xa lạ đến hỏi có đội y tế hay không, hỏi trái hỏi phải, không có bất kỳ ai cho cậu câu trả lời. Không có một ai sẽ giúp mình và Hiểu Mộng.

Cảm giác nồng nặc vô cảm tràn đầy trong ngực, Lý Ninh Ngọc ôm chặc người Cố Hiểu Mộng, mắt đỏ au, lòng trầm xuống một cái.

"Lên xe chúng ta." Lý Ninh Ngọc chém đinh chặt sắt nói, dứt lời liền ôm lấy Cố Hiểu Mộng, muốn đem cô ôm lên xe.

"Tại sao Lý quản gia lại ở đây ?" Giọng của Đàm Hán Anh truyền tới từ sau lưng Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc không quay đầu lại, cũng không nói gì, cô cắn chặt răng hàm, chỉ muốn cố gắng ôm lấy Cố Hiểu Mộng, giờ khắc này lãng phí nhiều hơn một giây, Cố Hiểu Mộng lại thêm một phần nguy hiểm.

"Gọi xe y tế đưa đi bệnh viện cấp cứu." Đàm Hán Anh thấy cả người Cố Hiểu Mộng toàn là máu, đã rơi vào hôn mê, bèn nói với Diêu Trung Thừa.

"Vâng." Diêu Trung Thừa đáp một tiếng.

Chỉ trong vòng bốn năm phút, bốn binh lính của đội y tế liền mang cáng tới, hai người một tổ, một tổ nâng đầu, tổ còn lại giữ chân.

Giờ phút này Lý Ninh Ngọc gắt gao ôm lấy eo Cố Hiểu Mộng, một khắc cũng không buông.

Vào sáng sớm lúc mang cô lôi ra khỏi xe, Lý Ninh Ngọc liền nhận ra được, hông của cô ấy có một một khẩu súng, khẩu súng này bị giấu ở bên hông, tất không phải súng dùng trong công vụ do Cục An ninh phát.

Nhất định là hung khí để tấn công Quý Quang Dân, Lý Ninh Ngọc lập tức có phán đoán, Cố Hiểu Mộng còn chưa kịp xử lý hung khí liền bị đánh trúng, bị xe tông đến hôn mê. Cô âm thầm vui mừng, mình là người đầu tiên phát hiện ra, còn có cơ hội tiêu hủy, nếu như súng này bị Đàm Hán Anh phát hiện, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

"Hai người phụ nữ các cô, đều không sợ chết sao ?" Đàm Hán Anh thấy khắp người Cố Hiểu Mộng đều là máu, bất đắc dĩ thở dài nói.

Lý Ninh Ngọc vờ như không nghe thấy, cô bảo vệ cho hung khí bị giấu kín không rơi ra, lại lẳng lặng cảm nhận được hô hấp hơi phập phồng của Cố Hiểu Mộng, chỉ lo vỗ một cái liền sẽ biến mất.

Cố Hiểu Mộng rốt cuộc cũng bị mấy người đặt lên cáng, ngay thời điểm để cô nằm ngang trên đó, Lý Ninh Ngọc nghe được Cố Hiểu Mộng ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn qua, thấy ánh mắt cô hơi mở ra.

Lý Ninh Ngọc thấy vậy lập tức buông lấy cánh tay đang ôm bên hông cô, vuốt ve má của cô, giúp cô lau máu và bùn đất đi.

"Chị Ngọc. . . Em không sợ chết, em sợ. . . Em sợ đến chết cũng không kịp nói cho chị. . . Em yêu chị." Cố Hiểu Mộng lẩm bẩm nói như một cô gái nhỏ, hơi thở cô suy yếu, ánh mắt đã mê mang, chỉ cảm thấy ánh mắt nhìn thấy toàn một vùng trắng xóa, trong vùng trắng đó dường như là bóng người kinh hoàng của Lý Ninh Ngọc, chỉ là mình không còn sức lực để đi dò xét nữa.

"Hiểu Mộng."

Nước mắt Lý Ninh Ngọc tràn ra như nước vỡ đê.

☆ Chương 36

Cố Hiểu Mộng nói như sắp chết vậy, khiến cho Đàm Hán Anh không khỏi cau mày, hắn lưu ý đến vị Lý Ninh Ngọc luôn kiêu ngạo thận trọng kia, lại vì Cố Hiểu Mộng mà khóc đến thành đẫm lệ.

Trong lòng hắn đột nhiên hiểu rõ, vì sao Lý Ninh Ngọc lại xuất hiện ở nơi này, tại sao lại không để ý an nguy của bản thân, xông vào biển lửa.

Tất cả những điều này, cũng là vì một loại lực lượng thần bí, lực lượng này bằng cách dễ như bỡn, khiến cho người ta rung động.

"Xe cộ của đội y tế được nhập về từ Mỹ, có thiết bị dưỡng khí tốt nhất, Sở trưởng Cố nhất định sẽ không có chuyện gì." Đàm Hán Anh không giống như mới vừa rồi nữa, giọng nói trở nên dịu đi không ít.

Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng ngẩng đầu, đưa tay lau đi nước mắt, sau đó nặn ra vẻ mỉm cười hiếm thấy, gật đầu cám ơn với Đàm Hán Anh.

Bốn nhân viên y tế khẩn cấp cầm máu cho Cố Hiểu Mộng, hợp lực mang cáng chuyển lên xe, Lý Ninh Ngọc theo sát bọn họ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Hiểu Mộng, sợ bọn họ không biết nặng nhẹ, va chạm vào đầu em ấy.

"Lý quản gia." Đàm Hán Anh đột nhiên gọi Lý Ninh Ngọc lại, Lý Ninh Ngọc nghe vậy, quay đầu nhìn về phía hắn.

"Tôi rất kính phục cô." Đàm Hán Anh dứt lời, đứng thẳng người, giơ tay phải lên, chào Lý Ninh Ngọc một cái.

Thái độ và hành động khác thường của hắn, khiến cho người chung quanh đều ngạc nhiên không dứt.

"Cảm ơn đã thông cảm." Lý Ninh Ngọc chẳng qua chỉ đáp lễ ngắn ngủi một câu, sau đó xoay người leo lên xe y tế.

"Cục trưởng, tôi không hiểu." Diêu Trung Thừa lại gần, nhỏ giọng hỏi.

"Đã từng có một người phụ nữ, bởi vì cứu tôi mà mất mạng, khi đó tôi cũng không hiểu." Đàm Hán Anh tự giễu nói xong, nhìn một chút cảnh tượng chết chóc ở bến tàu, từng cái thi thể bị đốt cháy, giống như ác quỷ dữ tợn, cảnh tượng này giống như địa ngục vậy.

"Huống chi chỗ này như vậy, cô ta dám xông tới, không đáng để tôi kính nể sao?" Đàm Hán Anh hỏi ngược một câu.

Diêu Trung Thừa cái hiểu cái không gật đầu một cái, mặc dù hắn đã trải qua chiến tranh, nhưng đó là người đàn ông của chiến tranh, hắn nhìn về phía xe y tế đã rời đi.

"Nữ nhân này so với tưởng tượng của chúng ta còn quyết tuyệt hơn." Diêu Trung Thừa nói.

"Đúng vậy, nếu như cô ta là người của Diên An, sợ rằng tôi thật sự đã *mở một lối thoát." Đàm Hán Anh cười ha ha một tiếng, lời hắn tuy rằng như vậy, nhưng trong lòng đã rõ ràng, Lý Ninh Ngọc tuyệt đối không thể nào là người Diên An, tín ngưỡng của vô sản là sẽ hy sinh hết tất cả, để đổi lấy lợi ích của nhân dân, mà hành vi của cô ta quá mức trẻ con.

*Nguyên văn là võng khai nhất diện

Diêu Trung Thừa nghe tai trái ra tai phải, bây giờ hắn đang âm thầm cao hứng, Quý Quang Dân đã tử trận, Cố Hiểu Mộng cũng bị thương không nhẹ, đoán chừng hơn nửa năm nữa cũng không thể khôi phục công việc bình thường, bây giờ ở Cục An ninh số 7, có thể nói hắn là dưới một người trên vạn người.

Hai đối thủ cạnh tranh, đều lần lượt bị loại, vị trí Phó cục trưởng đã dễ như trở bàn tay.

Lý Ninh Ngọc ngồi trên xe y tế, đỡ cáng của Cố Hiểu Mộng, nhìn nhân viên y tế cầm mặt nạ dưỡng khí đặt trên mặt Cố Hiểu Mộng, mặt nạ lập tức bị Cố Hiểu Mộng thở ra một mảnh sương mù.

Nhìn hô hấp của Cố Hiểu Mộng vẫn còn, lúc này Lý Ninh Ngọc mới yên tâm, quan sát một phen bốn phía trong xe, cái xe y tế này nhỏ đến đáng thương, không có chỗ nào có thể giấu súng lục cả.

"Phải đóng cửa." Một nhân viên y tế hô lên.

Lý Ninh Ngọc chớp mắt, vội vàng bực bội nhích một chút đến sát mép, cố ý dùng phần lưng hướng đến hai cánh cửa xe y tế, tay nắm thật chặc cáng của Cố Hiểu Mộng.

Nhân viên y tế bên ngoài chỉ coi là cô sợ Sở trưởng Cố không yên, cũng không có lưu ý đến cử động của Lý Ninh Ngọc, hai tay hé ra bắt lấy hai tay nắm cửa xe, dùng sức nặng nề đóng lại.

Lý Ninh Ngọc lặng lẽ dời lại về phía sau một tấc, chú ý đến hai cánh cửa trong nháy mắt, hơi dùng sức, đợi cửa đóng được rồi, dưới khe cửa lộ ra một khe hở nhỏ.

Cô cúi đầu nhìn một chút, trong lòng rất hài lòng, khe hở này đủ để nhét súng lục ra ngoài.

Xe hơi chậm rãi chạy, Lý Ninh Ngọc nhìn ngoài cửa sổ, cảm thấy xe này chạy chậm cực kỳ, trong đầu nghĩ cứu người đều là phải tranh đoạt từng giây từng phút, vậy mà xe của Cục An ninh số 7 này lại rất khác thường, chẳng lẽ là sợ Sở trưởng Cố của bọn họ bị điên chết ?

Cô thấy xe chạy ngang qua một cái hẻm nhỏ vắng vẻ, bốn phía không có người, cô liền móc cây súng lục kia từ dưới người Cố Hiểu Mộng ra, vội vã theo khe hở ném xuống.

Luger P08 từ trên xe y tế lăn xuống, bị đập xuống đất bảy tám lần rồi lăn lốc cốc đến bên tường.

"Ai, Lão Quỷ thật là người hay thay đổi." Giọng nói của một người đàn ông vang lên, sau đó người đàn ông này nhặt khẩu súng từ bên tường lên, lau qua một phen bằng trường bào, rồi nhét vào trong ngực.

Người đàn ông lại nhảy lên chiếc *xe đạp lớn, quay đầu lại không đi theo xe y tế, mà là hướng tới chỗ tiệm chụp hình chạy đi.

*Nguyên văn là đại tự hành xa, theo mình tìm hiểu thì đây là loại xe đạp nhỏ xếp gọn lại được.
« Chương TrướcChương Tiếp »