Chương 46

Những người đang xếp hàng nhìn thấy mà lòng tràn đầy mong chờ.

Cô gái từ lúc đặt món còn e thẹn, giờ đây ngồi xổm bên lề đường ăn ngấu nghiến, tạo nên một sự tương phản rõ rệt, chứng minh Oden thật sự ngon đến mức nào.

Họ sốt ruột đến mức không thể ngồi yên.

"Sao chưa đến lượt mình vậy!!"

Trong khi đó, cô gái nhìn chằm chằm vào cái bát trống, hơi tiếc nuối: "Lúc nãy ăn quá vội, lẽ ra nên từ từ thưởng thức mới đúng."

Cô ấy cảm thấy mình chưa ăn đủ.

Hương vị của đồ hộp vừa lạnh lại còn đạm bạc, chỉ đủ để lấp đầy bụng, không thể so sánh với cảm giác khao khát thức ăn từ sâu thẳm trong trái tim như lúc này.

Nghĩ lại, chủ quán vừa rồi có vẻ như không nói giới hạn "mỗi người" chỉ được mua sáu phần! Cô tự hỏi mình có thể xếp hàng mua thêm không?

Cô nhìn về phía hàng dài, không chút do dự tiến về cuối hàng.

Một nồi 30 xiên, bán sạch trong nháy mắt.

[Số dư tài khoản: 150 điểm]

Thư Mặc không chút chần chừ, bắt đầu nấu một nồi mới đầy ắp.

Khách hàng phía sau biết phải chờ 15 phút, dù sốt ruột nhưng biết rằng vội vàng cũng không ích gì, chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi.

Trong quá trình nấu, Thư Mặc không còn gì để làm, bỗng trở nên nhàn rỗi.

Khách hàng sau khi ăn xong đều quay lại xếp hàng, dường như họ rất hài lòng với hương vị của Oden nhưng không có người nào nói mình xuất hiện trạng thái lạ nào.

Thư Mặc đoán rằng có lẽ chỉ có thức ăn bán trong phạm vi của khách sạn suối nước nóng mới có hiệu ứng tăng cường.

Dù là hiệu ứng tăng cường mạnh mẽ, bảo vệ an toàn cho cô bằng hình thức phép thuật, hay là quầy hàng cố định có thể mở khóa thêm món ăn nhỏ hơn so với quầy hàng di động... hệ thống dường như đang gián tiếp khuyến khích cô tập trung xây dựng suối nước nóng, đừng nghĩ đến việc đi lang thang khắp nơi.

Thư Mặc cảm thấy rất tiếc.

Nếu có thể di dời địa chỉ suối nước nóng đến thị trấn, kiếm tiền sẽ là chuyện dễ dàng biết mấy!

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, trò chơi mô phỏng kinh doanh đều bắt đầu với bản đồ được xác định sẵn, chưa từng nghe nói về việc cho phép người chơi di chuyển tự do.

Thư Mặc tiếc nuối lắc đầu, sau đó không nghĩ nhiều nữa, chuyển sang suy nghĩ về món ăn nhỏ chưa được mở khóa của mình.

Cô lướt nhìn Tống Vi và gia đình Trần Huy đang bận rộn, cùng với Thanh Thanh, con gái của Trần Huy, đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh, bỗng nảy ra một ý tưởng.

Thư Mặc thao tác vài cái trên bảng điều khiển.

[Bạn có chắc chắn muốn mở khóa sản phẩm [Kẹo hồ lô đường] không?]

[Có.]

Mỗi cây kẹo hồ lô đường có giá vốn 3 điểm, giá bán 10 điểm, lợi nhuận ròng 7 điểm.

Thư Mặc nhanh chóng thiết lập xong, nhấn xác nhận.

Ngay lập tức, một bó cỏ dại bất ngờ xuất hiện trên bàn, phần dưới cắm chắc chắn trên quầy hàng, nhiều cây kẹo hồ lô đỏ rực được cắm vào bó cỏ dày đặc.

Thanh Thanh đứng bên cạnh, không kìm được mà "wow" một tiếng.

Thư Mặc lấy một cây kẹo hồ lô, cúi người đưa cho cô bé, khóe môi mang theo nụ cười dịu dàng: “Tặng cho em này.”

Trương Lệ chú ý đến động tĩnh này, vội vàng từ chối: “Làm sao chúng tôi dám nhận, đây là hàng mà cô bán mà!”

Thanh Thanh nghe thấy lời mẹ, rất biết điều không với tay ra, chỉ đứng đó mắt tròn mắt dẹt nhìn cây kẹo hồ lô đường trên tay Thư Mặc.

Hệ thống tạo ra sản phẩm luôn đảm bảo chất lượng cao, sử dụng nguyên liệu tốt nhất. Những quả sơn trà đỏ rực không hề có dấu vết của sâu bọ hay va đập, từng quả căng tròn, bọc một lớp siro gần như trong suốt, tinh tế và đẹp đẽ.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin