Chương 22

Đội viên cuối cùng đứng trước quầy tính tiền, thấy anh ấy đến liền cứng đờ, nói: "Đội trưởng! Chai cà phê sữa cuối cùng này tôi…"

Không đợi Thư Mặc đồng ý, anh ấy vội vàng thanh toán.

[Cà phê sữa?] Trần Huy ngạc nhiên.

Quả nhiên, Thư Mặc đưa ra một chai cà phê sữa cho người đó.

Trần Huy nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn lại.

Quầy kính trưng bày quả thực trống không.

Trần Huy tức giận: "Mấy người không giữ lại cho tôi một chai nào sao?!!!"

Các đội viên của anh ấy ngồi trên ghế, một số cầm bánh bao, một số ôm chén súp nấm tuyết lê, một số ít nhất cũng có một chai cà phê sữa ấm. Khi thấy ánh mắt nghiêm nghị của anh ấy, tất cả đều lặng lẽ quay đi chỗ khác.

Điều đáng nói nhất là Trần Ngọc, cô ấy thậm chí còn che miệng rồi nhẹ nhàng ợ hơi.

Trần Huy: “…”

Uy nghiêm của một đội trưởng còn đâu?!

"Xin lỗi đội trưởng! Khi chúng tôi trở về, mỗi thứ chỉ còn lại ba cái… Không phải là ai đến trước được phục vụ trước sao?" Một đội viên liếc mắt oán trách về phía hai người: “Tất cả tại Tống Vi và Trần Ngọc ăn quá nhiều!"

Trần Ngọc vẫy tay nói: “Anh mới nói đó… Ai đến trước được phục vụ trước mà."

Đội viên kia lúng túng.

Anh chàng dừng lại một chút, vô cùng ủy khuất: "Tôi cũng muốn ăn bánh bao nhân thịt mà!"

Một người đàn ông ba mươi tuổi, vì không ăn được bánh bao nhân thịt mà suýt chút nữa rơi nước mắt.

Thư Mặc ở một bên cảm thấy có gì đó không đúng, liền nhô đầu ra từ sau quầy.

"Trước đó, tôi có nói rằng hết hàng trong tủ còn có thể bổ sung mà?"

Mọi người: "???"

Thư Mặc trưng ra vẻ mặt vô tội: "Tôi vừa rồi chỉ không rõ mọi người muốn bao nhiêu, sợ bổ sung quá nhiều không bán hết! Đồ để qua đêm sẽ hỏng mất…"

Sau một khoảnh khắc trầm lặng, một tràng hô hào bùng nổ.

"Chủ quán sao không nói sớm!!"

Các đội viên ngồi trên ghế đột nhiên nhảy dựng lên, cả đám ùa về phía quầy kính với tinh thần như đang bị vây hãm bởi zombie.

"Nhanh lên, cho tôi hai cái bánh bao nhân thịt tươi! Lúc nãy không ăn được, thèm chết mất!!"

"Bánh bao nhân thịt tươi và súp nấm tuyết lê đường phèn, mỗi thứ một phần! Aaaa… Cà phê sữa có thể mang đi được không?"

"Nếu có thể mang đi thì tôi lấy thêm ba chai nữa! Cầm trên đường uống rất tốt, đã mấy năm rồi không nếm được hương vị này, nhớ quá đi mất."

"Thêm ba phần súp nấm tuyết lê đường phèn nữa! Tôi mang về cho vợ con thử, vợ tôi rất thích món tráng miệng."

"Tiếc là ba lô không giữ nhiệt được, những thứ cần hâm nóng như bánh bao nhân thịt không thể mang đi." Một người tiếc nuối nói.

Thư Mặc nghe thấy điều này, trong lòng chợt nảy ra ý tưởng.

Ba lô không có chức năng giữ nhiệt, ngay cả khi mang đồ từ suối nước nóng ra ngoài, sau một thời gian cũng sẽ nguội lạnh! Điều này có nghĩa là trong toàn bộ thế giới game, người chơi chỉ có thể tìm kiếm sự ấm áp từ quán trọ suối nước nóng mà cô mở?

Hệ thống này đã mở ra một "bàn tay vàng" thật lớn cho cô!

Đáng tiếc là trong thế giới game không có mạng, nếu không việc đăng một bài viết lên sẽ khiến ngày mai cửa hàng đông nghịt người.

Thư Mặc tiếc nuối một giây, sau đó lại bắt đầu bận rộn.

Bận rộn cả nửa ngày, vừa nhập hàng vừa thu tiền vừa lấy đồ, tiếng kêu của đồng vàng nghe nhiều đến nỗi cô cảm thấy muốn tê liệt.

Cuối cùng xong xuôi, Thư Mặc thở dài nhẹ nhõm, xem lại bản ghi chép thu ngân.

Chỉ trong thời gian ngắn, tính cả phần đã bán trước đó, bánh bao nhân thịt tươi tổng cộng bán ra 26 cái, súp nấm tuyết lê đường phèn 24 chén, cà phê sữa 30 chai.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin