Chương 1

Thư Mặc kinh ngạc nhìn khung cảnh phía trước.

Trước mặt cô là một vùng tuyết rộng lớn vô tận, tuyết rơi khắp trời như thể sẽ không bao giờ ngừng rơi, xung quanh im lặng đến chết người, yên tĩnh đến mức cô chỉ có thể nghe thấy tiếng bông tuyết rơi cùng hơi thở dồn dập của mình.

Phía sau cô có một loạt dấu chân thật sâu, trên đó đã rơi xuống một lớp tuyết mỏng, nếu nhìn lại theo dấu chân sẽ phát hiện dấu chân này đột nhiên xuất hiện ở một nơi nào đó.

Nửa phút trước cô đột nhiên xuất hiện ở thế giới này.

Nhiệt độ cơ thể cô nhanh chóng giảm xuống, trước mặt không có dấu hiệu hoạt động của sinh vật, im lặng đến đáng sợ, túi quần thì trống rỗng-khả năng cầu cứu cũng bị cắt đứt, thân thể Thư Mặc run rẩy không ngừng.

Trong cơn tuyệt vọng, cuối cùng cô cũng nhớ ra lý do vì sao mình lại ở đây.

Năm nay Thư Mặc là sinh viên năm cuối, đang theo học chuyên ngành kinh tế của một trường đại học trọng điểm trong nước, hiện tại đang thực tập tại một công ty chứng khoán.

Văn hoá làm việc 996(/) là tiêu chuẩn trong ngành này, thực tập sinh không có nhân quyền, hơn nữa Thư Mặc lại là sinh viện đại học duy nhất thuộc hệ chính quy, cô tự cảm thấy kiến thức của mình không đủ nên hàng ngày đều phải dành thời gian sau giờ làm việc để học thêm. Ngoài ra còn phải chuẩn bị cả luận văn tốt nghiệp…

Chú thích:

(/) 996 là văn hoá làm việc 12 giờ mỗi ngày, từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, sáu ngày một tuần, 72 giờ mỗi tuần.

Bởi vì cường độ làm việc khắc nghiệt như độ kiếp, việc liên tục lặp lại tình trạng một ngày chỉ ngủ bốn năm giờ là điều đương nhiên, cuối cùng Thư Mặc liền vinh quang ngã xuống trên đường khi tan tầm.

Đường phố đêm khuya vắng lạnh, cô nằm một mình ở bên đường, điện thoại bị rơi sang một bên, phát ra bản nhạc nhàn nhã yên bình.

Đó là trò chơi di động mô phỏng kinh doanh mà cô muốn chơi thử nên tải về.

Hình ảnh hoạt hình rất đáng yêu, nữ chủ quán đang canh một nhà bán điểm tâm nhỏ, trong khi chờ khách đến, cô bình thản ngồi sau quầy phe phẩy quạt hương bồ.

Tiếng quạt điện vang lên vù vù, ngoài trời nắng chói chang, tiếng ve kêu ríu rít không ngừng.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Thư Mặc mơ hồ suy nghĩ.

Nếu có kiếp sau cô sẽ không vùi đầu vào làm việc nữa.

Mở một cửa hàng nhỏ như thế này rồi sống một cuộc sống nhàn nhã có vẻ tốt hơn nhiều.



Khi mở mắt ra lần nữa, cô đã đứng trong nền tuyết trắng.

Thư Mặc có chút hoài nghi về cuộc sống.

Thành phố phía nam nơi cô thực tập ấm áp hơn nhiều so với thị trấn phía bắc nơi cô sinh ra, nhưng ngay cả khi ở quê mình, Thư Mặc cũng chưa bao giờ nhìn thấy tuyết dày như vậy, chúng rơi xuống da như lưỡi dao sắc nhọn, khó có thể phân biệt được cảm giác này là lạnh hay là đau.

Hơn nữa, cô còn nhớ rõ ràng trước khi mình hôn mê thì chỉ mới là mùa thu.

Nhiệt độ cơ thể lúc này lạnh hơn bất kì mùa đông nào cô từng trải qua, nếu không có người đi ngang qua đây, Thư Mặc cảm thấy mình sẽ sớm chết cóng mất.

Khi ý thức của cô dần mơ hồ, bên tai liền vang lên tiếng “ding-dong”.

[Kiểm tra đo lường đến người chơi Thư Mặc, đã ràng buộc hệ thống mô phỏng kinh doanh với bạn!]

Tới rồi!

Trong lòng Thư Mặc cảm thấy vui sướиɠ.

Sau khi chết đột ngột rồi đi đến một thế giới xa lạ thì cô đã thực sự đã xuyên qua rồi.

Nhưng mà, người chơi á?

Đây là một thế giới trò chơi ư?

…Sao một trò chơi mô phỏng kinh doanh lại có hoàn cảnh sinh tồn ác liệt vậy trời!

Nhóm dịch: Nhà YooAhin