Chương 3: Thuê nhà

Khương Uyển mỉm cười với hắn, sau đó đi thẳng về phía hậu viện.

Vừa bước vào sân, một bóng dáng màu vàng đã lao thẳng về phía nàng, đuôi vẫy mừng rỡ.

"Lòng Đỏ!" Nàng theo bản năng lùi về sau một bước.

Con chó bị ngăn lại kêu lên một tiếng, buộc phải dừng bước, nằm bẹp xuống đất. Nó dùng đôi mắt đen láy nhìn Khương Uyểnvới vẻ mặt đáng thương, dường như không hiểu tại sao chủ nhân lại không cho nó đến gần.

Khương Uyển thở phào nhẹ nhõm.

Đây là một trải nghiệm mới mẻ khác của nàng sau khi xuyên không. Theo ký ức, con chó tên Lòng Đỏ này được Khương gia nhặt về nuôi từ nhỏ, đến nay đã được bốn năm. Nó đặc biệt quấn Khương Uyển, lúc nào cũng thích cọ vào người nàng. Tuy nhiên, ở thời hiện đại, Khương Uyểnchưa từng nuôi chó. Vì vậy, nàng luôn cảm thấy căng thẳng trước sự nhiệt tình của Lòng Đỏ.

Nhìn thấy vẻ mặt uất ức của Lòng Đỏ, Khương Uyểndo dự một chút, lấy hết can đảm đưa tay ra xoa đầu nó.

Đôi mắt Lòng Đỏ lập tức sáng lên.

Vẻ đáng yêu như vậy khiến Khương Uyểnkhông khỏi bật cười. Nàng chơi đùa với Lòng Đỏ một lúc rồi mới đứng dậy đi về phòng ngủ của mình, thấy Khương Lê đang ngủ ngon lành.

Khương Uyển sợ đánh thức em gái nên lặng lẽ đi ra ngoài.

Trong sân phơi rất nhiều quần áo vừa giặt xong, nước vẫn đang nhỏ giọt xuống. Khương Uyển đang tìm Tư Lăng thì thấy một góc áo bị người ta vén lên, Tư Lăng từ phía sau thò đầu ra: "Tiểu thư đã về rồi sao?" Nói xong, nàng ấy nhanh chóng chui ra từ sau đống quần áo, rồi đi rót trà.

Trước đây, việc đi chợ mua thức ăn luôn là do Chu Nghiêu đảm nhiệm, nhưng bản năng nghề nghiệp của một blogger mỹ thực khiến Khương Uyển quen tự mình lựa chọn hơn. Do nàng mới khỏi bệnh, sau khi thuyết phục đủ đường, hai người bọn họ mới miễn cưỡng yên tâm để nàng đi.

Dưới gốc cây trong sân có một chiếc bàn đá nhỏ, hai người ngồi xuống bên cạnh bàn, nói chuyện phiếm với nhau.

Khương Uyển lấy bới những thứ trong giỏ ra: "Hôm nay rau củ rất tươi, trưa nay có thể làm vài món thanh đạm một chút."

Tư Lăng có chút lo lắng: "Tiểu thư mới khỏi bệnh, vào bếp nấu nướng rất tốn sức..."

"Không sao, ta không sao rồi." Khương Uyển trấn an nói, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, tiếp theo là giọng nói lo lắng của Chu Nghiêu: "Nhị tiểu thư, người Chúc gia đến rồi!"

Nghe vậy, Tư Lăng lập tức đứng bật dậy: "Mấy hôm trước lúc tiểu thư bị bệnh, bọn họ cũng đến một lần, giục chúng ta nhanh chóng nộp tiền thuê nhà.”

Tiền thuê nhà?

Hai chữ này khiến tâm trạng của Khương Uyển lập tức tụt xuống đáy cốc.

Rất nhanh, vài người bước vào từ cổng. Người đi đầu là một phụ nhân đeo đầy châu báu, bên cạnh bà ta là một người có dáng vẻ quản gia đi theo sát nút.

Người phụ nhân dừng bước, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua mặt Khương Uyển, nói: "Không phải nói là bị bệnh sao? Ta thấy sắc mặt nha đầu nhà ngươi rất tốt đấy."

Bà ta dường như nghĩ đến điều gì đó, cười khẩy một tiếng: "Nhanh như vậy đã khỏi rồi, mấy ngày trước chẳng lẽ là giả vờ bị bệnh để kéo dài thời gian trả tiền thuê nhà đấy chứ?"

Vừa đến, bà ta đã nói những lời lẽ đầy ẩn ý châm chọc, Khương Uyển không khỏi thở dài. Ký ức của nguyên chủ cho nàng biết, vị Chúc phu nhân này không dễ nói chuyện.

Khương Uyển đáp: "Mấy ngày trước ta quả thực là bị bệnh, bây giờ đã khỏi hẳn rồi. Dù là trước kia hay sau này, ta đều sẽ không lấy chuyện này ra để lừa gạt phu nhân."

"Như vậy thì tốt nhất." Chúc phu nhân hừ lạnh một tiếng, vẫy tay, quản gia phía sau lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy mỏng, đặt lên bàn đá trong sân.

Đó chính là khế ước thuê nhà mà Khương gia đã ký trước đó.

Nhìn tờ giấy trắng mực đen đó, trong lòng Khương Uyển rối bời.

Chúc gia là một gia tộc thương nhân nổi tiếng, không chỉ kinh doanh buôn bán, mà còn dựa vào việc cho thuê bất động sản để thu về một khoản tiền không nhỏ. Trước đây Tư Lăng từng nói, cửa hàng và căn nhà phía sau mà Khương gia đang ở là thuê của Chúc gia. Mặt tiền cửa hàng khoảng hơn hai mươi mét vuông, phía sau có tổng cộng ba gian phòng để sinh hoạt, tiền thuê nhà mỗi tháng là hai ngàn văn.

Hôm qua khi kiểm kê sổ sách cùng Tư Lăng, Khương Uyển đã rất đau đầu vì vấn đề này. Phần lớn số tiền tích cóp trước đây của gia đình đều đã dùng để chữa bệnh cho cha mẹ Khương Uyển, từ khi ngừng kinh doanh, gia đình không còn nguồn thu, hiện tại trong tay không còn nhiều tiền mặt.

"Theo như khế ước này ghi, tiền thuê nhà mỗi nửa năm trả một lần. Đầu năm nay, cha mẹ ngươi đến cửa cầu xin ta, nói là trong nhà khó khăn, ta đã nhân nhượng cho các ngươi khất đến hôm nay, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi." Ngón tay Chúc phu nhân chậm rãi vuốt ve cằm, "Bây giờ đã là trung tuần tháng sáu, tiền đâu?"

Trong tay Khương Uyển cũng đang cầm một bản khế ước thuê nhà giống hệt. Đầu ngón tay nàng miết trên tờ giấy mỏng manh, nhưng lại như nặng ngàn cân.