Hai nhân viên kiểm tra hành chính mặc đồng phục xanh cùng hai cảnh sát bước vào cửa, lớn tiếng gọi: "Có ai không?"
Tiếng gọi bất ngờ khiến Tô Hà giật mình. Ở bên cạnh, Hồng Liên và Thôi Phụng Nhất ngẩng đầu lo lắng. Kiểm tra, chẳng bao giờ là chuyện tốt.
"Hai người cứ ở trong phòng đi, đừng ra ngoài vội." Hồng Liên và Thôi Phụng Nhất đang ngồi ở phòng khách nhỏ của nhà Tô Hà, dùng để tiếp đãi khách thân quen, nên không phải ngồi ở quầy lễ tân. Nhờ vậy mà họ có thể tránh mặt đội kiểm tra.
Tô Hà vừa đi ra vừa cất lời chào: "Tôi đây, tôi đây."
"Các anh ngồi đi, uống chút nước đã." Tô Hà rót bốn cốc nước từ bình lọc và đưa tới.
Nhân viên kiểm tra hành chính cảm ơn nhưng không nhận, liền vào thẳng vấn đề: "Chúng tôi nhận được đơn tố cáo từ người dân, nói rằng cửa hàng có hành vi chặt chém khách."
Một viên cảnh sát đứng bên cũng lên tiếng: "Cho chúng tôi kiểm tra giấy tờ và hệ thống đăng ký liên kết trên mạng của nhà cô."
Tô Hà dẫn hai cảnh sát đến quầy lễ tân, bật máy tính lên và lấy các giấy tờ liên quan ra.
Nhà nghỉ Hà Diệp đã kinh doanh nghiêm túc suốt hơn mười năm, tuân thủ mọi quy định pháp luật. Mỗi khách đến đều được đăng ký đầy đủ thông tin.
"Giá phòng bên tôi vẫn giữ nguyên như thế, phòng giường đôi là 120 một đêm, phòng tiêu chuẩn là 160. À, đúng rồi, bây giờ chúng tôi có nâng cấp một số phòng lên loại giường thoải mái, giá 300 một đêm." Tô Hà thành thật giải thích.
"Hãy dẫn chúng tôi xem qua." Hai nhân viên kiểm tra hành chính vẫn chưa thể hiện rõ thái độ.
Tô Hà dẫn họ đi xem các loại phòng khác nhau, đặc biệt nhấn mạnh vào sự khác biệt giữa phòng giường đôi thường và phòng giường thoải mái. Phòng giường thoải mái nhìn rõ ràng là mới được sửa sang lại.
"Đây là loại giường mà các cô quảng cáo sao?" Một trong số họ chỉ vào giường trong phòng thoải mái và bất ngờ hỏi.
Tô Hà chợt hiểu ra, hóa ra vụ tố cáo liên quan đến chiếc giường! "Không lẽ là do cái ông Bàng Long đó?" Tô Hà lẩm bẩm.
"Đúng vậy, giường của chúng tôi hiện cũng đang bán bên ngoài, giá là 60000 tệ." Tô Hà nói.
Cô thấy hai nhân viên khẽ nhíu mày, liền vội giải thích: "Nhưng tuyệt đối không có chuyện chặt chém khách. Giường này chúng tôi cũng đã đưa lên các sàn thương mại điện tử, giá cả minh bạch. Đây là hàng nhập khẩu, chúng tôi chỉ là đại lý."
Hai nhân viên nhìn nhau rồi đồng thanh nói: "Cho chúng tôi xem giấy tờ chứng minh." "Mở gian hàng trực tuyến cho chúng tôi kiểm tra."
May mắn là Tô Hà có hệ thống hỗ trợ, cô nhanh chóng xuất trình các giấy tờ cần thiết.
Thấy không có dấu hiệu chặt chém, thái độ của hai người cũng dịu lại: "Làm kinh doanh, cô phải kiên nhẫn giải thích cho khách hàng. Bây giờ thành phố Dũng Giang đang triển khai chương trình xây dựng an toàn, mỗi cửa hàng đều là cửa sổ giới thiệu thành phố ra bên ngoài."
"Vâng, vâng, cảm ơn các anh đã vất vả đến đây." Tô Hà lấy thêm vài chai nước suối đưa cho họ, lần này họ không từ chối.
Một viên cảnh sát vừa uống nước vừa nói: "Cô cũng nên chú ý tăng cường các biện pháp an ninh cho cửa hàng. Nếu có vấn đề gì, cứ trực tiếp liên hệ với chúng tôi. Chúng tôi thuộc đồn cảnh sát khu vực này, đảm bảo an ninh cho khu vực. Lần này có thông tin phản ánh từ cấp trên nên chúng tôi phải kiểm tra ngay."
May mà chỉ là hiểu lầm, nếu không có chuyện gì xảy ra trong khu vực họ quản lý thì chắc chắn sẽ bị trừ điểm hiệu quả công việc.
"Nhưng giường bên cô đắt thật đấy." Đội trưởng cảnh sát vừa uống nước vừa nhận xét.