Gia đình sáu người là những người rời nhà nghỉ sớm nhất. So với lúc đến có phần mệt mỏi, trông họ đã tươi tắn và đầy năng lượng hơn sau khi nghỉ ngơi.
Tô Hà hồi hộp nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển của hệ thống.
"Thông báo từ hệ thống: Đang tính điểm đánh giá tốt..."
"Nhận được đánh giá tốt 1/6: Giá rẻ, chủ quán rất tốt." Tô Hà nhìn người đàn ông đang bế con, chắc chắn đây là đánh giá của người cha.
"Nhận được đánh giá tốt 1/6: Giá rẻ nhưng cơ sở vật chất kém." Đây là đánh giá của người mẹ, có vẻ như giá rẻ đã giành được sự ủng hộ từ bà, nhưng Tô Hà vẫn lo lắng về môi trường của Nhà nghỉ Hà Diệp, vì nó thật sự không được tốt cho lắm.
"Nhận được đánh giá tốt 1/6: Nước nóng rất tốt, Đại Bảo cảm thấy dễ chịu hơn nhiều." Đây là lời khen của người bà tóc bạc.
Tô Hà tiếp tục chờ đợi.
Cô theo dõi gia đình họ rời đi xa dần, nhưng không thấy thêm bất kỳ đánh giá tốt nào khác hiện ra.
"Không phải chứ! Chỉ có thế thôi à!" Tô Hà phát điên, cô đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào gia đình này.
Cô mở bảng điều khiển hệ thống để xem kết quả cuối cùng.
"Thông báo từ hệ thống: Nhận được đánh giá tốt 3/6."
"Các đánh giá khác: Chỉ nghỉ ngơi một lát mà đã phải trả tiền, đúng là quán chặt chém!" Đánh giá này chắc là từ ông cụ, khiến Tô Hà cảm thấy trời đất quay cuồng. Với mức giá 9,9 tệ cho một phòng nghỉ theo giờ mà vẫn bị coi là đắt, cô chỉ muốn khóc.
"Các đánh giá khác: Ư… Ư…"
"Các đánh giá khác: Oa oa… Ư ư..."
Hai đánh giá này chắc chắn là từ hai đứa nhỏ. "Thật quá đáng, trẻ con còn bé như vậy thì sao thể hiện rõ ràng được suy nghĩ của chúng chứ." Tô Hà than thở.
"Thông báo từ hệ thống: Không đạt 1 điểm đánh giá tốt, điểm đánh giá tốt bị hủy. Xin tiếp tục cố gắng."
Tô Hà buồn rầu.
Người khách thứ hai trả phòng là cô gái đeo ba lô máy tính.
Tô Hà tràn đầy hi vọng.
Nhưng nhìn vào nét mặt của cô gái, trái tim Tô Hà vừa nhấc lên đã rơi xuống.
Cô gái nhíu mày, lộ vẻ u sầu, sau khi trả lại thẻ phòng, cô kéo lê chân nặng nề rời đi.
"Đánh giá khác: Lại trượt phỏng vấn rồi, dạo này vận xui của tôi quá tệ... Chắc chắn là do phong thủy của nhà nghỉ này không tốt..."
Tô Hà đưa tay ra, như muốn giữ lại cô gái, nhưng chẳng có lý do nào để giữ cô ở lại.
Trừ khi Tô Hà có thể khiến cô gái đậu phỏng vấn, nếu không rất khó để thấy nụ cười của cô.
Đến khi nhóm bốn người chơi mạt chược xuống trả phòng, Tô Hà hoàn toàn không còn hi vọng nữa.
Quả nhiên, sau khi nhận được đánh giá tốt từ ba người đầu tiên, Tô Hà đã lường trước kết quả.
"Đánh giá khác: Tức chết mất, lần này chỉ có tôi thua, ba nhà kia đều thắng! May mà hôm nay chỉ thua chút tiền, lần sau vẫn nên đến quán mạt chược quen thuộc của tôi."
Tô Hà bình thản tiễn bốn vị khách ra về.
Hồng Liên nhìn Tô Hà đứng bất động sau quầy lễ tân với vẻ mặt chán nản, tò mò hỏi: "Chủ quán, chị sao vậy?"
Tô Hà yếu ớt vẫy tay: "Không có gì, tôi đang suy nghĩ thôi. Cô đã nghiên cứu xong công thức bánh chưa?"
Nhắc đến bánh ngọt, Hồng Liên lập tức hăng hái: "Vâng! Cái máy trộn bột này rất tiện lợi, tôi đã điều chỉnh một chút tỉ lệ bột và nước, bột nhào ra không kém gì làm bằng tay! Và còn nhào được rất nhiều một lúc nữa."
"Cái xửng hấp lớn tôi cũng thử rồi! Ngày mai chúng ta không cần hấp bánh thành từng mẻ nữa, có thể hấp nhiều bánh cùng một lúc hơn." Hồng Liên tràn đầy tự tin về mẻ bánh ngọt ngày mai.