Tô Hà ngáp dài, dù đã dậy được hai tiếng, cô vẫn không thể thoát khỏi cơn buồn ngủ.
Cô và Hồng Liên đã dậy sớm để làm một mẻ bánh ngọt, Hồng Liên vẫn còn đang bận trong bếp, còn Tô Hà thì lo mở cửa tiệm.
Tô Hà mở cửa cuốn của nhà nghỉ và cửa hàng tạp hóa, cầm giẻ lau quầy và biển hiệu, sắp xếp bánh ngọt gọn gàng, đặt túi ni-lông và mã thanh toán vào đúng chỗ.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, mới chỉ 6 giờ 40 phút, phố xá vẫn còn vắng vẻ. Tô Hà mở điện thoại và đăng nhập vào vài nền tảng đặt phòng trực tuyến. Đúng như cô dự đoán, lượng đặt phòng của Nhà nghỉ Hà Diệp vẫn là con số 0.
Tô Hà liên tục chuyển đổi giữa các nền tảng, làm một số nhiệm vụ để tăng lượng truy cập miễn phí mà các nền tảng cung cấp. Để cải thiện xếp hạng và đánh giá của Nhà nghỉ Hà Diệp trên các nền tảng này thì cần phải chi tiền quảng cáo, nhưng Tô Hà không đủ tiền cho việc này, nên cô phải tận dụng những gì miễn phí.
"Nhanh lên, nếu không sẽ không kịp xếp hàng đâu." Một giọng nam gấp gáp vang lên.
"Không đến mức phải chen chúc thế đâu, chúng ta còn chưa ăn sáng mà." Cô gái thở hổn hển đáp.
Tô Hà nhìn theo tiếng nói, đó là một đôi nam nữ trẻ tuổi, có lẽ là sinh viên, chàng trai đeo một chiếc máy ảnh DSLR trước ngực.
"Anh chị ơi, đến mua bánh Như Ý mới ra lò nào, bánh Như Ý, mọi chuyện sẽ như ý!" Tô Hà nhanh chóng chào mời.
Chàng trai đeo máy ảnh tỏ vẻ khó xử nhưng không thể từ chối, anh bước tới trước cửa hàng tạp hóa của Nhà nghỉ Hà Diệp. Điều này càng khiến Tô Hà tin chắc rằng họ là sinh viên, có lẽ đến Chùa Tam Tông để mua vòng tay, bởi sinh viên thường ngại từ chối người khác.
Chùa Tam Tông đã hòa nhịp với xu hướng của giới trẻ, sản xuất rất nhiều vòng tay ngọc lưu ly làm từ tàn hương. Vì mỗi ngày lượng tàn hương có giới hạn nên số vòng tay bán ra cũng không nhiều, vòng được làm rất tinh xảo, không phải hàng rẻ tiền ở chợ, giá gốc ít nhất cũng 8 tệ, thu hút rất đông người xếp hàng tới mua.
Sau khi phỏng đoán, Tô Hà chỉ vào vạch qua đường đối diện Nhà nghỉ Hà Diệp và nói: "Hai bạn đến mua vòng tay phải không? Các bạn chỉ cần qua đường ở chỗ này, thấy một ngôi nhà nhỏ là xếp hàng được ngay. Đừng đi đến ngã tư tiếp theo, ngã tư đó dẫn đến cổng chính của Chùa Tam Tông, là lối vào tham quan, các bạn sẽ phải quay lại đây để xếp hàng mua vòng tay."
Hệ thống định vị thường sẽ dẫn người ta đến cổng chính của chùa, còn căn nhà nhỏ bán vòng tay này được đặt ở phía bên cạnh vì có quá nhiều người xếp hàng, chủ yếu để không làm ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của Chùa Tam Tông, vì vậy nhiều người sau khi đi theo định vị đến cổng chính rồi, vẫn phải vòng lại đây.
Chàng trai đeo máy ảnh cảm kích nói: "Cảm ơn nhé. Cho bọn mình mua một hộp bánh Như Ý và hai chai nước."
Tô Hà nhanh nhẹn bỏ đồ vào túi: "Nước 2 tệ một chai, bánh Như Ý 10 tệ một hộp, tổng cộng là 14 tệ. Nếu ngon nhớ quay lại nhé, chúc hai bạn như ý cát tường!"
Chàng trai quét mã thanh toán rồi cùng cô gái rảo bước về phía Tô Hà chỉ.
Tô Hà lấy điện thoại ra, phóng to camera về hướng Chùa Tam Tông, thấy đã có hơn mười người đang xếp hàng mua vòng tay, đôi nam nữ chắc chắn sẽ kịp mua.
Tô Hà nhìn vào cột điện bên ngoài Nhà nghỉ Hà Diệp, lộn xộn với những dây điện chằng chịt, rồi nảy ra một ý tưởng. Cô quay lại quầy lễ tân, loay hoay một lúc, rồi in ra một tờ giấy A4 màu hồng với dòng chữ “Vòng tay→” và dán lên cột điện.
Cô làm vậy với lòng nhiệt tình, chủ yếu là để giúp người đến xếp hàng mua vòng tay tìm đường nhanh hơn. Tất nhiên, nếu người qua đường dừng lại hỏi han và tiện thể mua chai nước hay cái bánh thì càng tốt.
Tô Hà lại mở điện thoại và tiếp tục chỉnh sửa trên Xiaohongshu: Đừng đi nhầm đường khi xếp hàng mua vòng tay! Nhìn thấy Nhà nghỉ Hà Diệp là có thể qua đường ngay. Bạn cũng có thể mua bánh ngọt và nước ở đây để bổ sung năng lượng nhé…”