“Kêu hai người gặp nhau có chừng mực, lấy tiền vàng mà gửi ngân hàng cô không nghe.” Mộng quan lắc đầu, “Đợi tôi lấy được tiền lương tháng sau, số tiền này chắc chống đỡ cũng được 5 phút, tới lúc đó cô dùng trước đi. ”
“Thật sao?”
Tôi cảm kích quá, từ trong kho lấy ra thêm một ít dụng cụ “Mấy cái này đều tặng anh.”
Mộng Quan sắc mặt tối sầm lại “Cô cứ tự mình giữ lấy đi, cám ơn.”
Vốn dĩ, chỉ cần tôi đợi đến khi Mộng Quan lấy lương là tôi có thể gặp được Lục Uyên rồi.
Ít nhất cũng nói được lời chào, cho anh ấy biết lần này tôi không chủ động bỏ đi.
Nhưng mới vài ngày, mộng quan đã gửi tin tức cho tôi.
“Tôi e không giúp được cô nũa rồi.”
“Vì sao?”
Mộng Quan nghiến răng “Trương Nghị, hắn ta đã được tạm tha rồi, bây giờ hắn ta còn dọa gϊếŧ con trai tôi.”
Tôi không biết làm thế nào mà mộng quan lại biết chuyện Trương Nghị được tạm tha.
Tôi nhắc nhở mộng quan “Anh cũng đã chết rồi, còn có thể làm gì nữa. Lẽ nào anh thật sựu muốn dựa vào năm phút đồng hồ kia để xen vào chuyện con người sao?”
“Cô cũng đã chết rồi. Sao cô còn nhất quyết muốn gặp người yêu mình?”
Tôi hiểu ý nghĩa lời nói của Mộng quan.
Mộng quan đã tính toán chuyện đi vào giấc mơ hết cả rồi.
“Anh đi gặp con trai anh à?”
Mộng quan không trả lời tôi, thay vào đó lại nói, “Niệm An, cô có biết làm ma có thể tích lũy âm đức không?”
Tôi gật đầu.
“Hôm qua, tôi đã đến Trung tâm Quản lý Âm đức để kiểm tra các tiêu chí âm đức mấy thế kỷ qua của mình, tôi đổi hết cả luôn rồi.”
Ở âm phủ, Âm đức là nơi tu hành của mọi ma quỷ.
Nếu đủ các tiêu chí nhất định thì đủ điều kiện đầu thai.
Số lượng công đức cũng sẽ quyết định cuộc đời của một người được sinh ra ở kiếp sau.
Ở đâu có quyền lợi, ở đó có giao dịch, có rất nhiều chỗ ở âm phủ chuyên buôn bán âm đức.
Bán càng nhiều âm đức, sức nặng của nguyện ước đổi lại càng nặng.
Những con ma kinh doanh âm đức này đã tồn tại nhiều thiên niên kỷ, chúng rất có bản lĩnh, nhưng những con ma bán âm đức vì nguyện ước xấu xa, nhẹ thì được tái sinh vào cõi súc sinh, tệ nhất thì không thể siêu thoát.
Thật là điên rồ khi mộng quan lại bán đi một trăm năm âm đức chỉ trong một hơi thở.
“Anh định làm gì? Chỉ vì tên Trương Nghị kia thôi sao, thật không đáng. Nếu như anh thật sự muốn tìm cách, chúng ta cùng nhau tìm cách. Còn có Lục Uyên mà, anh ấy vẫn còn sống, tôi có thể bảo anh ấy chăm sóc con trai của anh.”
Mộng Quan lắc đầu cười, từ trong túi lấy ra một cái máy chơi game đưa cho tôi “Giữ giúp tôi.”
Sau đó, anh ấy bước vào cánh cổng giấc mơ, tự mình đóng cửa giấc mơ.
Tôi lo lắng chờ đợi bên ngoài, nghĩ rằng sẽ cố gắng thuyết phục con ma này khi anh ấy bước ra.
Có điều, năm phút thỏa thuận đã trôi qua mà anh ấy vẫn chưa ra ngoài.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, anh ấy vẫn chưa ra.
Sao mà đồng xu của người này có thể hỗ trợ một giấc mơ dài như vậy.
Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, cuống cuồng chạy lại gọi mọi người, nhưng không ai đáp lại.
Ngay sau đó, một nhóm ma mặc đồng phục đến.
Họ mở cánh cửa giấc mơ, sứ giả ma đứng đầu lấy ra một cái túi vải, ra hiệu về phía nó tựa như sư Pháp Hải thu phục quỷ, ngay lập tức có thứ gì đó bị hút vào trong đó.
Tất cả những gì tôi có thể thấy là đèn đỏ nhấp nháy bên trong chiếc túi và có rất nhiều chuyển động.
“Có, có chuyện gì vậy?”
Tôi bắt gặp một con ma, thì thầm.
Con ma không chút biểu cảm nói: “Cựu mộng quan Vương Dũng dám biển thủ, bây giờ đã trở thành ác quỷ. Dám giết người thường trong giấc mơ, bây giờ anh ta bị bắt và bị xét xử.”
Ác quỷ, giết người thường?
Tay cầm máy chơi game của tôi run lên bần bật.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được, giấc mơ mộng quan đi vào lần này hóa ra lại là giấc mơ của Trương Nghị.
Mục đích là để gϊếŧ hắn ta!
Các hồn ma đã tan biến hết, Văn phòng Quản lý Giấc mơ trở nên trống rỗng.
Tôi đứng đó rất lâu, không thể định thần lại được.
Mộng quan đã bán hết âm đức lâu nay của mình, rõ ràng, anh ấy đã đoán trước được cái kết.
Có điều sao anh ấy lại không dùng âm đức trăm năm của mình để đổi lấy việc trừng phạt Trương Nghị?
Rốt cuộc anh ấy đã ước gì?
Tôi còn đang suy nghĩ về điều này thì đột nhiên có người gọi tôi từ phía sau “Cô là Trần Niệm An đúng không?”
Tôi quay người, một người đàn ông mặc áo choàng đen đứng sau lưng tôi, anh ta gầy đến mức chỉ thấy quần áo rộng thùng thình, đội mũ che kín đầu, tôi hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt của anh ta.
“là tôi”
“Có người dùng Âm đức để ước nguyện cho cô, mau đi theo tôi.”
Bầu trời trong xanh vô tận.
Những đám mây lớn rải rác trên đó.
Ánh mặt trời chiếu vào mặt khiến người ta không mở mắt ra được.
Cả người tôi như muốn rã rời, cảm giác đau lưng mỏi vai thực sự khiến tôi rơm rớm nước mắt.
Tôi không khỏi thở dài: Cái giao dịch âm đức chết tiệt kia đúng là quá mạnh tay rồi!
Với trí nhớ khi còn là một con người, tôi đi đến nhà của Lục Uyên.
Một người lạ ra mở cửa.
“Người chủ đã bán căn nhà này cách đây sáu tháng rồi,” anh ta nói với tôi.
“đã bán?!”
“Ừm, bán vội lắm, hình như đang cần tiền gấp.”
Cần tiền gấp?
Lục Uyên rất thiếu tiền sao?
Nhưng anh ấy chưa bao giờ đề cập đến điều đó với tôi trong giấc mơ.
Lúc tôi bước ra ngoài với trạng thái xuất thần, tôi nhận ra rằng mình không còn nơi nào để đi.
Bây giờ tôi không có điện thoại di động, không có thông tin liên lạc của Lục Uyên, thậm chí anh ấy còn thay đổi chỗ ở.
Tìm một ai đó trên dương gian khó hơn nhiều so với ở âm phủ.
“chị gái?”
Đột nhiên, có ai đó gọi tôi từ phía sau.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên đang đứng phía sau tôi.
Cậu bé cao ngang tầm với tôi, trông rất quen thuộc.
Tôi nheo mắt hồi lâu mới hít một hơi “Em … là cậu nhóc đó à?”
Con trai của mộng quan!
Tôi thực sự đã gặp con trai của mộng quan ở đây!
Thằng bé cũng không ngạc nhiên như tôi, chỉ chớp mắt, “Chị đang tìm anh Lục Uyên à?”
“Em biết anh ấy?”
Thằng bé gật đầu “Hiện tại em ở với anh ấy, anh ấy nhờ em tới đón chị.”
Tôi tròn xoe mắt, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tôi nghi ngờ đi theo thằng bé về phía trước, theo nó đi vòng vèo vào một con hẻm nhỏ, cuối cùng dừng lại ở một tòa nhà ống kiểu cũ.
“Hai người sống ở đây?”
Thằng bé gật đầu, bước lên, lúc đến lầu cao nhất mới móc ra chìa khóa.
Vừa định mở cửa thì cánh cửa đã bị đẩy ra, có người mở từ bên trong.
Sau đó, tôi nhìn thấy một dáng người đẹp trai nhưng hơi gầy.
Một nụ cười quen thuộc trên khuôn mặt của anh ấy.
Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi.
Thằng bé hiểu chuyện đi vào phòng, chỉ còn lại tôi và Lục Uyên.
Hai chúng tôi đều không nói chuyện, Lục Uyên nắm tay tôi, đi quanh phòng khách trống trải rồi dẫn tôi vào phòng ngủ chính.
Đây là căn phòng mà tôi hay thấy trong giấc mơ.
Trang trí bên trong hoàn toàn không ăn nhập với vẻ đơn sơ mộc mạc bên ngoài, có thể nói nó hoàn toàn giống với phòng ngủ chính của nhà cũ.
Hèn gì tôi không nhận thấy bất cứ điều gì khác thường.
“Nhà bán khi nào?”