Vương Chiêu Đệ tin rằng vận may của Bảo Châu chắc chắn sẽ bảo vệ cô ấy, vì vậy cô ấy đã tìm đến mẹ và bác của cô bé, hỏi xem họ có muốn học đan áo len và khăn quàng cổ không, cô ấy có thể thu mua thành phẩm của họ về để bán.
Tô Lăng bảo Vương Chiêu Đệ ngồi xuống chiếc ghế ngoài quầy: “Giao dịch thành công chứ?”
“Ừm, em vốn định tự mua len về đan, nhưng họ nói muốn bán thành phẩm cho em, em nghĩ cũng được.”
Vương Chiêu Đệ đã nghĩ rằng nếu mình bỏ tiền ra mua hàng ngay từ đầu thì áp lực sẽ quá lớn, nên cô ấy quyết định phân tán rủi ro.
Về một vài kỹ thuật đan len, mẹ của Bảo Châu vừa nhìn đã hiểu ngay, và nhân cơ hội ấy cô nói rằng có một bà cụ trên thị trấn đã dạy mình cách đan len, vì vậy lô mũ và khăn quàng cổ đầu tiên được xem như là học phí.
Mẹ của Bảo Châu cũng đồng ý.
Cô ấy nghĩ rằng việc kinh doanh này có thể làm được, nên đã gọi nhiều phụ nữ trong làng đến nhà mình, thậm chí còn có vài nữ thanh niên trí thức cũng đến.
“Chủ tiệm, tôi còn gặp mấy nữ thanh niên trí thức nữa. Trước đây họ có vẻ uể oải, nhưng sau khi nhìn thấy cách đan áo len, họ bỗng cảm thấy mình cũng có thể làm được, có lẽ lát nữa họ sẽ đến mua len.”
Vương Chiêu Đệ nói xong, lấy thêm một hộp cháo bát bảo và đặt thêm hàng cho ngày mai, sau đó chào tạm biệt cô và về nhà.
Chẳng bao lâu sau khi Vương Chiêu Đệ rời đi, mấy nữ thanh niên trí thức bước vào. Họ đều là người quen.
Trương Miểu Miểu nhìn cuộn len rồi hỏi: “Bà chủ, tôi có thể sờ thử không?”
“Được chứ, đây là hàng mẫu, các cô có thể xem thoải mái.” Tô Lăng mỉm cười nói.
Trương Miểu Miểu cảm ơn, sau đó gọi Lý Quyên, Hạ Thanh và Chu Nghiên cùng tới xem.
Bốn cái đầu ghé sát vào nhau, bàn bạc xem nên đan gì.
“Bà chủ, chúng tôi muốn mua len đỏ và cả cuộn len này nữa.”
Bốn người góp tiền mua len, Tô Lăng còn tặng thêm kim, họ vui vẻ trở về.
Khi đóng cửa hàng, Tô Lăng nhìn Hoa Hoa, bỗng hiểu ra mọi chuyện.
“Thì ra kiếm tiền có thể chữa lành mọi thứ, ngay cả thế giới cũng được khôi phục lại!”
“Tôi sẽ theo dõi xem mọi chuyện thế nào.”
Hoa Hoa nhảy ra khỏi quầy và lặng lẽ bám theo mấy nữ thanh niên trí thức.
...
Chu Nghiên thích cuộn len không nỡ buông tay, nhẹ giọng thở dài: “Thật ra Trương Tú thạo công việc này lắm, tiếc là cô ấy không chịu tham gia cùng chúng ta.”
“Trương Tú chỉ muốn tìm đối tượng kết hôn thôi, tôi không hiểu sao lại cô ấy lại muốn lãng phí tuổi trẻ vào chuyện đó.” Lý Quyên thật sự tiếc thay cho cô ấy.
Đặc biệt là trong thời gian này, không phải họ nên học tập chăm chỉ, làm việc chăm chỉ sao?
Hạ Thanh kéo nhẹ tay Lý Quyên, liếc nhìn Trương Miểu Miểu.
Trương Miểu Miểu mỉm cười nói: “Không sao, mọi người sống cùng nhau, nói chuyện thẳng thắn cũng tốt, tôi với Tạ Lâm Phong vừa cãi nhau, tôi chợt phát hiện ra chúng tôi có rất nhiều khác biệt về quan điểm sống.”
Trước đây cô ấy nghĩ rằng cuộc sống của mình khá tốt, nhưng kể từ khi tiệm của Tô Lăng mở trong làng, cô ấy mới nhận ra rằng thời đại này, phụ nữ cũng có sự nghiệp của riêng mình.
Nhiều hôm sáng sớm cô đã nhìn thấy Vương Chiêu Đệ nhỏ bé dũng cảm chống chọi với gió tuyết để lên thị trấn bán hàng.
Ngay cả một đứa trẻ cũng có thể làm được, trong khi cô lại không dám bước ra khỏi vùng an toàn của mình, cô không thể tiếp tục như vậy nữa.
Trương Miểu Miểu đã nói hết suy nghĩ và cảm nhận của mình, sau đó cô bất chợt cười và nhẹ nhàng nói: “Thật ra khi tôi suy nghĩ lung tung, cảm thấy thời gian xung quanh như chậm lại, nhưng bây giờ thì đã trở lại bình thường rồi.”
“Có lẽ là vì mùa đông, mở mắt ra nhắm mắt vào đều thấy tuyết, nên không cảm nhận được thời gian trôi qua.” Lý Quyên thở dài, “Tôi vẫn chưa từng thu tuyết đi đổi lần nào.”
“Ngày mai không đi thu gom tuyết được đâu, mọi người còn phải cùng nhau đan len để kiếm tiền mua thịt nữa.” Hạ Thanh cười nói.
Chu Nghiên nhẹ nhàng cắn môi, nhỏ giọng nói: “Thật ra, tôi đã thấy Miểu Miểu và Tạ trí thức cãi nhau, sau đó tôi cũng thay đổi suy nghĩ... Từ nhỏ đến lớn tôi luôn được dạy rằng phải hy sinh vì em trai, vì tôi là chị cả, đó là điều tôi phải làm, nhưng thật ra không phải vậy, tôi cũng muốn sống vì bản thân mình.”
Trương Miểu Miểu dừng bước: “Đúng, chúng ta đều sống vì bản thân mình, điều quan trọng nhất là chính bản thân mình, nếu để đánh mất bản thân mới thực sự đáng sợ.”
Mọi người vừa cười vừa nói, chậm rãi quay về khu nhà thanh niên trí thức.
Hoa Hoa cũng quay lại và kể cho Tô Lăng về nguyên nhân cốt truyện ngọt sủng sụp đổ.
Tô Lăng thở dài: “Có lẽ là do trong một khoảng thời gian ngắn có quá nhiều người giác ngộ.”
Hoa Hoa: “Cũng có thể là do kiểu cốt truyện ngọt sủng, nam chính chỉ biết yêu chiều nữ chính này đã lỗi thời rồi, nhưng dù sao thế giới đã vận hành bình thường trở lại, chúng ta có thể tiếp tục tích lũy năng lượng rồi.”