Khi Vương trưởng thôn dẫn mọi người vào cửa hàng, họ tình cờ nhìn thấy các thanh niên trí thức đang cầm túi đồ rời đi, nhìn qua có vẻ đã mua không ít đồ.
"Mấy đứa thanh niên trí thức này đúng là kẻ có tiền..." Có người khó chịu lẩm bẩm.
Vương trưởng thôn nhíu mày, quát nhẹ: "Đừng nói lung tung, người ta có tiền là do gia đình người ta giỏi, kiếm ra tiền."
"Ấy, trưởng thôn, tôi chỉ buột miệng nói thôi."
Vương trưởng thôn cũng không trách thêm, tiến lên phía trước, đi đến quầy thu ngân: "Chào bà chủ, chúng tôi đến xem gạo và bột mì."
Tô Lăng lễ phép giới thiệu: "Đây là gạo trắng và bột mì, đều có giá năm hào một cân, còn gạo cũ là hai hào một cân, trong ba ngày khai trương sẽ được giảm giá, chỉ còn 88% giá gốc."
Trưởng thôn Vương cười cám ơn, sau đó quay lại gọi lớn: "Những ai chưa được ăn cháo, mang tiền theo thì đến mua trước đi."
Mười mấy người đàn ông tiến lên phía trước.
Họ thường mang theo chút tiền, nay thấy gạo và bột mì không tệ, liền móc tiền ra mua một ít.
"Bà chủ họ gì?" Vương trưởng thôn bước sang một bên hỏi.
"Tôi họ Tô." Tô Lăng đáp.
Vương trưởng thôn cười gật đầu: "Tốt lắm, bà chủ Tô, tôi nghe nói bà sẽ tiếp tục nhập thêm hàng?"
"Đúng vậy, ngày mai sẽ có thêm gạo và ngô, và cả thịt đông lạnh, gồm có thịt gà, thịt lợn, và thịt cừu." Tô Lăng giới thiệu, "Sau này còn có thêm nhiều thứ khác, tùy vào nhu cầu của dân làng."
Vương trưởng thôn lại liếc nhìn mì ăn liền và giày cao su, hỏi từng thứ một, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Vậy bà có bán dầu hỏa không? Có cần phiếu không?"
Tô Lăng đáp: "Dầu hỏa thì cần đợi thêm một thời gian nữa tôi sẽ nhập, và ở đây tôi bán hàng không cần phiếu."
Trưởng thôn Vương hiểu rõ, không hỏi thêm gì nữa. Dù sao gia đình ông cũng đã mua gạo, bèn chào tạm biệt rồi chuẩn bị rời đi.
Ông muốn mua giày cao su nhưng không đủ tiền.
Khi một nhóm người vừa rời đi, Lão Vương tiến đến trước mặt Tô Lăng.
"Bà chủ Tô, cô có bán sữa lúa mạch không?"
Tô Lăng hỏi: "Là để cho trẻ con uống à?"
Lão Vương vội gật đầu: "Đúng rồi, cho đứa nhỏ mới đầy tháng uống."
Tô Lăng liếc nhìn quầy thu ngân: "Ở đây có sữa bột trẻ em, năm đồng một hộp, ông có mua không?"
Vương Bảo Quốc nước mắt đỏ hoe, có sữa bột rồi!
Con trai anh có thể cứu được rồi!
Lão Vương vội vã đập vào người Vương Bảo Quốc: "Thằng ngu, lấy tiền ra!"
Vương Bảo Quốc nhanh chóng móc những đồng tiền lẻ từ túi áo trong ra, đếm đủ năm đồng rồi đưa cho Tô Lăng, anh đứng bên ngoài quầy hàng với vẻ mặt căng thẳng chờ đợi.
Tô Lăng lập tức đặt hàng, sau đó giả vờ như lấy ra từ dưới quầy, đưa một hộp sữa bột lớn cho ông.
Lão Vương nhìn hộp sắt, giật mình vì không ngờ nó lại to như vậy.
Tô Lăng còn đưa thêm một cái muỗng nhựa: "Ông có cần thêm gì khác không?"
Vương Bảo Quốc bỗng nhiên bật khóc, ôm chặt hộp sữa bột chạy ra khỏi cửa hàng, anh muốn nhanh chóng mang sữa bột về nhà.
Lão Vương và những người khác cũng chào tạm biệt cô rồi vội vã về nhà.
Tô Lăng ngồi xuống, Hoa Hoa nhảy lên đùi cô.
"Hoa Hoa, làng Đại Vương chỉ có ngần này người thôi à?"
Cô cảm thấy kiếm tiền ở đây hơi khó.
"Không chỉ vậy đâu, cửa hàng nhỏ này không bị giới hạn làm ăn, có thể kinh doanh với các làng lân cận, thậm chí là các thị trấn ở xa hơn."
Tô Lăng nghe xong cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
Vương Bảo Quốc về đến nhà, việc đầu tiên là vào gặp vợ mình, sau đó mở hộp sữa bột, pha ngay một chén sữa.
Triệu Hạnh giữ lấy anh, kể về chuyện nhân sâm.
Vương Bảo Quốc lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn Bảo Châu nhiều lắm, anh sẽ viết giấy nợ ngay, em đừng lo, hãy bồi bổ cơ thể trước đã. Ngày mai anh sẽ mua cho em một con gà."
Triệu Hạnh lắc đầu, khuyên nhủ: "Nhà mình còn khó khăn, mùa đông này chẳng có việc gì làm, anh đừng tiêu tiền bừa bãi."
"Chăm lo cho sức khỏe của vợ thì không gọi là tiêu tiền bừa bãi." Vương Bảo Quốc đắp chăn cho vợ, trấn an cô.
"Đừng lo, anh sẽ trả hết nợ, còn Minh Châu đâu?"
"Minh Châu và Bảo Châu đang ở trong bếp, mẹ nói phải nấu một nồi cơm để bồi bổ sức khỏe cho mọi nguowif."
Triệu Hạnh mỉm cười, nói rằng hai cô bé cứ đứng ngóng vào nồi cơm mãi không thôi.
Vương Bảo Quốc gật đầu: "Đúng là cần bồi bổ, thêm nữa ngày mai anh với chú Hai sẽ đi gặp ba vợ, hôm nay vẫn còn nhiều người chú ý quá."
Có lẽ nhà ba vợ anh cũng chẳng còn bao nhiêu lương thực.
Thực ra hôm nay họ nên đi từ trước, nhưng vì cửa hàng mới mở ngay trong làng, vẫn còn nhiều người chưa mua được lương thực, nhưng ngày mai thì chắc sẽ ổn hơn.
Triệu Hạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, đợi sữa nguội bớt rồi bắt đầu cho con uống.