Trong tiệm tạm thời không có khách, Tô Lăng mở màn hình của quầy thu ngân để kiểm tra doanh thu hôm nay.
Số lượng khách hàng đã phục vụ: 40 người.
Doanh thu: 45 đồng.
“Hoa Hoa, những loại gạo và bột mì này có được cung cấp không giới hạn mỗi ngày không?”
Hoa Hoa vẫy chiếc đuôi mềm mại của mình: “Hệ thống chỉ cung cấp vật tư ban đầu, sau khi bán hết, chủ nhân cần tự mình nhập hàng từ cửa hàng. Khoản chênh lệch giữa giá nhập và giá bán sẽ là lợi nhuận mà chủ nhân thu được.”
Tô Lăng bắt đầu kiểm kê hàng tồn kho:
Gạo tốt, tức là loại gạo chất lượng cao, còn lại bốn mươi lăm bao, bột mì còn lại bốn mươi chín bao, và gạo cũ còn lại chưa đến ba mươi cân.
Tô Lăng mở màn hình cửa hàng trên hệ thống và bắt đầu tìm loại gạo rẻ hơn.
Gạo cũ đã hết, chỉ còn lại gạo mới giá rẻ.
Gạo mới này không có mùi thơm nhiều, giá nhập là một hào một cân, có thể định giá bán hai hào.
Ngoài ra còn có hạt ngô, giá nhập là sáu xu một cân, có thể nhập thêm và định giá bán là một hào.
Từ tình hình mua sắm hôm nay, những người có thể mua được gạo tốt không nhiều, và đa số chỉ có đủ tiền mua một cân gạo cũ, vì vậy Tô Lăng quyết định chỉ nhập gạo mới giá rẻ và hạt ngô.
“Chủ nhân cũng có thể xem thêm về thịt đông lạnh.” Hoa Hoa gợi ý.
Tô Lăng thêm gạo mới và hạt ngô vào giỏ hàng, sau đó xem qua phần thịt.
“Thịt này là loại đã đông nhiều năm rồi sao?”
Hoa Hoa lắc đầu: “"Không phải, thịt tươi khi gửi đến đây đã bị đông cứng ngay lập tức vì mùa đông này rất khắc nghiệt, nhiệt độ cực kỳ thấp và tuyết rơi hàng ngày.”
Tô Lăng yên tâm hơn, cô chọn thịt gà, thịt lợn, và thịt cừu. Tại thời điểm này, thịt bò vẫn còn khá đắt đỏ, nên cô không dám chọn ngay từ đầu.
“Hệ thống thường cho mỗi loại bao nhiêu cân?” Tô Lăng hỏi.
“Một trăm cân.”
Tô Lăng hiểu ra: “Ngày mai lên kệ, cần có ba loại: thịt gà, thịt lợn, và thịt cừu.”
“Vâng, chủ nhân.”
Tô Lăng bắt đầu định giá: một con gà nguyên con là ba đồng, thịt lợn là thịt ba chỉ có chút mỡ, định giá một đồng một cân, và thịt cừu cũng định giá một đồng một cân.
Sau khi định giá thịt xong, Tô Lăng mua thêm một trăm cân hạt ngô và gạo mới, xác nhận địa điểm giao hàng là trong tiệm, tổng cộng tốn mười sáu đồng.
Còn lại hai mươi lăm đồng, Tô Lăng mua thêm đường trắng, đường đỏ, muối và nước tương.
Ngoài ra, trong thời tiết tuyết rơi lạnh lẽo này, giày cao su có khả năng giữ ấm chắc chắn sẽ bán chạy.
Giá nhập giày cao su là hai đồng rưỡi một đôi, bán ra với giá năm đồng, cô nhập trước bốn đôi với các kích cỡ từ nhỏ đến lớn, với bốn màu :màu đỏ - nâu- xanh và đen, để làm mẫu trưng bày.
Như vậy, còn lại năm đồng, Tô Lăng quyết định để dành cho các tình huống bất ngờ phát sinh.
Sau khi chọn xong, bên cạnh căn phòng xuất hiện một nhà kho nhỏ.
Tô Lăng vào trong kho, lấy đường, muối, giày cao su ra và trưng bày lên kệ.
Ngô và gạo mới sẽ để trưng bày vào ngày mai, nếu không sẽ khó giải thích khi xuất hiện số lượng lớn như vậy, dù rằng sự xuất hiện của cửa hàng này cũng đã khá kỳ lạ rồi.
***
Sau khi Lý Quyên về khu nhà của trí thức trẻ, việc đầu tiên là cô cất gạo vào tủ và khóa lại, sau đó cầm mì ăn liền vào bếp.
Trong bếp, Trương Miểu Miểu đang nấu một nồi cháo đặc, ngồi đối diện với Tạ Lâm Phong.
Lý Quyên vừa bước vào, liền chạm mặt hai người, cô cảm thấy không tự nhiên: “Tôi vào ăn cơm, có thể xin chút nước nóng không?”
“Trong nồi vừa mới đun nước nóng xong đấy.” Trương Miểu Miểu cười nói.
Lý Quyên cảm ơn rồi lấy ra một cái bát sứ và một cái nắp sứ, xé gói mì ăn liền.
Một mùi thơm từ dầu mỡ bay ra, mắt Lý Quyên sáng lên, cẩn thận lấy mì ra để vào bát, sau đó lấy ba gói nhỏ bên trong ra.
Một gói trong suốt có vẻ như là hành lá cắt nhỏ, một gói bột gia vị, và một gói sốt.
Lý Quyên theo lời Tô Lăng chỉ dẫn, cho tất cả vào bát, đổ nước nóng vào, đậy nắp chén sứ lại và chờ đợi.
“Cái đó cũng mua ở tiệm sao?” Tạ Lâm Phong nhìn cô, mặt không biến sắc.
Lý Quyên lơ mơ đáp: “Hàng mới về, gọi là mì ăn liền, ngâm nước sôi năm phút là ăn được, năm hào một gói.”
Tạ Lâm Phong cảm ơn rồi nhìn Trương Miểu Miểu với ánh mắt tò mò, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.
“Muốn ăn không?”
Trương Miểu Miểu gật đầu: “Ừm, em muốn đến xem cửa tiệm đó, em còn ít tiền và phiếu.”
Tạ Lâm Phong cúi đầu, cười bất đắc dĩ: “Anh sẽ đi mua, em ở nhà đợi đi, đồ mèo con tham ăn.”
Trương Miểu Miểu chống cằm, có chút do dự.
Lý Quyên không kiềm chế được nói: “Trương Miểu Miểu, tôi nghĩ cô nên tự đi xem, cửa tiệm đó ấm lắm, mì ăn liền cũng có ba loại, bà chủ là một cô gái, tính tình rất tốt.”
Tạ Lâm Phong nhìn Lý Quyên với vẻ ngạc nhiên.
Trương Miểu Miểu mỉm cười cảm ơn: “Được, tôi sẽ đi.”
Lý Quyên quay đi, không để ý đến họ nữa.
Cô đã thấy các cặp đôi yêu nhau, nhưng chưa thấy ai yêu nhau đến mức này.
Cô gái có tay có chân chứ không phải là con mèo nhỏ, bị nhốt trong nhà chẳng khác gì những người phụ nữ bị ép buộc không thể ra ngoài thời xưa.
Phụ nữ nên bước ra ngoài, muốn gì thì tự mình mua.
Năm phút đã trôi qua, Lý Quyên mở nắp chén sứ, một mùi thơm nồng đậm lập tức lan tỏa khắp nhà bếp.
Lý Quyên không kiềm chế được, nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận cầm bát ngồi xuống một bàn khác, cầm đũa lên và uống miếng súp đầu tiên.
“Wow! Ngon quá!”
Trương Miểu Miểu nghe vậy càng thêm thèm.
Lý Quyên thổi nguội mì, cẩn thận ăn miếng đầu tiên.
Ừm! Ngon, lại còn tiện lợi!